Tập 5: Bước Ngoặt

Sáu tháng trôi qua như một giấc mộng dài, giấc mộng đen tối nhưng ấm no. Mỗi tháng, tài khoản của Dạ Hắc đều đặn nhận về khoảng 30.000 tệ tiền donate, sau khi trừ tiền ăn uống, tiền nhà, tiền internet và vài món đồ lót ren mới để mặc khi viết cho có cảm hứng, cô còn để dành được hơn 10.000 tệ. Tiền tiết kiệm trong tài khoản ngân hàng tăng dần đều, từ 17.000 lên 38.000, rồi 56.000, cuối cùng dừng lại ở con số 82.600 tệ vào một buổi chiều mùa thu trời trong xanh hiếm hoi ở Thượng Hải. Lâm Tịch đứng trước máy ATM, nhìn dòng số hiện lên màn hình, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình thực sự có một khoản tiền dự phòng, thực sự có thể thở mà không lo ngày mai ăn gì. Cô mỉm cười, rút ra 500 tệ mua một bó hoa cẩm chướng về cắm trong căn hộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, thơm mùi nước lau sàn hương cam mới. Cô thì thầm với chính mình: “Mẹ ơi, con đã ổn rồi.”

Nhưng cuộc đời chưa bao giờ để cô ổn quá lâu.Tối hôm đó, điện thoại reo, là Lâm Vũ, em gái cô ở quê. Giọng em gái khản đặc, nghẹn ngào trong tiếng khóc:
“Chị… mẹ bị viêm phổi nặng lắm… bác sĩ bảo phải nằm viện lâu, phải dùng thuốc tốt… chi phí ít nhất cũng ba bốn trăm nghìn… nhà mình không có tiền… em biết chị cũng khó khăn… nhưng…” 

Lâm Tịch nghe mà tim như bị bóp nghẹt. Cô nhớ lại những ngày mẹ còn khỏe, trời nắng cũng đi làm thuê, trời mưa gió cũng gánh củi bán, chỉ để gửi lên cho cô vài trăm tệ mỗi tháng khi cô thất nghiệp. Giờ mẹ nằm đó, thở oxy, còn cô thì ngồi trong căn hộ thơm mùi nước hoa đắt tiền. Cô cắt ngang lời em gái, giọng chắc chắn lạ thường:
“Vũ Vũ, đừng khóc. Chị không khó khăn nữa. Chị gửi tiền về ngay đây. Em cứ yên tâm lo cho mẹ.”

Cô mở ứng dụng ngân hàng, tay không run chút nào, chuyển luôn 82.600 tệ tiết kiệm cuối cùng về tài khoản em gái. Cô còn nhắn thêm: “Còn thiếu bao nhiêu chị sẽ lo. Mẹ phải khỏe lại.” 

Nhưng hai ngày sau, bệnh viện lại gửi thông báo mới: viêm phổi biến chứng sang áp xe phổi, phải mổ, phải dùng thuốc nhập khẩu, tổng chi phí lên tới 380.000 tệ. Em gái khóc trong điện thoại: “Chị… nhà mình mới xoay được thêm 30.000… còn thiếu hơn 100.000 nữa…” 

Lâm Tịch ngồi sụp xuống sàn, lần đầu tiên sau nhiều tháng lại cảm thấy trần nhà quay cuồng. Cô chỉ còn đúng 3.400 tệ trong tài khoản thường ngày. Cô mở Hắc Dạ Đường, nhìn bảng xếp hạng. Đứng đầu vẫn là tựa đề đỏ chót: «Nữ Bác Sĩ Thú Y Và Đàn Chó Hoang» – chương mới nhất vừa nhận 218.000 tệ donate chỉ trong một đêm. Cảnh nữ bác sĩ xinh đẹp bị chính những con chó mình cứu chữa quay lại cưỡng bức, cảnh dương vật chó đỏ au đâm sâu vào âm đạo cô ta, cảnh cô ta vừa khóc vừa rên rỉ đạt cực khoái liên tục, đã khiến cả trang web điên cuồng.

Lâm Tịch biết mình phải viết một chương như thế. Một chương bùng nổ. Một chương có chó.Cô mở file word mới, đặt tên chương: «Huy Hiệu Dâm Loạn – Chương 18: Nhiệm vụ ngầm trong trại chó hoang». Cô viết đi viết lại suốt ba ngày ba đêm. Cô tả Thẩm Ngôn cải trang thành nhân viên cứu hộ động vật, lẻn vào một trại nuôi chó hoang bất hợp pháp để tìm chứng cứ buôn bán nội tạng. Cô tả cảnh Thẩm Ngôn bị phát hiện, bị trói vào cũi sắt, bị lột sạch đồng phục, bị bầy chó nga bật ra khỏi lồng lao vào. Cô cố gắng mô tả dương vật chó đỏ au, nút thắt tròn tròn, cách nó đâm sâu vào âm đạo Thẩm Ngôn rồi phình to ra không rút được, cách Thẩm Ngôn vừa khóc vừa rên vì đau và sướng đến điên dại. Cô viết tới năm lần, xóa đi năm lần. Cô biết mình đang giả tạo. Cô chưa từng chạm vào chó, chưa từng biết cảm giác thật sự là thế nào. Kết quả, chương đăng lên chưa đầy sáu tiếng đã bị ném đá tơi bời.

“Viết như con gà, chắc tác giả chưa từng nhìn thấy chó thật.”
“Đoạn nút thắt đọc buồn cười vãi, hoàn tiền.”
“Rút lại 3000 tệ donate, thất vọng toàn tập.” 

Tổng cộng có hơn 9.000 tệ bị rút lại. Lâm Tịch ngồi chết lặng trước màn hình, lần đầu tiên sau nửa năm lại khóc nức nở như ngày trước. Cô đập đầu vào bàn phím, hét lên trong cổ họng: “Mẹ sắp chết rồi… tao phải làm sao đây…”

Đêm thứ tư, cô đi làm thêm ca đêm ở quán cà phê gần nhà để kiếm thêm vài trăm tệ tiền boa. Trên đường về, gần khu chung cư cũ, cô nghe tiếng sủa trầm thấp. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một con chó đực hoang to lớn màu đen đang đứng nhìn cô. Nó cao gần đến eo người lớn, bộ lông bết bẩn, đôi mắt vàng lóe lên trong đêm. Nó không sủa nữa, chỉ đứng im, cái lưỡi đỏ tươi thè ra thở dốc. Lâm Tịch đứng chết lặng. Một ý nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu, ý nghĩ mà cô lập tức gạt đi, nhưng nó cứ bám riết lấy cô suốt ba ngày tiếp theo.

Bệnh viện lại gọi: mẹ cần thêm một đợt thuốc đặc trị, thêm 40 triệu đồng nữa mới đủ. Em gái khóc đến ngất đi trong điện thoại. Lâm Tịch ngồi giữa sàn nhà, ôm mặt khóc đến mức nước mắt thấm ướt cả áo ngủ lụa. Cô nhớ mẹ gánh củi dưới mưa, nhớ mẹ nhịn ăn để gửi tiền cho cô, nhớ mẹ giờ đang nằm đó thở oxy từng hơi yếu ớt. Cô hét lên một mình trong đêm: “Con là đứa con bất hiếu! Con phải cứu mẹ!”

Đêm hôm sau, cô mặc một chiếc váy dài cũ kỹ, không mặc quần lót, cầm theo một túi thức ăn thừa của quán cà phê. Cô đi bộ đến khu đất trống gần ống cống lớn, nơi con chó đen vẫn hay quanh quẩn. Cô ngồi xuống, mở túi thức ăn, gọi khẽ: “Lại đây… lại đây nào…” Con chó ngửi ngửi, chậm rãi tiến lại. Cô vuốt ve đầu nó, cảm nhận hơi ấm từ bộ lông bẩn. Cô dẫn nó vào sâu trong ống cống khuất tầm nhìn, nơi không một bóng người qua lại. Cô ngồi xuống nền xi măng lạnh ngắt, kéo váy lên tận eo, để lộ vùng kín hoàn toàn không có chút lông nào vì mấy tháng nay cô vẫn cạo sạch để viết cho “có cảm giác thật”.

Cô run rẩy đưa tay xuống dưới, tách hai mép âm hộ đã ướt sẵn vì kích thích bệnh hoạn của chính mình, rồi khẽ gọi: “Lại đây… ngoan nào…” Con chó ngửi thấy mùi, cái mũi ướt át chạm vào giữa hai chân cô. Cô rùng mình, nhưng không né tránh. Lưỡi chó dài và nóng liếm một đường từ hậu môn lên âm vật, mạnh mẽ, thô bạo, không chút nhẹ nhàng. Cô rên lên, hai tay bấu chặt nền xi măng. Cô nằm ngửa hẳn ra, dang rộng hai chân, để mặc cho con chó liếm láp điên cuồng. Nước dâm thủy trào ra thành dòng, ướt đẫm nền xi măng.

Cô đưa tay nắm lấy dương vật chó đang cương lên dưới bụng nó, đỏ au, nhầy nhụa, nút thắt đã bắt đầu phình to. Cô run rẩy dẫn nó vào đúng vị trí, rồi khẽ nâng mông lên. Con chó hiểu ý, lao tới, đâm mạnh một phát trúng ngay âm đạo cô. Cô hét lên vì đau, nhưng lập tức cắn môi, ôm lấy cổ nó, thì thầm: “Đâm đi… mạnh vào…” Con chó điên cuồng nhấp, từng cú thúc mạnh mẽ khiến cả cơ thể cô rung lên theo nhịp. Nút thắt phình to dần, mắc kẹt bên trong cô, không rút ra được. Cô cảm thấy mình bị lấp đầy đến mức sắp nổ tung, cảm thấy từng đợt khoái cảm điên dại dâng lên từ sâu trong tử cung. Cô rên rỉ, nước mắt trào ra, nhưng hai chân quặp chặt lấy thân chó, chủ động nâng mông đón từng cú thúc. Cô lên đỉnh lần đầu, lần hai, lần ba, nước dâm thủy phun mạnh thành từng đợt, ướt đẫm bụng con chó. Đôi chân cô run lẩy bẩy, gần như không còn sức để đứng.

Gần hai mươi phút sau, nút thắt xẹp xuống, con chó rút ra, tinh dịch chó nóng hổi trào ra theo, chảy dài xuống đùi cô thành từng vệt trắng đục. Cô nằm đó, thở hổn hển, cơ thể co giật vì dư âm của hàng loạt cơn cực khoái liên tiếp. Cô không thấy ghê tởm. Cô chỉ thấy mình vừa tìm được thứ quý giá nhất trên đời: cảm giác thật nhất, sống động nhất, để cứu mẹ.

Về đến nhà lúc bốn giờ sáng, chân cô vẫn run, âm đạo vẫn còn rát và ướt át. Cô không tắm, không lau rửa, lập tức ngồi vào bàn. Cô viết một lèo 15.000 chữ cho chương mới: «Huy Hiệu Dâm Loạn – Chương 18 (phiên bản thật): Nhiệm vụ chó hoang». Cô tả chi tiết từng hơi thở của Thẩm Ngôn khi bị con chó đực to lớn đè xuống nền xi măng lạnh, tả cách nút thắt phình to lấp đầy âm đạo cô ấy đến mức không còn một khe hở, tả cách Thẩm Ngôn vừa khóc vừa rên rỉ đạt cực khoái liên tục, tả cả dòng tinh dịch chó nóng hổi trào ra khi nút thắt xẹp xuống. Cô tả cả cảm giác nhục nhã, đau đớn và khoái lạc điên dại hòa quyện thành một thứ mà chỉ ai từng trải qua mới viết được.

Chương đăng lúc tám giờ sáng.
Đến trưa đã có 47.000 tệ donate.
Đến tối con số vọt lên 73.800 tệ. 

Lâm Tịch chuyển ngay 70.000 tệ về cho em gái, kèm lời nhắn: “Đủ tiền rồi. Mẹ sẽ khỏe lại.” Em gái gọi lại, khóc đến mức không nói nên lời. Một ngày sau, em xoay thêm được 30.000 nữa. Tổng cộng vừa đủ 380.000 tệ viện phí. Mẹ được mổ đúng ngày, được dùng thuốc tốt nhất.

Một tuần sau, em gái gửi ảnh mẹ đã tỉnh lại, gầy gò nhưng mỉm cười yếu ớt trên giường bệnh. Lâm Tịch ngồi trước màn hình, nhìn ảnh mẹ, nước mắt lăn dài. Cô mở lại chương chó hoang, nhìn dòng donate vẫn đang ting ting tăng không ngừng. Cô thì thầm, giọng khản đặc nhưng nhẹ nhõm chưa từng có:
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn.... Nhờ mọi người mà mẹ còn sống...."

Cô đứng dậy, lần đầu tiên sau nhiều ngày, mở cửa sổ để ánh nắng tràn vào căn hộ. Cô không thấy mình bẩn thỉu nữa. Cô chỉ thấy mình là người con có thể làm bất cứ điều gì để mẹ được sống.Và cô biết, từ giờ trở đi, cô sẽ còn viết nhiều chương nặng hơn nữa. Không chỉ vì tiền. Mà vì cô đã tìm thấy một phần tối tăm nhất trong chính mình, phần mà cô không còn muốn chối bỏ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro