18. Chân thật (H)
Trình Ngôn về đến nhà.
"Bang" bật đèn lên, căn phòng vốn dĩ đen nhánh không bóng người lập tức sáng sủa.
Từ ngày ấy, Trình Ngôn không ăn cơm chiều nữa, dì Thẩm vẫn rời đi như cũ, đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn cơm.
Chiều nay dì Thẩm chỉ nấu cháo đơn giản, Trình Ngôn ngồi trước bàn ăn nghỉ chân thật lâu.
Cô nói cô thích nhất ăn cháo dì Thẩm nấu. Không biết lúc cô nói những lời này có phải muốn lừa hắn hay không, nhưng dù thế nào, Trình Ngôn đều nhớ kỹ.
Cuối cùng Trình Ngôn vẫn không ăn, lên lầu trở về phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, mùi thuốc lá và rượu đã ập vào mặt, nồng nặc gay mũi. Đèn điện chiếu sáng toàn bộ phòng, cũng chiếu lên từng vỏ chai rượu trên sàn nhà.
Mấy ngày trước, dì Thẩm tưởng Trình tiên sinh và Tô tiểu thư không có ở nhà, định đi vào phòng quét dọn, không ngờ lại băt gặp Trình tiên sinh ôm thân thể lạnh lẽo của Trì Dư suốt một đêm, lúc ấy dì Thẩm vô cùng hoảng sợ, từ đó về sau cũng không dám đi vào quét dọn nếu Trình Ngôn không yêu cầu nữa.
Trình Ngôn đi đến bên giường, chân bị vướng phải bình rượu, cả người lảo đảo một cái rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Tủ đầu giường đặt bình Whiskey còn thừa một nửa và một quyển sách.
Trình Ngôn cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống, mùi vị cay độc xuyên qua toàn bộ thực quản, nhưng cũng không thấy hắn nhăn mày lấy một lần.
Bình rượu nhanh chóng cạn sạch, bị hắn tùy tiện ném xuống đất.
Dưới tác dụng của cồn, Trình Ngôn dựa vào mép giường ngủ mất. Không bao lâu cảm giác đau đớn ở dạ dày khiến hắn lảo đảo đứng lên, đi đến phòng tắm.
Mặt hắn úp xuống bồn cầu, nôn ra tất cả đều là rượu, thực quản đầy vị chua, toàn bộ lồng ngực và bụng đều cảm giác như sắp bị thiêu đốt, vô cùng khó chịu.
Nhưng từ khi Trì Dư rời đi, mấy ngày nay Trình Ngôn đều như thế.
Thân thể khó chịu còn đỡ hơn đau đớn tra tấn trong lòng, nhờ cồn tê mỏi thân thể này mà ít nhất hắn còn có thể ngủ được một hai giờ.
Đã nôn đến không còn gì để nôn, Trình Ngôn ấn nút xả nước, lại quay về mép giường.
Tủ đầu giường còn đặt một quyển sách.
Hắn cầm sách trên tay, lật đi lật lại, đến khi nhìn lại mới thấy, mấy trang giấy đã bị hắn lật đến nhăn dúm, nhưng vẫn không biết làm cách nào mới có thể nhìn thấy cô.
Dưới đáy lòng đọng lại đầy phẫn hận, cô độc và nhớ nhung trong nháy mắt toàn bộ bùng nổ, Trình Ngôn tùy tay bắt lấy mấy trang, định xé bỏ quyển sách.
Trong khoảnh khắc muốn giật trang giấy xuống, từng chữ cái ở trước mắt hắn bỗng dưng biến mất.
Bàn tay chậm rãi buông ra mấy trang sách kia, nếp uốn thật sâu bị lưu lại trên sách.
Trình Ngôn lại lật qua từng trang một, một chữ cũng không có. Mắt hắn trong tức khác hiểu rõ, tức khắc lại cảm thấy mê mang.
Hắn đặt sách lên trên mặt đất, đợi thật lâu cũng chưa thấy một bóng người.
Hắn nhìn chăm chăm quyển sách, ngốc nghếch gọi "Trì Dư", đợi thật lâu cũng không nghe người nào đáp lại.
Trình Ngôn không biết nên làm sao bây giờ, rõ ràng đã có hy vọng, nhưng hy vọng lại biến mất, cảm giác thất bại lan tràn khắp toàn thân hắn.
Trình Ngôn dựa lưng vào mép giường, co đầu gối lại, một cánh tay đặt trên đầu gối, âm thầm hao tổn tinh thần mà nhìn chằm chằm quyển sách kia.
Thật lâu sau, Trình Ngôn lấy ra bút máy thường dùng từ túi áo sơ mi, nhẹ nhàng viết lên trang sách hai chữ mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm "Trì Dư".
Trì Dư, bây giờ em đang ở đâu? đang làm gì?
Anh rất nhớ em.
Thoáng chốc, hai chữ "Trì Dư" trên sách bỗng phát ra ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng mở lớn, cho đến khi vây quanh cả người Trình Ngôn.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng lóa mắt chợt biến mất, sách rơi trên mặt đất, căn phòng rộng lớn không còn bóng người.
Ánh sáng bao bọc lấy hắn dần dần tản ra, một ngọn đèn xa lạ rơi vào trong mắt Trình Ngôn.
Ánh sáng biến mất, Trình Ngôn hoàn toàn thấy rõ mọi vật trước mắt.
Một căn phòng xa lạ, một chiếc giường, một cái giá sách dựa tường cơ bản không có giá trị, sách rải rác đầy trên mặt đất và một nữ sinh ngồi ở giữa phòng đưa lưng về phía Trình Ngôn, đầu hạ xuống, lưng run nhè nhẹ, giống như đang nức nở.
"Trì Dư..."
Người ngồi trên mặt đất nháy mắt ngẩng đầu, ngẩn ra thật lâu, sau đó cực kỳ chậm rãi xoay người.
Đôi mắt đã bị bịt kín một tầng hơi nước, mông lung mờ mịt, không nhìn thấy rõ người trước mắt. Nhưng bóng dáng cái kia, thân hình kia, bản thân Trì Dư đã quá quen thuộc.
Cô sửng sốt hồi lâu, tầng hơi nước trong mắt hóa thành nước mắt, lần lượt lăn xuống từ hốc mắt. Hình dáng người kia dần dần rõ ràng.
"Trình Ngôn..."
Trì Dư đứng lên, nhào qua người Trình Ngôn.
Thân thể đó đầy mùi thuốc lá và rượu gay mũi khó ngửi, Trì Dư lại đem đầu chôn thật sâu vào trước ngực hắn. Cánh tay mạnh mẽ hữu lực kia cũng đồng thời duỗi ra phía sau, giam cầm cô gắt gao ở trong ngực.
Trì Dư vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, "Em rất nhớ anh... Em lại không tìm thấy quyển sách kia, em tìm lâu lắm, từng góc trong phòng em đều tìm hết, nhưng em vẫn không tìm thấy... Em còn nghĩa rằng sẽ em không còn được gặp lại anh... Không có quyển sách kia ta không biết làm cách nào mới gặp được anh... Em rất nhớ anh, Trình Ngôn..."
"Anh cũng đã tìm mọi cách để gặp em... Anh cũng rất nhớ em..."
Trình Ngôn nâng mặt Trì Dư lên, hôn xuống.
Nụ hôn vô cùng mãnh liệt, không cẩn thận chạm vào hàm răng, Trì Dư đau đến nhíu mày, môi dưới bị cắn đến chảy máu. Trình Ngôn đưa lưỡi liếm láp miệng vết thương kia, vị tanh ở đầu lưỡi liền khuếch tán vào trong toàn bộ khoang miệng, lại theo đó mà thâm nhập vào lãnh địa của đối phương, làm loạn đến long trời lở đất ở bên trong.
Chỉ có thông qua biện pháp kịch liệt như vậy, mới có thể cảm thụ chân thật được hiện tại cô đang ở trong lòng ngực hắn, không phải là mơ, không phải thông qua chất cồn tê mỏi mà mơ thấy.
Trì Dư mặc váy ngủ, tay nâng lên ôm cổ Trình Ngôn, làn váy bị kéo cao lên đến háng.
Hai cánh tay rõ ràng khớp xương dời xuống hai cánh mông xoa bóp, sau đó tham nhập vào làn váy, đem quần lót kéo xuống tận mắt cá chân của Trì Dư.
Một bàn tay cắm vào kẽ mông, chậm rãi dời xuống.
Lúc bàn tay xẹt qua cúc hoa, người trong lòng hơi run lên một chút, âm thanh hừ hừ phát ra rơi vào trong miệng Trình Ngôn.
Một cái tay khác của Trình Ngôn ôm lấy eo Trì Dư, đem cô và chính mình kề sát.
Ngón tay tiếp tục dời xuống, lập tức chạm đến cửa huyệt. Đã có chút ướt át, lại hơi hơi dùng chút lực, ngón tay được bôi trơn thông thuận tiến vào hoa huyệt. Tầng tầng mị thịt bên trong gắt gao liếm mút ngón tay Trình Ngôn, vừa ướt vừa nóng.
Tâm trí của Trì Dư đã bị chia lìa, không có cách nào hoàn toàn chuyên chú mà đáp lại nụ hôn của Trình Ngôn. Ngón tay kia xâm nhập vào trong cơ thể cô, khuấy động đến mức cô chỉ có thể thở dốc.
"Ân hừ..."
Nếu đã có thể, hắn không muốn lại đợi nữa.
Trình Ngôn muốn rút ngón tay ra, lại có chút gian nan.
Hắn chụp lấy mông Trì Dư, "Thả lỏng, trước tiên để anh rút tay ra đã."
Một cử động nhỏ như vậy thôi đã làm lòng Trì Dư run lên, kẹp càng chặt, lại ở trong lòng ngực Trình Ngôn hừ vài tiếng.
Trình Ngôn nghiêng người dán lên môi Trì Dư, ngậm lấy, không nhẹ không nặng mà gặm cắn, như đang trừng phạt thân thể cô không nghe lời.
Trình Ngôn nâng một chân cô lên, chân cong đặt trên cánh tay hắn, hoa huyệt trần trụi mở ra trong không khí, ngón tay hơi dùng sức liền rút ra.
Hắn lập tức cởi bỏ dây quần, thả đồ vật kia ra.
Quần cũng không hoàn toàn cởi, Trì Dư hơi hơi nghiêng người dựa vào trên người hắn thở dốc. Trình Ngôn nắm lấy căn đồ vật thô to, vừa đặt lên cửa huyệt đã muốn trực tiếp đi vào.
Hắn không muốn lại thong thả ung dung như lần trước, hắn chỉ muốn thật nhanh thật rõ ràng chính xác mà có được cô.
Miệng hoa huyệt nhỏ kia dán lên, lập tức hút đến mức làm Trình Ngôn hít hà một hơi, hắn cắn răng một cái, cử động thân thể đâm xuyên qua toàn bộ, trong thông đạo hẹp hòi chật hẹp mở ra cho hắn một cái con đường đi đến tận cửa tử cung.
"A!"
Trì Dư thống khổ ngẩng đầu lên, đầu ngón tay khẽ run, đau đến mức cảm thấy như sống không bằng chết.
Trình Ngôn đem tay cô đặt lên trên miệng, nhẹ nhàng hôn liên tục xuống.
Trình Ngôn chưa bao giờ trải qua căng chặt như vậy liền bị kẹp đến phát đau, nhìn khuôn mặt nhỏ của Trì Dư bị động tác của hắn làm đến nhăn thành một cục, rốt cuộc Trình Ngôn cũng có cảm giác chân thật.
Hắn kéo ót Trì Dư lại, môi dán xuống, hôn lên nước mắt trên mặt cô, từng chút một liếm đi.
"Trì Dư của anh, mãi mãi là của anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro