20. Chơi với lửa (hơi H)
Lúc Trì Dư tỉnh lại, trước mắt là một bức tường thịt, bên hông còn có một cánh tay nặng nề, cô và Trình Ngôn đối mặt nhau ngủ, hơi thở của hắn phun vào tóc cô, Trì Dư không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Trình Ngôn một chút.
Dưới thân cô nhão nhão dính dính, lầy lội một mảng. Căn dương vật làm cô hôn mê kia hiện tại vẫn còn đặt ở khe hở giữa bắp đùi, hiển nhiên là lúc Trình Ngôn bắn xong vẫn không hề rút ra mà lưu lại trong cơ thể, sau một khoảng thời gian mới trượt ra ngoài.
Trì Dư gian nan xoay người, nhìn khung cửa sổ phía sau đã là một mảnh tối tăm. Cô còn tưởng chưa ngủ bao lâu, kết quả cầm lấy di động xem thời gian một cái, thế mà đã ngủ cả ngày rồi!
Trì Dư nằm trở về, nhìn Trình Ngôn, thấy hắn còn ngủ say.
Thông thường ấn theo kịch bản ngôn tình mà nói, sau khi lăn lộn trên giường cả đêm, nhất định tổng tài bá đạo sẽ là người tỉnh lại trước, sau đó hai mắt lưu luyến âu yếm nhìn người phụ nữ ngủ bên người hắn. Chờ tới lúc nữ chính tỉnh lại, sẽ phát hiện ngón tay tổng tài đang vòng lấy tóc cô chơi. Nữ chính kéo lên cao chăn một chút, tổng tài liền tà mị nói: "Em yêu, nơi nào của em mà tôi còn chưa thấy qua." Sau đó lại lăn giường thêm một lần.
Nhưng mà......
Trì Dư nhìn chằm chằm Trình Ngôn đang ngủ say, lâm vào trầm tư, sao bây giờ nhân vật bị thay đổi rồi?
Chờ Trình Ngôn tỉnh lại, cô có cần nói: "Anh yêu, nơi nào của anh mà em còn chưa thấy qua, để em kiểm tra lại đi", sau đó đè hắn thêm một lần nữa không?
"Hì hì" Trì Dư bị suy nghĩ của mình chọc cười, nhịn không được lại hôn lên môi Trình Ngôn một chút.
Thân thể di chuyển lên trên, làm liên lụy đến cánh tay bên hông kia. Mấy đợt qua lại quay cuồng của Trì Dư rốt cuộc đã thành công làm Trình Ngôn tỉnh lại.
Hắn nheo mắt buồn ngủ, thấy Trì Dư tươi cười, tâm tình cũng tốt theo. Lại nhắm mắt lại, ôm Trì Dư vào trong lòng ngực mình sát thêm vài phần, mỉm cười, giọng nói mang theo mơ màng khàn khàn, "Ngủ thêm một chút với anh đi."
Thấy Trình Ngôn mỏi mệt như vậy, đáy mắt còn có một mảng thâm tím, Trì Dư nháy mắt cảm thấy sầu lo.
"Có phải anh... không được không?"
Vốn Trình Ngôn còn đang mệt đến mức không tỉnh lại được, vừa nghe thấy đã lập tức mở to hai mắt, tơ máu trong tròng mắt có thể tận mắt nhìn thấy, là ánh mắt chứa đầy tức giận sau khi tôn nghiêm bị giẫm đạp.
Trì Dư tức khắc ý thức được mình nói sai, cố gắng vớt vát lại nói: "Không... không sao, em vẫn sẽ yêu anh mà."
Trình Ngôn tức giận thở dài một hơi, tối hôm qua hắn làm đến vậy mà cô còn cảm thấy không được, xem ra về sau phải thỏa mãn cô thật tốt.
Trình Ngôn nhắm mắt, hôn lên đôi mắt Trì Dư một chút, bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày sau khi em rời đi, anh đều không ngủ."
Trì Dư sửng sốt, nhớ tới lúc hắn đột nhiên xuất hiện ở trong phòng cô, cả người đầy mùi thuốc lá và rượu. Vậy sau khi cô rời đi, hắn đã không yêu quý bản thân như vậy sao......
"Ngủ thêm một chút với anh, nhé?"
Cánh tay bên hông gia tăng sức lực.
Trì Dư gật đầu, ngoan ngoãn nằm ở trước ngực Trình Ngôn, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của hắn.
Nói là "Ngủ thêm một chút", thực tế chờ đến khi Trình Ngôn ngủ no tỉnh lại đã là hơn nửa đêm, thật là ngủ quá sai giờ.
Chuyện đầu tiên sau khi hắn mở mắt ra chính là đi tìm Trì Dư, kết quả thấy cô nhàm chán tự gãy móng tay chơi.
Trình Ngôn nâng tay lên cầm lấy tay Trì Dư, kéo qua miệng hôn xuống một cái.
"Anh tỉnh rồi, em muốn đi WC." Trì Dư rút tay về, xốc chăn lên xuống giường. Bởi vì sợ quấy rầy đến hắn, cô đã nghẹn lâu lắm rồi.
Trì Dư xuống giường, lấy tay che ngực, nhặt lên váy ngủ trên mặt đất, nhanh nhẹn mặc vào người.
Trình Ngôn một tay chống đầu, nhẹ nhàng cười ra tiếng, nói ra câu lời kịch kinh điển, "Mặc nhanh như vậy làm gì, nơi nào của em mà anh còn chưa thấy qua."
Trì Dư mặc váy ngủ xong, xoay người lấy tay xoa xoa cằm Trình Ngôn, "Anh chàng ngốc này, đây là anh đang chơi với lửa đấy."
Không màng ánh mắt kinh ngạc của Trình Ngôn, Trì Dư đùa giỡn xong lập tức khập khiễng chạy tới WC.
Đi xong WC mới vừa ấn nút xả nước, cửa WC đã bị đẩy ra, Trình Ngôn trần trụi xuất hiện ở trước mắt Trì Dư.
Trì Dư ngạc nhiên, căn kia dưới thân hắn không biết sao lại dựng thẳng đối diện cô.
"Anh..."
"Tắm rửa."
"À, anh tắm đi anh tắm đi." Trì Dư chuẩn bị đi qua người Trình Ngôn.
Trình Ngôn bắt lấy Trì Dư, "Chẳng lẽ em không tắm... không thấy khó chịu sao?"
Một bàn tay chỉ vào giữa hai chân Trì Dư, chen vào hai cánh môi âm hộ, chơi xấu mà ấn lên âm đế một chút, nháy mắt Trì Dư liền cảm thấy chân mềm.
Ngón tay Trình Ngôn nhẹ nhàng quét vào bên trong một chút, lập tức ngón tay dính đầy dịch trắng sền sệt đặt ở trước mắt Trì Dư.
"Em nói xem, đây là của em hay của anh?"
"Anh lưu manh!" Trì Dư vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Trình Ngôn cười một cái, bế Trì Dư lên, đi đến dưới vòi hoa sen, mở vòi sen, nước ấm liền xối thẳng lên người bọn họ
"Không chơi với lửa à?" Trình Ngôn ôm Trì Dư, đồ vật dưới thân để ở ngay cửa huyệt, chậm rãi ma sát.
"Không chơi không chơi."
"Nhưng em chê anh không được."
"Anh được anh được, anh rất được."
Khóe miệng Trình Ngôn ngậm ý cười, cúi xuống hôn lấy Trì Dư, dòng nước ấm áp trà trộn vào nước bọt giữa hai người.
Váy ngủ của Trì Dư lại bị Trình Ngôn cởi ra ném xuống đất.
Bên trong còn có dịch bôi trơn, lần này Trình Ngôn tiến vào vô cùng thuận lợi, Trì Dư cũng không đau như lần đầu tiên, lúc vừa mới bắt đầu còn cảm thấy rất căng chặt, nhưng dần dần cũng cảm nhận được sảng khoái.
Tiếng thân thể dính nước va chạm vào nhau tạo ra âm thanh vô cùng quyến rũ.
Qua một hồi lâu đi, Trì Dư ghé vào trước ngực Trình Ngôn co rút.
"Anh lại bắn ở bên trong..." Thanh âm nho nhỏ, mềm mại dầy tình ái.
Trình Ngôn hơi rũ mắt, hôn liên tục xuống khuôn mặt của Trì Dư xối, không nói gì.
Hắn như đột nhiên quên mất sự thật bọn họ không ở cùng một thế giới.
Lúc trước, Trình Ngôn chưa bao giờ cảm thấy con cái sẽ mang ý nghĩa đặc thù gì với hắn, hắn vẫn luôn cho rằng sinh con chỉ là hoàn thành một phần lý lịch trong cuộc đời, không có gì quá quan trọng, cho dù không sinh con, không thực hiện phần nhiệm vụ của cuộc đời, cũng không có gì to tát.
Nhưng hiện tại, tưởng tượng về sau hắn và Trì Dư sẽ cùng có một đứa bé, tim hắn giống như được rót đầy nước ấm, ấm áp, tràn đầy.
Đứa bé kia là kết tinh tình yêu của bọn họ, là tình yêu thân mật kết hợp giữa hắn và Trì Dư, cũng mang huyết mạch của hai người.
Nhưng hắn đã quên, đã quên hắn có thể cũng sẽ giống như Trì Dư, bị bắt rời đi thế giới này, thiếu chút nữa đã không bao giờ có thể gặp lại nhau.
Nếu thật sự cách xa nhau hai thế giới, Trì Dư lại bị suy nghĩ ích kỷ của hắn mà mang thai, hắn lại không có cách nào chăm sóc cô, như thế làm sao hắn có thể nhẫn tâm.
Dương vật rút ra từ trong cơ thể Trì Dư. Trình Ngôn cầm lấy vòi hoa sen, ngồi xổm xuống dưới thân Trì Dư, duỗi tay vào moi tinh dịch bên trong ra.
"Sàn nhà trơn, chống lên bả vai anh."
Hai chân Trì Dư bị tách ra, nhìn người đàn ông dưới thân đang nghiêm túc giúp cô rửa sạch, thật sự cảm thấy thẹn thùng muốn nổ tung.
Cô nắm lấy cái tay moi tẩy kia của hắn, "Được rồi, đã hết rồi."
"Còn một chút." Trình Ngôn lấy tay ra khỏi tay cô, tiếp tục rửa sạch.
Trì Dư nhấp môi, tâm tình từ từ bị hạ xuống.
Đến khi rốt cuộc không còn moi ra chất lỏng màu trắng ở bên trong, Trình Ngôn tắt vòi hoa sen, đứng lên, cầm lấy khăn tắm khoác lên người Trì Dư, lau khô thân thể và tóc của cô.
Thấy vẻ mặt mất mát của Trì Dư, Trình Ngôn nhẹ hôn lên môi cô.
"Không phải anh không muốn phụ trách với em, cũng không phải không muốn có con...chỉ là đột nhiên anh quên mất chúng ta cùng không thuộc về một thế giới."
Trì Dư nhìn Trình Ngôn, đôi mắt chứa đầy nước, ướt dầm dề.
Trình Ngôn đem khăn tắm đặt lên đỉnh đầu Trì Dư, xoa xoa tóc ướt.
"Anh sợ không có cách nào mãi mãi ở cạnh em. Anh không muốn em vì đứa bé mà bị gông cùm xiềng xích cả cuộc đời."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro