Chương 3: Phẫu thuật xong liếm cho bác sĩ Thẩm

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Ngày hôm sau, trong phòng mổ.

Ánh đèn lạnh lẽo chiếu lên bàn dụng cụ vô trùng, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Khi Kỳ Nguyên được đẩy vào, bác sĩ gây mê đang điều chỉnh liều lượng. Cô thoáng thấy Thẩm Quý Thần mặc áo phẫu thuật vô trùng, đứng trước bàn dụng cụ, lưng quay về phía cô. Đôi vai rộng cùng đường nét lưng áo toát lên vẻ chuyên nghiệp và điềm tĩnh, lại mơ hồ tản ra khí chất cấm kỵ khiến tim người khác đập loạn.

“Bác sĩ Thẩm, bệnh nhân đã vào.” Giọng y tá phá tan sự im lặng.

Anh quay lại, khẩu trang che nửa khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt đào hoa sâu thẳm, ánh nhìn rơi trên người cô vừa dịu dàng vừa nóng bỏng.

“Tinh Tinh,” anh thấp giọng dưới lớp khẩu trang, chỉ mình cô nghe thấy, “đừng sợ.”

Thuốc mê được đẩy vào tĩnh mạch, ý thức Kỳ Nguyên dần mơ hồ. Giây cuối cùng, cô nghe anh cúi xuống, thì thầm bên tai cô: “Giao cho anh.” Hơi thở anh ấm áp, mang theo chút dụ hoặc, như một lời hứa thầm lặng chỉ thuộc về hai người.

Phòng hồi sức, không khí còn vương mùi thuốc mê và hơi lạnh của kim loại.

Khi Kỳ Nguyên tỉnh lại, mặt trong đùi phải đã được băng bó kín, từng đợt đau âm ỉ như thủy triều dội tới. Cô chớp mắt, ánh nhìn dần rõ ràng, dừng lại trên người đàn ông bên giường.

Thẩm Quý Thần ngồi đó, tay áo len xanh đậm xắn đến khuỷu, tóc mái trước trán ướt mồ hôi dính lại, vừa mệt mỏi vừa gợi cảm đến lạ.

Anh nắm tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, giọng khàn khàn: “Phẫu thuật rất thuận lợi, cô Kỳ.”

Cô muốn nói, nhưng cổ họng khô rát như bị lửa thiêu.

Anh lập tức cúi người, ống hút chạm vào môi cô. Nước ấm trôi xuống cổ họng, lại có vài giọt lọt ra khóe miệng.

Thẩm Quý Thần cười khẽ, cúi đầu, đầu lưỡi chậm rãi liếm đi giọt nước nơi khóe môi cô, lướt nhẹ qua đôi môi mềm mại, mang đến từng đợt run rẩy nhỏ.

“Cô Kỳ, uống nước cũng không xong sao?” Anh thì thầm, giọng khàn đến mức như đang trêu chọc, đôi mắt đào hoa lóe lên ý cười xấu xa.

“Muốn xem vết mổ không?” Anh chỉ vào lớp băng giữa hai chân cô, ánh mắt nóng rực. Kỳ Nguyên gật đầu, má ửng hồng.

Anh nhẹ nhàng vén một góc băng, động tác cực kỳ cẩn thận. Vùng da ghép hồng hào như da trẻ sơ sinh, đường khâu mịn đều, viền hơi nổi lên, lộ ra màu máu khỏe mạnh.

“Thế nào?” Anh cười, răng nanh chạm vào môi dưới, như một đứa trẻ đang chờ được khen, “Tay nghề bác sĩ Thẩm, có giỏi không?”

Ngón tay anh lướt theo mép đường khâu, dừng lại ở mũi khâu nhạy cảm nhất, nhẹ nhàng ấn xuống.

“Chỗ này… lúc khâu, hoa huyệt của em còn run một cái, Tinh Tinh nhạy cảm của anh.” Anh thì thầm, đầu ngón tay chậm rãi vẽ vòng, cố ý lướt sát mép âm đạo mềm mại, khiến cô run lên.

Kỳ Nguyên hít ngược một hơi, gốc đùi vô thức run rẩy, hai hạt cherry dưới lớp áo bệnh nhân mỏng manh lặng lẽ dựng đứng.

Anh cúi sát tai cô, môi chạm vào vành tai, hơi nóng phả ra: “Mỗi mũi khâu, anh đều nghĩ… miếng da này sau này chỉ được anh chạm thôi.” Đầu lưỡi anh nhẹ liếm vành tai cô, giọng khàn khàn đầy chiếm hữu, “Cô Kỳ, một tuần sau tái khám, bác sĩ Thẩm sẽ tự mình kiểm tra… từng tấc da thịt mềm mại của em, được không?”

Anh lấy từ túi áo len ra một tấm thẻ tích điểm vẽ tay, trên cùng là hình gấu nhỏ ôm ngôi sao, có 100 ô trống và một con dấu ngôi sao mini.

“Đây là gì?” Giọng Kỳ Nguyên yếu ớt, mang theo chút tò mò.

“Thẻ ngoan của gấu nhỏ,” anh nghiêm túc giải thích, mắt đào hoa lóe lên tia tinh ranh, “Mỗi lần anh làm em thoải mái, hoặc em thấy anh biểu hiện tốt, sẽ đóng một ngôi sao. Đủ 100 ngôi sao…” Anh ghé sát tai cô, giọng khàn đến mức như dụ dỗ, “em phải đồng ý với anh một nguyện vọng.”

“Nguyện vọng gì?” Mặt Kỳ Nguyên càng đỏ hơn.

“Đến lúc đó hãy biết.” Anh nháy mắt, cười xấu xa, cúi người hôn nhẹ lên trán cô. “Tạm biệt, Tinh Tinh của anh.” Anh nhẹ ôm cô một cái rồi đứng dậy rời đi, lưng thẳng tắp, nhưng không giấu nổi vành tai đỏ bừng.

Một tuần sau, Kỳ Nguyên đúng giờ đến bệnh viện tháo chỉ, cô là bệnh nhân cuối cùng trong ngày. Trong phòng khám chỉ còn lại cô và Thẩm Quý Thần.

Giường khám lạnh cứng, giá đỡ kim loại nâng hai chân cô lên, đầu gối có lót đệm mềm, nhưng vẫn không che được sự run rẩy của tiểu huyệt ướt át dưới lớp quần khám mỏng.

Thẩm Quý Thần đeo găng vô trùng, khẩu trang che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa đang nhìn cô chăm chú.

“Cô Kỳ, chân mở rộng thêm chút,” giọng anh khàn khàn, đuôi âm không giấu nổi dục vọng, “Bác sĩ Thẩm cần kiểm tra kỹ.”

Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt trước tiên rơi vào vùng da ghép bên phải, giờ đã lành gần như hoàn hảo, rồi trượt sang vết lấy da bên trái – chỉ còn một vệt hồng nhạt.

Tiếng kéo “cạch” một cái, từng mũi chỉ được cắt và rút ra. Mỗi lần rút một mũi, anh đều dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên mép vết thương, hơi ấm qua lớp găng truyền đến, khiến cô run rẩy nhỏ.

“Cô Kỳ, vết thương lành rất tốt,” anh thì thầm, giọng chuyên nghiệp pha chút dâm đãng, “nhưng nơi này ướt át như vậy… cần kiểm tra thêm lần nữa.”

Đến mũi cuối cùng, anh đột nhiên dừng lại.

“Cô Kỳ, nhắm mắt nào.”

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt. Tiếng kéo, tiếng thở của anh… tất cả đều trở nên dính nhớp.

Khi cô mở mắt ra, chỉ đã tháo hết, vùng da ghép sạch sẽ phẳng lì. Nhưng dưới ánh đèn nghiêng, đường khâu ấy mơ hồ hiện lên một ngôi sao năm cánh cực kỳ nhỏ, chỉ mỏng 0,1mm, khâu ở lớp biểu bì, góc thường hoàn toàn không thấy được.

“Anh…” Kỳ Nguyên trợn tròn mắt, mặt nóng bừng.

“Dấu ấn riêng của bác sĩ Thẩm,” anh giải thích, ngón tay nhẹ chạm vào ngôi sao ẩn ấy, giọng mang ý cười, “chỉ thuộc về ngôi sao của anh.” Ngón tay anh vẽ vòng trên ngôi sao, lực nhẹ như lông vũ, lại khiến gốc đùi cô lập tức căng cứng, hai hạt cherry dưới áo khám càng thêm rõ rệt.

Anh kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo, răng nanh lấp lánh dưới ánh đèn.

Cúi người, môi dán lên ngôi sao ấy, đầu lưỡi chậm rãi theo năm góc sao mà liếm, hơi thở nóng ẩm phun lên làn da mới nhạy cảm.

“Đây là bí mật của chúng ta,” giọng anh khàn khàn, đầu lưỡi cuối cùng nặng nề liếm qua ngôi sao, răng nhẹ nhàng cọ qua vết khâu mảnh, như đang đóng dấu.

“Cô Kỳ, không được cho người khác thấy, nghe không?”

Kỳ Nguyên hít ngược một hơi, gốc đùi vô thức khép lại, lại bị hai tay anh đè đầu gối, mạnh mẽ mở rộng hơn.

“Đừng khép, kiểm tra chưa xong,” anh cười khàn, giọng trầm đầy chiếm hữu. Anh lấy từ khay dụng cụ một dải băng y tế trắng và ống nghe lạnh buốt, dải băng chậm rãi quấn quanh ngón tay anh. Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt khóa chặt vào cánh hoa ướt át của cô.

“Cô Kỳ, tiền khám còn chưa trả,” anh thì thầm, mắt đào hoa lóe lên ý cười xấu xa, “dùng cái miệng nhỏ nhắn của em, giúp bác sĩ Thẩm thanh toán, được không?”

Anh cúi người, đầu lưỡi dán lên âm đạo ướt át, liếm cực chậm, từ cửa vào lên đến âm vật đỏ tươi, từng tấc từng tấc nếm kỹ, phát ra tiếng “chụt chụt” nhỏ vụn. Kỳ Nguyên run lên, mật ngọt không khống chế được mà tuôn ra, chảy dọc mặt trong đùi.

Anh cười khàn, đầu lưỡi đâm vào khe thịt, cuốn lấy âm đế điên cuồng mút, mật ngọt thơm ngát bị anh nuốt sạch, tốc độ liếm càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi quét qua quét lại giữa hai mép hoa, lúc thì nhẹ cắn, lúc thì đâm sâu vào cửa vào, quấy đảo thịt mềm bên trong.

“Cô Kỳ, hoa huyệt ngọt như mật, liếm thế nào cũng không đủ,” anh thì thầm, mũi chạm vào hạt châu đỏ tươi mà cọ, đầu lưỡi theo khe thịt quét tới quét lui, tiếng mút mật ngọt dính nhớp rõ ràng.

“Bác sĩ Thẩm… xấu quá…” Kỳ Nguyên khóc nấc, hai tay bấu chặt ga giường, móng tay cắm sâu vào vải. Anh cười khàn, đầu lưỡi tiếp tục tấn công không ngừng, lúc thì dùng răng nhẹ cọ âm vật, lúc thì mút mật ngọt, tiếng nước dâm đãng vang vọng trong phòng khám, khiến cô thét lên.

Anh cố ý chậm lại, đầu lưỡi từ cửa vào chậm rãi liếm lên âm vật, rồi đột ngột mút mạnh, phối hợp với cảm giác trói buộc nhẹ từ dải băng, khiến cô run rẩy kịch liệt. Mật ngọt phun ra, chảy dọc mặt trong đùi xuống ga giường, ướt một mảng.

Anh đứng dậy, đặt mặt kim loại lạnh buốt của ống nghe lên đầu vú căng cứng của cô, khiến cô run lên.

“Cô Kỳ, tim em đập nhanh quá,” anh thì thầm, cúi đầu ngậm lấy đầu ngực còn lại, đầu lưỡi liếm láp, răng nhẹ cắn, lớp áo khám mỏng manh bị mồ hôi thấm ướt, gần như trong suốt, đầu vú đỏ tươi lấp lánh dưới ánh đèn.

Anh chậm rãi liếm quanh đầu ngực, nhẹ nhàng mút, răng thỉnh thoảng cắn khẽ, khiến cô run rẩy từng đợt, áo khám bị liếm đến gần như trong suốt, đầu ngực lấp lánh ánh nước.

“Đôi cherry này quá nhạy cảm,” anh thì thầm, tay kia xoa nắn đầu ngực còn lại, ngón tay véo nhẹ, khiến cô rên nghẹn.

Anh dùng dải băng nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay cô, kéo lên trên đầu, cố định vào tay vịn giường khám, vải mềm siết ra vết đỏ nhạt.

“Tiền khám vẫn chưa trả hết,” anh khàn giọng mở miệng, răng nanh chạm vào môi dưới, ánh mắt tối sầm như đêm, “dùng cái miệng nhỏ của em, giúp bác sĩ Thẩm liếm đến bắn, coi như thanh toán xong.”

Anh lùi nửa bước, đứng trước mặt cô, cởi thắt lưng, “cạch” một tiếng khóa kim loại bật mở. Anh kéo khóa xuống, dục vọng nóng rực bật ra, gân xanh nổi rõ, đầu khấc đã rỉ chất lỏng trong suốt.

Mặt Kỳ Nguyên đỏ bừng, ngồi dậy, áo khám trượt xuống eo, hai tay bị trói chỉ có thể nghiêng người về trước, môi mềm chạm vào đầu khấc nóng bỏng.

Miệng nhỏ của cô chỉ vừa đủ ngậm lấy, đầu lưỡi thử dò liếm qua đỉnh, vị mặn nồng nổ tung trên đầu lưỡi. Thẩm Quý Thần rên khàn một tiếng, eo vô thức ưỡn tới.

“Cô Kỳ,” anh thở khàn, ngón tay luồn vào tóc cô, hơi run nhưng không dùng sức, “nghiêm túc một chút, tiền khám của bác sĩ Thẩm rất đắt đấy.”

Cô há miệng ngậm lấy, môi mềm bao lấy cột thịt nóng rực, đầu lưỡi quấn quanh gân xanh, ngậm đầu khấc, phần còn lại dùng tay vuốt ve, tốc độ từ chậm đến nhanh.

Tiếng nước ám muội hòa cùng tiếng thở dốc bị đè nén của anh, lởn vởn trong phòng khám. Kỳ Nguyên ngẩng lên, thấy đôi mắt đào hoa của anh nửa khép, mồ hôi theo xương quai xanh trượt vào cổ áo len. Cô cố ý tăng tốc, đầu lưỡi ấn vào gần tuyến tiền liệt, nhẹ nhàng mút, khiến anh gầm khẽ.

“Cô Kỳ… liếm giỏi quá,” anh cắn răng, răng nanh hằn vào môi dưới, “Cô Kỳ… mút nó đi… ừ… bắn đầy miệng bệnh nhân dâm đãng này mới được…”

Chân anh bắt đầu run, vạt áo len bị anh tự vén lên, lộ cơ bụng căng chặt. Môi Kỳ Nguyên bị căng đến hồng đỏ, nước mắt lấp lánh, khóe miệng tràn nước nhớt. Ánh mắt anh chạm vào cô ngay khoảnh khắc ấy, eo đột ngột ưỡn mạnh — tinh dịch nóng hổi bắn vào miệng cô, chất lỏng trắng đục tràn ra khóe miệng, mặn ngọt nồng đậm.

Anh thở hổn hển, ngón tay lau đi phần tràn ra nơi khóe miệng cô, cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi cuốn đi vị còn sót lại, hôn đến dính nhớp.

“Tiền khám thanh toán xong,” anh rời ra một chút, trán tựa trán cô, nở nụ cười tươi mà xấu xa, “Tối nay, cô Kỳ, bác sĩ Thẩm sẽ đến nhà em… đóng thêm một con dấu nữa.”

Anh tháo dải băng, nhẹ nhàng đắp lại áo khám cho cô, động tác dịu dàng nhưng cố ý để ngón tay lướt qua hoa huyệt ướt át của cô, khiến cô run lên.

“Cô Kỳ, tối nay ngoan ngoãn chờ anh, nghe không?” Anh cười khàn, đứng dậy sắp xếp dụng cụ, vành tai đỏ đến nhỏ máu, nhưng lại cười như con mèo vừa ăn vụng cá.

(つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ
Hiện tại Cầu đang rảnh nên sẽ tập trung ra chương nên mng yên tâm nha, mấy bộ cũ hiện Cầu vẫn chưa có cv để edit tiếp nên mng thông cảm đợi mấy bộ cũ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro