Bắt Đầu Cảm Nhận Được Sức Mạnh
Ánh nắng ban mai len lỏi qua những khe hở trên mái lá cọ, chiếu lên căn nhà gỗ nhỏ bé giữa vùng hoang vu. Hùng ngồi bên mảnh ruộng, tay cầm một cây cuốc cũ, mắt dõi theo Lina đang tuần tra quanh khu đất. Thanh kiếm của cô lấp lánh dưới ánh sáng, mỗi bước chân mạnh mẽ, dứt khoát, như một chiến binh thực thụ. Nhưng ánh mắt cô, dù sắc lạnh, vẫn mang theo sự miễn cưỡng, như thể mỗi hành động đều bị một sợi dây vô hình điều khiển. Hùng cúi đầu, lòng nặng trĩu. Đêm hôm trước, khi ông sử dụng sức mạnh “Nô Lệ Hóa” để thu phục Lina, đã để lại một vết sẹo trong tâm hồn ông. Ông biết cô không tha thứ, và có lẽ ông cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Lina dừng lại, quay đầu nhìn Hùng, ánh mắt lạnh lùng. “Ngươi ngồi đó làm gì, lão già?” cô gằn giọng, giọng điệu vẫn thô tục nhưng không còn sự hung hăng như trước. “Đừng nghĩ rằng ta sẽ làm mọi việc để ngươi ngồi chơi! Đi làm gì đó hữu ích đi, hay ngươi chỉ biết nhìn ta bằng ánh mắt bẩn thỉu đó?”
Hùng giật mình, mặt nóng bừng. Ông đứng dậy, nắm chặt cây cuốc, lẩm bẩm: “Tôi… tôi đang sửa ruộng.” Ông quay đi, cố che giấu sự xấu hổ. Những lời của Lina như cứa vào lòng tự trọng của ông, nhưng ông không thể phủ nhận rằng ánh mắt mình đôi khi lướt qua cơ thể cô – bộ giáp cũ ôm sát, làm nổi bật đường cong của bộ ngực đầy đặn và vòng eo săn chắc. Ông tự nhủ: “Mình không được nghĩ bậy. Cô ấy không phải của mình.” Nhưng sức mạnh “Nô Lệ Hóa” như một lời thì thầm độc ác, nhắc nhở ông rằng cô đã thuộc về ông, dù là bằng cách mà cả hai đều ghê tởm.
Trong những ngày tiếp theo, Lina bắt đầu chiến đấu chống lại ma thú quanh khu vực. Mỗi sáng, cô cầm thanh kiếm, tuần tra mảnh đất, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào. Hùng đứng từ xa, quan sát cô chém hạ một con sói lông xám, động tác nhanh nhẹn và dứt khoát. Khi lưỡi kiếm của cô xuyên qua cổ con thú, máu bắn ra, và Hùng cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ chảy vào cơ thể mình. Nó không mạnh mẽ, nhưng đủ để khiến ông cảm thấy cơ bắp mình săn chắc hơn, hơi thở nhẹ nhàng hơn. “Kinh nghiệm…” ông lẩm bẩm, nhận ra rằng sức mạnh của ông chỉ tăng qua những trận chiến của Lina.
Sau mỗi trận chiến, Lina trở về, lau máu trên kiếm, ánh mắt vẫn lạnh lùng. “Ngươi cảm thấy gì, lão già?” cô hỏi, giọng châm biếm. “Cảm giác mạnh mẽ hơn khi ta đổ máu thay ngươi à? Đúng là đồ hèn nhát, chỉ biết ngồi nhìn!”
Hùng cúi đầu, không đáp. Ông biết cô nói đúng – ông không thể tự mình chiến đấu. Nhưng mỗi lần Lina tiêu diệt một con ma thú, ông cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Ông bắt đầu tập luyện, cầm một thanh gỗ dài, cố bắt chước những động tác của Lina. Ông vụng về, thường xuyên vấp ngã, nhưng ông không bỏ cuộc. “Nếu mình mạnh hơn, dù chỉ một chút,” ông nghĩ, “mình sẽ không phải dựa hoàn toàn vào cô ấy.
Một buổi chiều, khi Lina vừa chém hạ một con ma thú giống lợn rừng, cô quay lại, thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán. Bộ giáp của cô bám đầy bụi đất, nhưng cơ thể cô vẫn toát lên sức mạnh và vẻ đẹp khiến Hùng không thể rời mắt. Cô ném thanh kiếm xuống đất, nhìn Hùng với ánh mắt khinh miệt. “Ngươi cảm thấy nó, đúng không?” cô nói, giọng thấp nhưng sắc bén. “Sức mạnh của ngươi tăng lên nhờ máu của ta. Ngươi đúng là một gã ký sinh, lão già.”
Hùng đứng dậy, tay siết chặt thanh gỗ. “Tôi không muốn thế này,” ông nói, giọng khàn khàn. “Tôi không muốn cô phải chiến đấu vì tôi. Nhưng… tôi không có lựa chọn nào khác.”
Lina cười khẩy, bước tới gần Hùng, ánh mắt lấp lánh sự thách thức. “Không có lựa chọn?” cô nói, giọng đầy mỉa mai. “Ngươi chọn ép ta, chọn dùng cái thứ sức mạnh bệnh hoạn đó để biến ta thành con chó của ngươi! Đừng giả vờ làm người tốt, lão già. Ta biết ngươi muốn gì!” Cô chỉ tay vào ngực Hùng, ngón tay mạnh mẽ như muốn xuyên thủng ông. “Ngươi muốn ta, đúng không? Muốn cơ thể ta, muốn cái thứ mà ngươi không bao giờ có được nếu không có sức mạnh đó!”
Hùng lùi lại, mặt nóng bừng. Ông muốn phủ nhận, muốn nói rằng ông không phải kẻ như vậy, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Ông nhớ lại đêm hôm trước, khoảnh khắc cơ thể ông chạm vào Lina, sự ấm áp và mềm mại của cô, và cách ông đạt đỉnh trong sự pha trộn giữa khoái cảm và tội lỗi. Ông cúi đầu, lẩm bẩm: “Tôi… tôi không muốn cô nghĩ về tôi như vậy.”
Lina quay đi, nhặt thanh kiếm lên, lẩm bẩm: “Ta không nghĩ gì cả. Ta chỉ biết ta là nô lệ của ngươi, và ta ghét điều đó.”
Buổi tối hôm đó, Hùng ngồi bên đống lửa, nhìn Lina đang lau thanh kiếm ở góc nhà. Ông nhận ra một điều kỳ lạ: sau đêm đầu tiên, khi ông sử dụng sức mạnh “Nô Lệ Hóa”, Lina dường như mạnh mẽ hơn. Những nhát chém của cô nhanh hơn, dứt khoát hơn, và cô dường như ít mệt mỏi hơn sau mỗi trận chiến. Ông nhớ lại lời của đại pháp sư Selene: sức mạnh của ông không chỉ tăng qua kinh nghiệm của nô lệ, mà ông còn có thể tăng cường sức mạnh của nô lệ thông qua việc quan hệ. Ý nghĩ ấy khiến ông run rẩy, vừa vì ghê tởm, vừa vì một cảm giác tò mò đen tối.
Hùng đứng dậy, bước vào nhà, tay cầm một bát cháo nóng. Ông đặt bát cháo xuống sàn, nhìn Lina. “Cô ăn đi,” ông nói, giọng nhẹ nhàng. “Cô cần sức mạnh.”
Lina nhìn bát cháo, rồi nhìn Hùng, ánh mắt vẫn sắc lạnh. “Ngươi lại định làm gì, lão già?” cô hỏi, giọng châm biếm. “Lại bỏ thuốc vào đây à? Muốn ta nằm xuống để ngươi thỏa mãn lần nữa?”
Hùng giật mình, mặt nóng bừng. “Không… không phải vậy,” ông lắp bắp. “Tôi chỉ muốn cô khỏe mạnh.” Ông dừng lại, hít một hơi sâu, rồi nói, giọng run run: “Nhưng… tôi nghĩ rằng, nếu chúng ta… làm chuyện đó thường xuyên, cô sẽ mạnh hơn. Chúng ta sẽ an toàn hơn.”
Lina đứng bật dậy, sợi xích kêu leng keng. “Ngươi nói cái gì?” cô gào lên, ánh mắt bùng cháy giận dữ. “Ngươi nghĩ ta là con điếm để ngươi muốn làm gì thì làm sao? Ngươi đúng là đồ bệnh hoạn!” Cô bước tới, nắm lấy cổ áo Hùng, nâng ông lên khỏi mặt đất. “Ta thà chết còn hơn để ngươi chạm vào ta lần nữa!”
Hùng hoảng sợ, tay run rẩy. “Tôi… tôi không muốn ép cô,” ông nói, giọng nghẹn ngào. “Nhưng cô thấy rồi đấy… ma thú ngày càng mạnh hơn. Nếu cô không mạnh hơn, cả hai chúng ta sẽ chết.”
Lina buông Hùng ra, khiến ông ngã xuống sàn. Cô quay đi, thở hổn hển, ánh mắt đầy giận dữ nhưng cũng có chút do dự. Cô biết Hùng nói đúng – ma thú ở vùng hoang vu này không phải thứ cô có thể dễ dàng đối phó mãi mãi. Cô ngồi xuống, im lặng một lúc, rồi nói, giọng lạnh lùng: “Nếu ta đồng ý, ngươi sẽ làm gì? Lại bỏ thuốc vào cháo của ta à?”
Hùng lắc đầu, đứng dậy, lau mồ hôi trên trán. “Không,” ông nói, giọng kiên định hơn. “Tôi muốn cô đồng ý. Tôi không muốn ép buộc cô nữa.”
Lina cười khẩy, nhưng ánh mắt cô mềm đi một chút. “Đồng ý?” cô nói, giọng châm biếm. “Ngươi nghĩ ta sẽ tự nguyện để một gã như ngươi chạm vào ta? Ngươi mơ à, lão già?”
Hùng cúi đầu, lòng nặng trĩu. Ông biết rằng, dù Lina có đồng ý hay không, sức mạnh “Nô Lệ Hóa” đã buộc cô vào ông. Nhưng ông không muốn cô mãi nhìn ông như một kẻ bệnh hoạn. Ông muốn cô thấy ông là một con người, dù chỉ một chút.
Đêm đó, sau khi Lina ăn xong bát cháo, cô đứng dậy, cởi bỏ bộ giáp cũ, để lộ chiếc áo vải mỏng ôm sát cơ thể. Hùng ngồi bên góc phòng, tim đập thình thịch, cố không nhìn vào những đường cong hoàn hảo của cô. Lina quay lại, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng có gì đó khác biệt – một sự cam chịu, như thể cô đã chấp nhận số phận của mình.
“Làm đi,” cô nói, giọng thấp nhưng dứt khoát. “Nếu điều đó khiến ta mạnh hơn, thì làm đi. Nhưng đừng nghĩ rằng ta thích thú gì với ngươi, lão già.”
Hùng giật mình, không tin vào tai mình. “Cô… cô chắc chứ?” ông hỏi, giọng run run.
Lina bước tới, đứng trước mặt Hùng, cao hơn ông một cái đầu. Cô kéo chiếc áo vải xuống, để lộ làn da trắng mịn và bộ ngực đầy đặn, núm vú hồng hào nổi bật dưới ánh trăng len qua khe cửa. “Ngươi muốn ta mạnh hơn, đúng không?” cô nói, giọng châm biếm nhưng pha chút mệt mỏi. “Vậy thì làm đi. Nhưng đừng mong ta sẽ gọi ngươi là chủ nhân với nụ cười.”
Hùng cảm thấy hơi thở mình nặng nề, cơ thể nóng lên như bị thiêu đốt. Ông đứng dậy, tay run rẩy chạm vào vai Lina. Làn da cô ấm áp, mịn màng, khác hoàn toàn với những gì ông từng tưởng tượng trong những giấc mơ cô đơn. Ông kéo cô lại gần, môi chạm vào cổ cô, cảm nhận hơi thở gấp gáp của cô. Lina đứng im, không kháng cự, nhưng cũng không đáp lại, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không, như thể đang cố tách mình khỏi khoảnh khắc này.
Hùng cởi bỏ áo của mình, để lộ thân hình gầy gò, đầy sẹo. Ông cảm thấy xấu hổ, nhưng sự khao khát dâng trào khiến ông không thể dừng lại. Ông kéo quần của mình xuống, để lộ cơ quan sinh dục đang căng cứng, mạch máu nổi rõ dưới làn da. Ông nhìn Lina, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng, nhưng cơ thể cô bắt đầu run nhẹ, như thể đang đấu tranh giữa bản năng và ý chí.
Ông đẩy Lina xuống giường cỏ, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Ông di chuyển tay xuống, lướt qua vòng eo cô, cảm nhận cơ bắp săn chắc bên dưới làn da mềm mại. Ông kéo chiếc quần vải thô của cô xuống, để lộ phần hạ thể – một vùng da trắng mịn, với những đường nét khiến ông không thể rời mắt. Lina rên nhẹ, không rõ là vì kháng cự hay vì bản năng cơ thể. “Nhanh lên,” cô nói, giọng khàn khàn. “Làm xong rồi để ta yên.”
Hùng cúi xuống, cơ thể ông chạm vào cô, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của cô. Ông di chuyển chậm rãi, cố gắng nhẹ nhàng, nhưng mỗi chuyển động đều như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của ông. Lina rên nhẹ, cơ thể cô co giật, ánh mắt cô nhắm chặt, như thể đang cố chịu đựng. Hùng cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể cô, cách cô siết chặt dù không muốn, và điều đó khiến ông vừa đau đớn vừa kích thích.
Ông di chuyển nhanh hơn, hơi thở gấp gáp, cảm nhận sự ma sát giữa hai người. Lina rên lớn hơn, giọng cô pha trộn giữa tức giận và khoái cảm bản năng. “Ngươi… đồ khốn…” cô thì thầm, nhưng cơ thể cô bắt đầu đáp lại, hông cô nâng lên, hòa nhịp với chuyển động của Hùng. Ông cúi xuống, môi chạm vào ngực cô, cảm nhận núm vú cứng lại dưới lưỡi mình. Lina rên lên, tay cô siết chặt tấm vải trên giường, như thể đang cố kìm nén cảm xúc.
Khi khoảnh khắc đạt đỉnh đến, Hùng cảm thấy cơ thể mình căng cứng, một luồng khoái cảm mãnh liệt trào dâng. Ông rên lên, cơ thể run rẩy, và cảm nhận chất lỏng ấm nóng phóng ra, hòa vào cơ thể Lina. Cô rên lớn, cơ thể co giật, mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng vì sự pha trộn giữa tức giận và khoái cảm. Hùng ngã xuống bên cạnh cô, thở hổn hển, lòng đầy tội lỗi. Ông nhìn Lina, ánh mắt cô trống rỗng, như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Sáng hôm sau, Hùng tỉnh dậy bên đống lửa đã tàn, cơ thể đau nhức, lòng nặng trĩu. Ông nhìn vào căn phòng nơi Lina nằm, cô đã đứng dậy, cầm thanh kiếm, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có gì đó khác biệt – một sự cam chịu, như thể cô đã chấp nhận số phận của mình. “Ngươi… đồ bệnh hoạn…” cô lẩm bẩm, giọng yếu ớt, nhưng không còn sức để chửi bới như trước.
Hùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi xin lỗi,” ông nói, giọng khàn khàn. “Tôi không muốn thế này. Nhưng tôi cần cô để sống sót.”
Lina không đáp, chỉ bước ra ngoài, cầm kiếm, và bắt đầu tuần tra mảnh đất. Khi một con ma thú nhỏ xuất hiện, cô chém hạ nó chỉ bằng một nhát kiếm, động tác nhanh hơn, mạnh mẽ hơn trước. Hùng cảm nhận một luồng năng lượng chảy vào cơ thể mình, mạnh hơn lần trước. Ông biết rằng, qua việc quan hệ với Lina, ông không chỉ tăng cường sức mạnh của cô, mà còn tăng sức mạnh của chính mình.
Hùng đứng bên mảnh ruộng, nhìn Lina chiến đấu, lòng đầy mâu thuẫn. Ông biết rằng, mỗi lần ông chạm vào cô, cả hai đều trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cái giá phải trả là sự khinh miệt của cô và sự tự trách của ông. Ông không muốn trở thành kẻ mà Lina ghét, nhưng để sống sót ở thế giới này, ông sẽ phải tiếp tục đi trên con đường này – con đường đầy bóng tối và khao khát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro