21. Yêu anh
Nơi Trì Dư ở là căn chung cư dành cho một người, bởi vì sắp tốt nghiệp, cô định tìm công việc ở gần đây.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người đàn ông xuất hiện trực tiếp như vậy ở nơi riêng tư của mình.
Hiện tại Trình Ngôn đang ở đứng ở trước bệ bếp nấu mì cho cô.
Cảnh tượng giống như quay trở lại hình ảnh lần đó Trình Ngôn nấu mì thịt bò, hơi nước từ trong nồi bay ra như pháo hoa, người cô yêu đứng ở trước mặt cô.
Trình Ngôn cầm chén đũa bưng lên bàn, mặc dù ở đây thiếu thốn nhiều nhứ hơn so với ở biệt thự, nhưng vẫn có thể đơn giản làm ra hai chén mì trứng gà.
Trì Dư "Oa" một tiếng, "Trông ngon quá!"
Trình Ngôn cười cười, bắt chước Trì Dư dùng đũa gắp một miếng to đưa vào trong miệng.
Hai người đều đã lâu không ăn xong một bữa cơm đàng hoàng, không bao lâu, hai chén lớn nhanh chóng đã thấy đáy.
Trì Dư cảm thấy mỹ mãn sờ sờ bụng, sau đó tự giác đứng lên thu thập chén đũa.
Vừa mới cầm lấy miếng bọt ở bồn nước, Trình Ngôn đã dán tới phía sau cô.
Vành tai đột nhiên bị rơi vào trong miệng ẩm ướt nóng nóng, Trì Dư đột nhiên không kịp phòng ngừa mà "Hừ" một tiếng, tay dính bọt nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang sờ loạn ở trong quần áo mình.
"Đừng..."
Trình Ngôn dán vào vành tai cô nói chuyện.
"Lần đó em ghen là vì đoạn miêu tả Tô Giản rửa chén trong sách sao, hửm?"
Tròng mắt Trì Dư nhanh chóng lưu chuyển, giả ngu nói, "Nào có? Em có ghen sao, không có mà, anh nhớ nhầm rồi."
Trình Ngôn mỉm cười, sủng nịch hôn một cái xuống sau cổ Trì Dư, Trì Dư bị ngứa liền rụt cổ.
"Ồ, không có nhỉ." Tay Trình Ngôn cởi bỏ móc cài áo ngực bên trong áo Trì Dư.
Hai tay Trì Dư gắt gao kẹp lại hai bên sườn, nhưng vẫn bị Trình Ngôn xuyên qua dưới nách dễ như trở bàn tay, nắm lấy hai luồng mềm mại, đầu vú bị nắm, hai chân liền cô run lên.
"Đúng vậy, em không có ghen, anh nhớ nhầm."
"Xem ra là anh nhớ nhầm rồi."
Trì Dư điên cuồng gật đầu.
Trình Ngôn ôn nhu cười cười ở sau lưng cô, cuối xuống hôn lên cổ Trì Dư.
"Nhưng nếu về sau em đột nhiên nhớ tới đoạn tình tiết đó trong sách, ngược lại muốn tách anh ra ngủ, vậy anh nên làm sao đây?"
Trì Dư ngẩng đầu kêu rên, "Em em em là loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao!"
"Đúng vậy." Trình Ngôn không chút do dự trả lời, nói xong lập tức che lấp đôi môi định tiếp tục phản kháng, tàn sát bừa bãi một phen ở bên trong mới tình nguyện rời khỏi.
"Chúng ta dựa theo đoạn miêu tả kia làm một lần ở chỗ này, nhé? Không phải Tô Giản và Trình Ngôn, cũng không phải Tô Trì Dư và Trình Ngôn, mà là Trì Dư và Trình Ngôn."
Năm chữ cuối cùng, Trình Ngôn nói như gằn từng chữ một, "Nữ chính" duy nhất mà hắn kiên định, cũng để ngăn chặn nguy hiểm về sau bị tách ra ngủ.
Cổ áo bị kéo xuống qua đầu vai bên trái, Trình Ngôn cúi đầu cắn xuống một ngụm. Trì Dư bị hắn ôm vào trong ngực, chỗ giữa chân đã sớm bị một bàn tay to ấn vào, nhớ tới cảm giác căng chặt kia, hai chân cô bắt đầu run lên giống máy may.
"Đừng... Nơi đó của em còn đau."
Tay Trình Ngôn dừng lại, chậm rãi rút ra khỏi quần Trì Dư. Vừa nãy hắn giúp cô rửa sạch, quả thật nơi đó đã sưng đến không ra gì.
Hắn lại tăng thêm sức lực cắn xuống đầu vai bị lộ ra của Trì Dư một cái, nhìn vòng dấu răng kia, Trình Ngôn mới cam tâm tình nguyện giúp Trì Dư kéo quần áo lên hoàn chỉnh, rời khỏi phòng bếp.
Trì Dư vừa vươn tay vào bồn rửa chén, hơi hơi cúi người xuống, cảm giác được trước ngực trống rỗng, đầu vú bị trêu chọc đến gắng gượng cọ qua vải áo ngực, một trận điện lưu nhanh chóng chạy qua toàn thân.
Đôi tay Trì Dư không ngăn được nắm chặt thành quyền.
"Anh quay lại đây! Mau cài lại áo ngực cho em!"
Trì Dư rửa chén xong, nhàm chán ngồi trên sô pha xem TV cùng Trình Ngôn.
Hiện tại là hai giờ rưỡi rạng sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hàng căn hộ bên ngoài vẫn là một mảnh tối om, mà chung cư Trì Dư lại bật đèn đuốc sáng trưng.
Cô bị Trình Ngôn vòng ở trong ngực, gắt gao ôm lấy hai tay cô, cảm giác kiên định an tâm làm Trì Dư hy vọng có thể giữ nguyên như vậy mãi mãi về sau.
Tiết mục TV không ngừng phát sóng, nhưng Trì Dư cũng không xem được nửa phần nội dung.
Sau lưng là khuôn ngực ấm áp của Trình Ngôn, Trì Dư xoay người, khóa ngồi ở trên đùi Trình Ngôn, ôm eo hắn, ghé vào trước ngực hắn.
"Lúc quay về đây, em đã thật sự cho rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh."
Trình Ngôn yên lặng hôn môi Trì Dư, không nói lời nào.
Mấy ngày sau khi Trì Dư đi, hắn vẫn luôn nghĩ cách để gặp Trì Dư, nhưng cho dù hắn lật sách đến nhăn nhúm, cũng không tìm thấy bất kỳ cách gì có thể nhìn thấy cô.
Có phải hắn đã chết rồi không, cho nên mới có thể xuyên đến thế giới của cô? Suy nghĩ này chậm rãi bành trướng ở trong lòng Trình Ngôn.
May mắn, trước khi hắn hoàn toàn tuyệt vọng, rốt cuộc trời xui đất khiến hắn đã tìm được cơ hội, chân thật đi đến trước mặt cô.
Ngón tay Trình Ngôn cắm vào trong tóc Trì Dư, vuốt ve từng chút một.
Trì Dư không tự giác nhắm mắt lại, "Em không ngờ nhanh như vậy đã có thể lại gặp anh. Lúc xoay người thấy anh, em còn tưởng là em đang nằm mơ."
"Anh đợi đã rất lâu."
Trì Dư mở to mắt, chợt nhận ra cái gì.
Cô hỏi Trình Ngôn: "Ở thế giới kia, em đã rời đi bao lâu?"
"Năm ngày." Suốt năm ngày, mỗi một ngày hắn sống như một năm.
Trì Dư từ trong ngực Trình Ngôn bò dậy, thần sắc nghiêm túc, "Em xuyên sách vào thế giới của anh, lấy thân phận Tô Trì Dư sống hai ba tháng, nhưng ở thế giới này chẳng qua chỉ là một buổi tối. Sau khi cơ thể Tô Trì Dư chết đi, em trở lại thế giới của mình vừa mới một hai giờ, em đã gặp lại anh."
Nghe cô nói tới hai chữ "Chết đi", Trình Ngôn nhíu mày.
Trì Dư không nhận thấy mâu thuẫn của Trình Ngôn, nghiêm mặt nói: "Có chênh lệch thời gian! Trình Ngôn, tốc độ thời gian trôi đi ở hai thế giới của chúng ta là không giống nhau."
So với thần sắc kinh ngạc sầu lo của Trì Dư, Trình Ngôn lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn giơ tay sờ sờ khuôn mặt Trì Dư.
"Mở sách ra, chỉ cần tiêu tốn ba bốn giờ đã có thể xem xong cuộc đời của anh. Thế giới kia chỉ là chút thời gian nhàn hạ bọn họ sáng tạo ra ở thế giới này, vài nét bút ít ỏi đã có thể khái quát xong cả đời người. Đương nhiên... Tốc độ thời gian trôi qua ở thế giới của anh nhanh hơn rất nhiều so với thế giới này."
Nhìn đôi mắt Trình Ngôn, Trì Dư đột nhiên đồng tình với hắn, cảm giác giống như bị lực lượng vô hình điều khiển, nhưng lại vô lực không biết nên làm cách nào để thoát khỏi, giống như bản thân tuyệt vọng cứ rơi mãi trong một cái động đen ngòm không đáy.
Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Trì Dư, Trình Ngôn bất ngờ hoảng hốt, giơ tay che đôi mắt cô.
"Em không cần cảm thấy anh đáng thương."
Trì Dư kéo tay hắn xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Em yêu anh."
Không khí quyến luyến chậm rãi tràn ra, cô khó mà ức chế tình cảm trong lòng, ngửa đầu hôn lên môi Trình Ngôn.
Đầu lưỡi câu dẫn giao hoà lẫn nhau, cái tay trên eo kia chậm rãi tăng thêm sức lực ôm cô vào trong lòng ngực càng ngày càng gấp.
Thẳng đến khi lều trại dưới thân phồng lên chạm đến hoa huyệt sưng to, Trì Dư mới vội vàng đẩy Trình Ngôn ra, giữa hai làn môi nhả ra sợi chỉ bạc, làm bản thân cô nhìn cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Đều là tại anh, bây giờ em vẫn còn đau, không được thừa cơ xằng bậy!"
Trình Ngôn nhẹ mỉm cười, dùng ngón tay lau đi nước bọt trên khóe miệng Trì Dư, "Nếu anh muốn xằng bậy, bây giờ em sẽ không nói mà không mang theo thở dốc."
Trì Dư đẩy ra bàn tay làm xằng làm bậy trên mặt cô, đầu óc của đàn ông vừa mới khai trai thật đúng là toàn màu vàng*!
* màu vàng tượng trưng cho các ấn phẩm khiêu dâm ở Trung Quốc
Trì Dư ghé vào trên ngực Trình Ngôn, nghe tiếng tim đập vững chắc trong lòng hắn, làm cách nào cũng không thể đem hắn và người trong sách liên hệ giống nhau.
"Anh cũng yêu em."
Tiếng nói đột nhiên truyền ra từ ngực, rầu rĩ, như là từ nơi xa mà đến.
Trì Dư ngẩng đầu, Trình Ngôn nhịn không được lại hôn cô một chút.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt đều chứa đựng đầy ý cười cùng lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro