7. Chuẩn bị

Trở lại biệt thự, Trì Dư kéo thân thể mỏi mệt lên lầu, muốn nhanh chóng đi ngủ.

"Trưa nay muốn ăn gì?" Trình Ngôn hỏi cô.

"A", Trì Dư mới nhớ ra cô và Trình Ngôn đều còn chưa ăn cơm trưa, "Anh ăn đi, tôi có chút không thoải mái, không muốn ăn." Bây giờ cô chỉ muốn nằm trên giường ngủ.

Vào phòng, Trì Dư thay đổi áo ngủ, chuẩn bị tiến vào ổ chăn, cửa phòng bỗng bị gõ vang.

Mở cửa ra, Trì Dư thấy Trình Ngôn cầm một cái ly khắc hình con ngựa trong tay,  đứng đợi ở cửa.

"Có chuyện gì sao?" Trì Dư hỏi Trình Ngôn.

Trình Ngôn nhìn Trì Dư, muốn nói lại thôi, "... Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."

Trì Dư nhất thời không phản ứng lại kịp, "Chuẩn bị cái gì?"

Trình Ngôn nhìn cô, đôi mắt hiện lên một tia thẹn thùng khả nghi, than nhẹ một hơi.

"...Thổ lộ."

"Ôi ôi! Tốt tốt tốt lắm, vậy anh chuẩn bị thật tốt... Khụ khụ." Trì Dư vui vẻ gật đầu, nỗ lực của mình cuối cùng đã được đáp trả.

Trình Ngôn đem ly khắc hình con ngựa đưa cho Trì Dư, "Đây là thuốc trị cảm mạo, nhân lúc còn nóng mau uống đi."

Trì Dư nhận lấy cái ly, trên mặt nước thuốc màu cà phê còn có chút bọt, độ ấm truyền tới trong lòng bàn tay làm cô nhịn không được vuốt ve cái ly.

"Trình Ngôn, vậy về sau anh còn tìm người... trả thù tôi không?"

Trình Ngôn không hiểu vì sao cô lại muốn hỏi loại vấn đề này, "Vì sao tôi lại tìm người trả thù em?"

Trì Dư nhớ đến kết cục của Tô Trì Dư trong sách, trong lòng hoảng sợ, gục đầu xuống, không dám nhìn Trình Ngôn.

"Bởi vì... Bởi vì, trước kia tôi ở nhà luôn khi dễ Tô Giản, còn dẫm nát ngón út tay trái của cô ấy đến gãy xương."

Trình Ngôn nhướng mày, "Chỉ vì nguyên nhân này?"

Chỉ?

Trì Dư có chút ngốc, cái gì mà "Chỉ vì nguyên nhân này"? Không phải anh thích Tô Giản sao? Trong văn án nguyên tác viết anh đem Tô Giản đặt ở đầu quả tim mà sủng, tôi đem đầu quả tim anh sủng dẫm đến gãy xương, anh còn nghiền xương tôi thành tro. Huống chi anh đang chuẩn bị thổ lộ, người trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt không phải càng dễ dàng vì tình yêu mà xúc động sao, sao lại là "Chỉ"?

Trì Dư ngốc ngốc gật đầu, lập tức nói tiếp: "Nhưng hiện tại tôi đã sửa đổi, tôi sẽ không khi dễ cô ấy nữa, tôi sẽ chân thành mà chúc anh..." hai người hạnh phúc.

Trì Dư còn chưa nói xong, Trình Ngôn cười, "Quá khứ đã qua, mặc kệ quá khứ em là người thế nào, tôi đều không để ý, tôi chỉ biết hiện tại em rất tốt."

Tốt đến mức làm tôi thích.

Trì Dư thở nhẹ một hơi, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cô cũng không muốn rơi vào kết cục giống nguyên chủ đâu.

"Cảm ơn." Trì Dư ý muốn nói đến ly nước thuốc trị cảm mạo, đóng cửa lại, chuẩn bị đi ngủ.

Đối với cửa phòng đóng chặt, Trình Ngôn nhẹ mỉm cười.

Hắn nhẹ giọng nói: "Không cần cảm ơn... Bạn gái."

Trì Dư ngủ một giấc này hoàn toàn không hề yên ổn, cô mơ thấy ác mộng.

Cô mơ thấy quyển sách kia thành tinh, mọc ra hai cái đùi, chạy đuổi theo cô, vừa chạy vừa kêu: "Cô huỷ hoại tác phẩm xuất sắc nhất của tôi! Cô huỷ hoại tác phẩm xuất sắc nhất của tôi!"

Trì Dư không thể chạy, căm giận nói: "Ta không phải đã giúp ngươi ấn theo tình tiết nguyên tác mà phát triển sao! Sao lại nói ta huỷ hoại tác phẩm xuất sắc nhất của ngươi?"

"Vậy cô dựa vào cái gì mà lấy củ tỏi đè trên người tôi! Tôi sắp bị hôi đến chết!"

Bìa quyển sách kia bỗng dưng mở miệng, miệng càng mở càng lớn, toả ra đầy mùi tỏi, bộ dạng như muốn một ngụm nuốt trọn Trì Dư.

Mắt thấy mình sắp bị nuốt vào, Trì Dư bừng tỉnh.

Cô sợ hãi nhìn về ngăn kéo đã bị khóa chặt chẽ, như tự an ủi lặp đi lặp lại nói: "Tôi có thể làm cho bọn họ ấn theo tình tiết nguyên tác mà phát triển, tôi có thể làm cho bọn họ ấn theo tình tiết nguyên tác mà phát triển..."

Trình Ngôn sắp thổ lộ với Tô Giản, Trì Dư cảm thấy tình thế đang diễn ra rất tốt, việc thúc đẩy tình tiết nguyên tác phát triển có thể hoãn một chút, hiện tại cô nên suy xét làm cách nào để trả tiền.

Trước khi xuyên sách cô còn là một sinh viên năm 4 vì luận văn tốt nghiệp mà phiền muộn đến sắp trọc đầu, tất nhiên không có kinh nghiệm công tác gì. Trong nguyên tác cũng có miêu tả quan hệ của Tô Trì Dư, không chỉ khi dễ Tô Giản mà còn làm yêu làm quái trước mặt Trình Ngôn, hằng ngày mua mua sắm sắm, một chữ cũng không hề nhắc tới công việc, tất cả tiền đều là nhờ Tô Chí Hoa cho cô.

Trì Dư phiền muộn a, việc cấp bách nhất bây giờ chính là tìm được một công việc ổn định, đem tiền nợ trả cho Trình Ngôn, sau đó dọn ra ngoài. Nam nữ chính đã ở bên nhau, nữ phụ còn ở nhà nam chính thật sự quá kỳ cục.

Trì Dư nghỉ ngơi một ngày, đã không còn ho khan nữa, nhưng vẫn cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, cô cho rằng là do tác dụng phụ của thuốc cảm mạo, không nghĩ nhiều.

Bây giờ cô phải đi tìm một công việc ổn định.

Đã từng, Trì Dư có một ước mơ tốt đẹp, chính là mở một cửa hàng bán hoa. Tuy rằng hiện tại cô không có tiền mở cửa hàng hoa, nhưng làm công cho một cửa hàng bán hoa cũng là khá tốt.

Cô đi vào một cửa hàng bán hoa tên "Không Tạ", thấy một người phụ nữ đang tưới nước cho hoa, thoạt nhìn khoảng 30 tuổi.

"Xin chào, xin hỏi cô là chủ tiệm sao?"

Người phụ nữ ngẩng đầu, cười cười, "Đúng vậy. Cô muốn mua hoa gì?"

Trì Dư khoát khoát tay, "Tôi không muốn mua hoa. Tôi muốn hỏi cô có thuê người làm hay không?"

Người phụ nữ sửng sốt một chút, nói: "Không thuê."

Trì Dư chưa từ bỏ ý định, "Vì sao thế? Nếu trong tiệm có dịch vụ giao hàng tận nhà, không phải sẽ cần có người hỗ trợ đưa hoa sao?"

"Tôi buôn bán không tốt." Người phụ nữ mặt không đổi sắc đáp lời.

Lục lạc trên cửa vang lên, có người đi vào cửa hàng bán hoa.

Trì Dư quay đầu lại liền thấy một người đàn ông mặc áo hoodie màu xám nhạt đứng trước cây cẩm chướng, nói: "Cho mười bó!"

Trì Dư: "..." Bà chủ, sao lại nói buôn bán không tốt?

Người đàn ông thấy Trì Dư, nói với người phụ nữ: "Chị, hôm nay rốt cuộc cũng có khách?"

Người phụ nữ hừ một tiếng, không trả lời, hỏi ngược lại, "Có người nhà người bệnh muốn mua hoa à?"

"Ừ." Người đàn ông không tình nguyện đáp một tiếng, liếc nhìn người phụ nữ một cái, "Chị không biết lúc em nhờ hộ sĩ đi đến các phòng bệnh nhận đơn hàng, em có bao nhiêu xấu hổ đâu!"

Người phụ nữ cười đem hoa cẩm chướng đưa cho người đàn ông, "Được rồi được rồi, buổi tối trở về chị sẽ nấu mấy món ngon cho em."

Người đàn ông "hừ" một tiếng, cầm hoa đi ra ngoài.

Người phụ nữ cúi đầu thấy trong tay còn một bó, vội vàng nói: "Diệp Từ! Diệp Từ, từ từ, em cầm thiếu một bó này."

Diệp Từ?

Trì Dư tức khắc mở to hai mắt nhìn. Diệp Từ... là một nam phụ khác.

Trong nguyên tác viết, Diệp Từ là bác sĩ, sau khi Triệu Liên bị bệnh nằm viện, Diệp Từ trở thành bác sĩ phụ trách của Triệu Liên. Bởi vì Tô Giản thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc mẹ, hỏi thăm Diệp Từ bệnh tình của Triệu Liên, từ từ chậm rãi, Diệp Từ sinh ra tình cảm với Tô Giản.

Sau đó Triệu Liên bệnh nặng qua đời, Tô Giản thương tâm muốn chết, cô muốn đến một thành phố không có người quen để bình phục thật tốt vết thương trong lòng. Vì thế Tô Giản trốn thoát Trình Ngôn, sau khi đào tẩu lại phát hiện chính mình mang thai.

Bởi vì tình tiết trong sách đến lúc Tô Giản mang thai, Trình Ngôn vẫn chưa thổ lộ tâm ý với Tô Giản. Cho nên Tô Giản vẫn luôn cho rằng Trình Ngôn chỉ xem cô là tình nhân, không muốn đứa nhỏ này. Vì thế Tô Giản quyết định tự mình sinh con. Nhưng ngay lúc phải làm hộ khẩu cho đứa bé, phải có giấy hôn thú, Tô Giản lâm vào hoàn cảnh khốn quẫn.

Đúng lúc này, Diệp Từ lại xuất hiện, hắn đưa ra ý định muốn kết hôn giả với Tô Giản, để làm hộ khẩu cho đứa bé.

Đúng vậy, Diệp Từ chính là một người đàn ông cam tâm tình nguyện đội lên đỉnh đầu một mảnh thảo nguyên xanh*!

* ý là bị cắm sừng ._.

Lúc trước khi đọc sách đến khúc này, cảm tưởng Trì Dư chính là: Ngốc là thật sự ngốc, cẩu huyết là thật sự cẩu huyết, đúc kết lại: không còn lời nào để nói.

Người phụ nữ thấy Trì Dư còn ăn vạ không đi, liền thở dài, thỏa hiệp nói: "Cô một hai phải công tác ở đây cũng không phải không được, nhưng tôi buôn bán không tốt, tiền lương sẽ tương đối thấp."

Trì Dư thử nói: "Thấp là bao nhiêu?"

"2300."

Trì Dư khó xử mà nhíu mày, cô làm việc một tháng còn không trả nổi tiền gốc cho Trình Ngôn, đừng bàn đến tiền lãi. Tính tính, thôi dù sao có việc làm còn hơn không.

Trì Dư do dự hỏi: "Tôi có thể ứng trước tiền lương không?"

Người phụ nữ liếc mắt đánh giá cô một cái, "Làm việc đã, biểu hiện tốt, tôi cho cô ứng trước một tháng tiền lương."

Trì Dư thẹn thùng nói: "Tôi muốn ứng trước hai tháng..."

Người phụ nữ dùng biểu tình "cô nghèo đến thế sao" nhìn cô, lại thở dài một hơi, "Biểu hiện tốt rồi nói."

"Cảm ơn, bà chủ."

"Không cần, tôi tên Diệp Họa, cô có thể gọi chị Họa hay chị Hoa đều được."

"Cảm ơn chị Hoa."

Trì Dư buông túi, bắt đầu đi theo chị Hoa làm quen mọi chuyện trong tiệm.

Nhịn nửa ngày, cuối cùng Trì Dư thật sự nhịn không được hỏi Diệp Họa, "Chị Hoa, Diệp Từ vừa nãy thật sự là em trai của chị sao?"

"Đúng vậy, là em ruột, sao thế?"

"Có phải anh ta đặc biệt thích màu xanh hay không?"

——————————

Tỏi đè trên bìa quyển sách nên tình tiết khúc sau phát huy tác dụng rất lớn, đặc biệt là ở chương 13

Bởi vì tôi đang viết chương 13...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro