Chương 2: Ở nhà bị bạn trai cũ liếm đến lên đỉnh

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Phẫu thuật được xếp vào sáng mai. 
Tối bảy giờ, Kỳ Nguyên vừa tắm xong, tóc còn nhỏ giọt, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi. Điện thoại đầu giường rung lên.

【Gấu nhỏ】: “Anh ở dưới lầu rồi.”

Cả hai đã thêm lại Wechat nhau trong bệnh viện. Cô nhìn chằm chằm màn hình, đầu ngón tay khẽ run. Ba phút sau, chuông cửa vang lên.

Thẩm Quý Thần đứng ngoài cửa, xách túi dụng cụ y tế, áo blouse đã đổi thành áo len xanh đậm, cổ áo hơi mở, xương quai xanh hiện rõ, tóc rối nhẹ.

“Anh cầm gì đấy?”

“Anh đến làm lần đánh giá trước khi mổ cho em.”

“Bệnh viện đông người quá, anh không muốn ai khác nhìn thấy vết thương của em.” Đôi mắt đào hoa nhìn cô chăm chú, tay trái vươn tới nắm tay phải cô, đầu ngón tay cọ nhẹ lòng bàn tay cô.

Phòng khách chỉ bật một chiếc đèn sàn, ánh sáng vàng ấm trải trên sàn gỗ như một vũng mật tan chảy.

Anh kéo cô đến sofa, vào phòng tắm lấy khăn tắm màu hồng đưa cho cô.

“Em kéo váy lên, dùng khăn che nửa người trên là được.”

“Ơ?”

“Không che cũng được. Dù sao cũng chỉ có hai ta.”

Mặt cô đỏ bừng, vẫn ngoan ngoãn kéo váy lên, khăn tắm phủ phần bụng trên. Vì sợ chạm vết thương nên cô không mặc quần lót, nửa dưới hoàn toàn trần trụi trong không khí.

Vết thương dưới ánh đèn càng ghê rợn, viền hồng nhạt, da xung quanh lại trắng đến chói mắt.

Thẩm Quý Thần quỳ giữa hai chân cô, mở túi dụng cụ, lấy bút đánh dấu da và thước đo.

“Vùng lấy da ở mặt trong đùi trái, cần vẽ đường.”

Đầu bút lạnh buốt chạm lên đùi cô, chậm rãi vẽ dọc mép bẹn.

“Chỗ này…” đầu bút dừng ở vị trí nhạy cảm nhất, “độ dày 0,3mm, diện tích vừa đủ phủ vết thương bên phải.”

Anh cúi người, hơi thở nóng rực phả lên da cô.

Kỳ Nguyên thấy ngứa, vô thức khép chân.

“Đừng nhúc nhích.” Anh đè đầu gối cô, giọng trầm khàn, “Vùng lấy da phải thật chính xác.”

Đầu bút tiếp tục di chuyển, vẽ thành hình oval. Nét cuối cùng vừa hoàn thành, anh lại không rút tay.

Đầu bút nhẹ nhàng chạm vào hai mép hoa mềm mại, tiểu huyệt khẽ run, kéo theo từng sợi mật ngọt. Đầu bút cọ xát càng lúc càng nhanh, khiến mật dịch tuôn ra nhiều hơn.

“Ưm… Thẩm Quý Thần.” Kỳ Nguyên nắm chặt tóc anh, rên rỉ không chịu nổi.

“Tinh Tinh, nắm tóc anh là muốn Gấu nhỏ liếm sạch mật hoa cho em sao, hử?” Môi anh dán lên vùng da quanh đường mực, nhẹ nhàng liếm qua, chậm rãi hôn về phía hoa tâm.

Khi đầu lưỡi anh chạm vào tiểu huyệt, cô run rẩy không tự chủ. Dâm thủy tựa mật ngọt chảy vào miệng anh, lưỡi anh thuận thế trượt vào khe thịt. Ngón tay anh thay đầu bút, hai ngón tách rộng khe thịt, âm đạo bị đùa nghịch không ngừng run rẩy. Lưỡi ngậm lấy hạt châu nhỏ hút mạnh, cuốn lấy mật ngọt thơm ngát, tiếng nước chụt chụt vang lên khi anh liếm và đâm rút.

“Ngọt không? Hử.” Anh áp sát tai cô, ngậm vành tai, ngón trỏ tay phải tách tiểu huyệt, đâm vào hoa huyệt, ngón cái xoa nắn ngoài âm hộ, ngón trỏ tay trái dính đầy mật ngọt đưa vào miệng cô quấy đảo.

“Gấu nhỏ… ưm… sâu hơn… chỗ đó không được…” Kỳ Nguyên bị anh làm đến mức chỉ biết phát ra những tiếng rên mơ hồ, mật ngọt càng lúc càng nhiều, ướt đẫm tay anh. Cô bị anh đưa lên cao trào mấy lần.

“Chỗ nào không được? Hả.” Anh hơi dùng sức nhẹo âm vật, cây bút vừa rồi bị nhét vào trong huyệt cô, cùng ngón tay anh cọ xát thịt mềm bên trong.

“Đừng mà…” Kỷ Nguyên rưng rưng nước mắt, đuôi mắt đỏ ửng, váy ngủ đã rối bù. Bộ dạng đáng thương này lại khiến anh muốn hành hạ cô mạnh hơn.

Anh nắm lấy dục vọng nóng rực giữa hai chân mình mà vuốt lên xuống, cắn cổ cô, tay còn lại ôm lấy bầu ngực căng tròn, hai hạt cherry đã cứng ngắc nhô lên, một tay vê, tay kia bao lấy bầu ngực xoa nắn thật mạnh.

“Tinh Tinh… Tinh Tinh…” Anh thở dốc bên tai cô, thỉnh thoảng liếm vành tai. Kỳ Nguyên cảm thấy giữa hai chân mình lại rỉ nước, tay cô vô thức đưa xuống, tự xoa nắn âm đế của mình.

Ánh mắt Thẩm Quý Thần rã rời, một tiếng rên trầm từ cổ họng, anh nghiêng người buông cô ra, rút mấy tờ giấy trên bàn lau đi chất lỏng trắng đục.

Quay đầu lại, thấy ngón tay cô đang run run ấn lên điểm nhạy cảm nhất ở gốc đùi, hạt châu ướt át lấp lánh bị cô vô thức xoa nắn, như đang đuổi theo dư vị anh vừa để lại.

“Nhà mình có Tinh Tinh,” anh cười khẽ, giọng khàn đến nhỏ nước, “đúng là thật dâm đãng.”

Một bước lao tới, đầu gối lại quỳ vào khe sofa, cúi người hôn lên đôi môi còn đang thở dốc của cô.

Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, cuốn lấy lưỡi nhỏ đang hoảng loạn trốn tránh, hung hăng mút một cái.

Vị mặn ngọt còn sót lại hòa lẫn hương vị của cô, ngọt đến phát ngấy.

“Ưm…” Kỳ Nguyên khẽ rên, ngón tay còn dính ở hoa huyệt bị anh nắm lấy, mạnh mẽ kéo ra.

Anh cắn môi dưới của cô, răng nhẹ nhàng mài qua, giọng thấp như thì thầm: “Tự sờ sao? Tinh Tinh nhà mình đúng là thật dâm đãng.”

Anh vừa cười khẽ vừa hôn lên môi cô, lưỡi cạy mở hàm răng, đầu lưỡi liếm dọc theo đường viền môi cô, cuốn đi nước bọt tràn ra, hôn càng lúc càng sâu, như muốn nuốt trọn cả người cô.

Ngón tay vòng quanh âm đế vẽ vòng, lại bị mật ngọt làm ướt, mang theo ngón tay ẩm ướt ấn vào thịt huyệt. Kỳ Nguyên đột ngột run lên, cắn vào cổ anh, đạt cao trào.

Sau cuộc vui, Kỳ Nguyên mềm nhũn như một vũng nước, tựa vào sofa, hai chân vẫn gác lên người Thẩm Quý Thần. Váy ngủ rối bù tụ ở eo, khăn tắm sớm bị vò thành một cục vứt sang bên. Dưới ánh đèn vàng, đường mực và dấu răng ở gốc đùi cô đan xen, lấp lánh ánh nước.

“Chỗ này… ngày mai sẽ bị anh rạch ra.” Ngón tay anh chậm rãi lướt theo đường mực trên đùi trái cô, như đang vẽ lại đường dao, giọng khàn khàn, còn vương dục vọng chưa tan.

Kỳ Nguyên thở chưa đều, ngẩng lên nhìn anh, vành tai vẫn đỏ bừng. Thẩm Quý Thần đùa nghịch cây bút vừa bị hoa huyệt cô bao bọc, răng nanh cắn nhẹ môi dưới, cười xấu xa.

“Dịch vụ vừa rồi có ổn không, bệnh nhân Kỳ VIP?” Anh ghé sát tai cô, hơi nóng phả vào vành tai nhạy cảm, “Cho năm sao đi.”

Cô không còn sức trả lời, chống người dậy, túm cổ áo len của anh, nhón chân in lên môi anh một nụ hôn dính nhớp. Đầu lưỡi vừa muốn rút về, eo đã bị anh đột ngột ép sát.

Thẩm Quý Thần ôm chặt eo cô, lòng bàn tay dán lên lưng ướt mồ hôi của cô, lưỡi mạnh mẽ quấn lấy lưỡi cô, mút đến mức chân cô lại mềm nhũn. Hôn rất sâu, rất chậm, từ từ cướp đi không khí trong phổi cô.

Anh cắn môi dưới cô, nhẹ nhàng mút một cái: “Xem ra Tinh Tinh rất thích, vậy sau này anh sẽ cố gắng đến tận nhà phục vụ nhiều hơn.”

Anh buông tay, kéo lại váy cho cô, xách túi dụng cụ, vành tai đỏ đến nhỏ máu, nhưng lại cười như con mèo vừa ăn vụng cá.

“Ngày mai phẫu thuật, đừng quên nhé.” Anh quay lưng bước ra cửa.

Cửa khẽ khép lại, Kỳ Nguyên ngã về sofa, đầu ngón tay vô thức chạm vào khóe môi, giữa hai chân vẫn còn lưu lại hơi ấm và đường mực của anh.

(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕。)づ(づ。◕‿‿◕
Chèn oi bộ này thịt nó đã lắm mấy bà oiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro