Câu Chuyện Về Một Cô Gái Ấn Độ (Oneshot)
Trong một ngôi làng nhỏ tên Kothari, nằm sâu trong vùng nông thôn bang Rajasthan, Ấn Độ, Anjali, một cô gái 18 tuổi, lớn lên giữa những cánh đồng lúa mạch và những ngôi nhà đất nung dưới ánh nắng gay gắt. Anjali không giống những cô gái khác trong làng. Với mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt nâu to tròn lấp lánh như đá hổ phách, và làn da nâu mịn màng, nàng là bông hoa đẹp nhất Kothari. Nhưng vẻ đẹp ấy, theo lời các trưởng lão, lại là lời nguyền. Họ tin rằng Anjali sinh ra dưới một vì sao xấu, mang theo “Manglik dosha” – một lời nguyền chiêm tinh có thể mang lại tai ương cho gia đình và người chồng tương lai.
Để xua đuổi lời nguyền, các trưởng lão và gia đình Anjali quyết định nàng phải trải qua một nghi thức hủ tục cổ xưa: kết hôn với một con chó. Theo truyền thống, nghi thức này sẽ chuyển lời nguyền từ Anjali sang con chó, để nàng có thể an toàn kết hôn với một người đàn ông sau này. Gia đình nàng đã chọn một chú chó đực lông vàng, tên là Kalu, một con chó hoang được dân làng bắt về, với bộ lông bẩn thỉu và đôi mắt vàng rực đầy hoang dã.
Anjali, với tâm hồn tự do và trái tim bất khuất, phản đối kịch liệt. “Con không phải đồ vật để các người sắp đặt!” nàng hét lên trong căn nhà đất chật hẹp, đối mặt với cha mẹ và các anh chị. Mẹ nàng, bà Lakshmi, nước mắt lăn dài, van xin: “Anjali, con phải làm điều này vì gia đình. Nếu không, tai ương sẽ ập đến. Con muốn cha mẹ chết sao?” Cha nàng, ông Rajesh, một người nông dân khắc khổ, quát: “Đừng cãi nữa! Đây là truyền thống, con phải tuân theo!”
Dù Anjali cố tranh cãi, sự ép buộc từ gia đình và áp lực từ dân làng khiến nàng không còn lựa chọn. Nàng bị ép mặc một bộ saree đỏ rực rỡ, đầu đội khăn voan thêu vàng, và bị dẫn đến một bãi đất trống giữa làng, nơi nghi thức diễn ra. Kalu, con chó, được tắm rửa và buộc một dải vải đỏ quanh cổ, trông như một chú rể bất đắc dĩ. Dân làng tụ tập, hát những bài ca truyền thống, trong khi Anjali đứng im, ánh mắt đầy căm phẫn. Nghi thức kết thúc với việc nàng và Kalu bị buộc tay bằng một sợi dây thiêng, tượng trưng cho “hôn lễ.” Anjali cắn môi, nước mắt lăn dài, nhưng nàng không nói gì. Trong lòng, nàng thề sẽ không để số phận định đoạt cuộc đời mình.
Sau nghi thức, Kalu được thả về cánh đồng, nhưng Anjali không thể quên ánh mắt vàng rực của nó. Nàng cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với con chó – sự đồng cảm, như thể cả hai đều là nạn nhân của những hủ tục áp đặt. Gia đình nàng bắt đầu sắp xếp cho nàng kết hôn với một người đàn ông tên Vikram, con trai của một gia đình giàu có ở làng bên. Vikram, 30 tuổi, là một người đàn ông cao lớn, nhưng ánh mắt lạnh lùng và thái độ kiêu ngạo khiến Anjali ghê tởm. Nàng biết rằng cuộc hôn nhân này chỉ là một giao dịch để gia đình nàng có được của hồi môn và danh tiếng.
Anjali bất mãn với số phận. Nàng không muốn trở thành vợ của Vikram, không muốn sống một cuộc đời bị giam cầm trong những quy tắc của làng. Một đêm, khi cả nhà đã ngủ, nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu xuống cánh đồng. Ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu nàng: nếu gia đình đã ép nàng “kết hôn” với Kalu, nàng sẽ biến cuộc hôn nhân này thành thật, không phải để tuân theo hủ tục, mà để chống lại họ. “Kalu, mày sẽ là chồng tao, không phải Vikram,” nàng thì thầm, ánh mắt lấp lánh sự nổi loạn.
Nàng bắt đầu tìm Kalu, con chó giờ đã lang thang quanh làng. Nàng dụ nó bằng những mẩu thức ăn, vuốt ve bộ lông bẩn thỉu của nó, và dần dần, Kalu trở nên gắn bó với nàng. Nàng dẫn nó về một góc kín trong chuồng bò cũ sau nhà, nơi không ai để ý. Ở đó, nàng bắt đầu biến Kalu thành “chồng” của mình – không chỉ trong nghi thức, mà theo cách của riêng nàng.
Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng rực chiếu qua khe hở của chuồng bò, Anjali dẫn Kalu vào trong. Nàng cởi bỏ saree, để lộ thân hình trẻ trung, da nâu mịn màng, ngực căng mọng và vùng nhạy cảm ướt át vì kích động. Nàng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khao khát, nhưng sự bất mãn với gia đình và mong muốn tự do đã thôi thúc nàng đi xa hơn. “Kalu, mày là của tao,” nàng thì thầm, quỳ xuống vuốt ve dương vật cương cứng của con chó, to lớn và đỏ rực.
Nàng cúi xuống, ngậm lấy dương vật của Kalu, lưỡi xoáy quanh, mút mạnh, khiến con chó rên ư ử. “Mày thích không… tao cũng thích…” nàng rên khẽ, cảm giác cấm kỵ làm cơ thể nàng run rẩy. Nàng nằm ngửa trên đống rơm, dang chân rộng, để Kalu liếm láp vùng nhạy cảm. Lưỡi thô ráp của nó xoáy sâu vào âm đạo, mút mạnh âm vật, khiến nàng cong người, hét lớn: “Sướng… liếm nữa đi, Kalu…” Nàng đạt cực khoái lần đầu tiên, cơ thể run rẩy, nước mắt lăn dài vì khoái lạc và sự giải thoát.
Kalu trèo lên người nàng, thúc dương vật khổng lồ vào âm đạo chặt chẽ. Anjali hét lên, vừa đau nhói vừa ngất ngây: “Mạnh nữa… đụ tao đi… mày là chồng tao…” Mỗi nhịp thúc của Kalu khiến nàng rên rỉ dâm đãng, tay bấu vào rơm. “Sướng chết mất… ra đi… ra trong tao…” nàng hét lớn, âm đạo co bóp dữ dội khi nàng đạt cực khoái, kéo theo Kalu phóng ra dòng tinh dịch nóng hổi, tràn ngập trong nàng.
Từ đó, Anjali bí mật gặp Kalu mỗi đêm trong chuồng bò, biến nó thành “chồng” thực sự của mình. Nàng không còn coi đó là một nghi thức, mà là một hành động nổi loạn chống lại gia đình và hủ tục. Nàng làm tình với Kalu trong mọi tư thế: cưỡi nó trên đống rơm, để nó thúc từ phía sau, hoặc nằm ngửa để nó liếm láp. Mỗi lần, nàng hét lớn, rên rỉ dâm đãng, cảm thấy cơ thể và tâm hồn mình được giải phóng. “Kalu, mày là tự do của tao,” nàng thì thầm, ôm chặt con chó sau mỗi lần làm tình.
Nhưng bí mật của Anjali không thể giấu mãi. Một đêm, khi nàng đang rên rỉ trong chuồng bò, anh trai nàng, Arjun, tình cờ đi ngang qua và nghe thấy tiếng động. Hắn đẩy cửa, sững sờ khi thấy em gái mình trần truồng, cong người dưới Kalu, hét lớn: “Sướng… đụ tao mạnh nữa…” Arjun hét lên, lao vào kéo nàng ra khỏi con chó. “Anjali, mày làm cái gì thế hả? Mày điên rồi!” Hắn tát nàng, khiến nàng ngã xuống đất, nước mắt lăn dài.
Bí mật nhanh chóng lan ra. Gia đình Anjali họp lại, gọi nàng đến trước mặt các trưởng lão làng. Mẹ nàng khóc lóc, cha nàng quát tháo: “Mày làm nhục gia đình! Mày biến nghi thức thiêng liêng thành trò đồi bại!” Các trưởng lão, với ánh mắt khinh bỉ, tuyên bố hủy hôn ước với Vikram. “Một con gái bệnh hoạn như mày không xứng làm vợ ai!” họ nói. Dân làng xì xào, gọi Anjali là “con điếm của chó,” sỉ nhục nàng trước cả làng.
Gia đình Anjali tuyên bố từ bỏ nàng. Cha nàng, với giọng lạnh lùng, nói: “Mày không còn là con tao. Cút đi, đừng bao giờ quay lại!” Anjali đứng im, không khóc, không van xin. Trong lòng nàng, thay vì đau đớn, là một cảm giác nhẹ nhõm. Nàng đã thoát khỏi xiềng xích của gia đình, của hủ tục, của số phận mà họ áp đặt.
Anjali thu dọn vài bộ saree và chút tiền tiết kiệm, dẫn Kalu rời khỏi làng Kothari trong đêm. Nàng không biết sẽ đi đâu, nhưng nàng không sợ. Nàng và Kalu bước qua những cánh đồng lúa mạch, dưới ánh trăng sáng rực. “Kalu, giờ chỉ có tao và mày,” nàng thì thầm, vuốt ve bộ lông của con chó. Kalu vẫy đuôi, liếm tay nàng, như thể hiểu rằng nó là người bạn duy nhất của nàng.
Họ đến một khu rừng nhỏ gần làng, nơi Anjali dựng một túp lều tạm bợ. Nàng sống tự do, săn thỏ, hái quả, và làm tình với Kalu mỗi đêm. Nàng không còn thấy xấu hổ, không còn sợ hãi. Mỗi lần Kalu thúc dương vật vào nàng, nàng rên rỉ dâm đãng, hét lớn dưới ánh trăng: “Sướng… mày là chồng tao… đụ tao mãi mãi…” Nàng đạt cực khoái, cơ thể run rẩy, cảm thấy mình là một bông hoa dại, nở rộ trong sự tự do.
Anjali không còn nghĩ về gia đình, về Vikram, hay về làng Kothari. Nàng sống cho chính mình, cho Kalu, và cho những khoảnh khắc khoái lạc. Một đêm, nàng nằm bên Kalu trên bãi cỏ, nhìn ánh trăng. “Kalu, tao hạnh phúc,” nàng thì thầm, ôm chặt con chó. Nàng biết rằng thế giới có thể gọi nàng là bệnh hoạn, nhưng nàng không quan tâm. Nàng đã tìm thấy tự do, và đó là tất cả những gì nàng cần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro