Người Đồng Minh Đầu Tiên
Ánh nắng chiều tà phủ lên vùng hoang vu một màu vàng cam ấm áp, nhưng không khí trong căn nhà gỗ của Hùng lại nặng nề như trước cơn bão. Lina, nữ chiến binh bị xích trong căn phòng nhỏ, ngồi dựa vào tường, đôi mắt xanh sắc lạnh nhìn ra cửa sổ. Sợi xích sắt kêu leng keng mỗi khi cô cử động, như một lời nhắc nhở về tình cảnh của mình. Hùng đứng ngoài cửa, tay cầm một bát cháo nóng, lòng đầy mâu thuẫn. Ông muốn đối xử tử tế với Lina, muốn cô thấy ông không phải kẻ xấu, nhưng những lời khinh miệt của cô từ khi rời chợ nô lệ vẫn cứa vào lòng ông như dao.
“Ăn đi,” Hùng nói, đẩy bát cháo qua khe cửa. “Cô cần sức mạnh để… để sống sót ở đây.”
Lina nhìn bát cháo, rồi nhìn Hùng, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Ngươi vẫn chưa bỏ cuộc à, lão già?” cô gằn giọng, giọng điệu thô tục pha lẫn khinh bỉ. “Ném cái thứ đó đi, ta không cần lòng thương hại của một gã yếu đuối như ngươi!” Cô hất cằm, mái tóc vàng óng buộc cao lắc nhẹ, bộ giáp cũ kỹ ôm sát cơ thể làm nổi bật những đường cong săn chắc.
Hùng cúi đầu, không đáp. Ông đặt bát cháo xuống sàn, quay ra ngoài, ngồi bên mảnh ruộng. Những cây lúa non ông trồng giờ đã bị giẫm nát một phần, dấu chân của ma thú vẫn còn in rõ trên đất. Ông nhớ lại cuộc tấn công của con sói tuần trước, vết thương trên vai vẫn đau âm ỉ. Ông biết rằng, nếu không có ai bảo vệ, ông và Lina sẽ không sống sót thêm được bao lâu. Nhưng làm thế nào để khiến cô chiến đấu vì ông? Sức mạnh “Nô Lệ Hóa” – thứ mà ông đã cố chối bỏ từ khi rời cung điện Eldoria – giờ là lựa chọn duy nhất.
Hùng siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt. “Mình không muốn thế này,” ông lẩm bẩm, giọng run run. “Nhưng mình không còn cách nào khác.” Ý nghĩ sử dụng sức mạnh của mình khiến ông vừa ghê tởm vừa tò mò. Ông chưa bao giờ chạm vào một người phụ nữ, chưa từng biết đến cảm giác gần gũi. Ở tuổi 40, cuộc sống của ông chỉ là chuỗi ngày cô đơn, bị xa lánh vì khuôn mặt đầy sẹo và thân hình gầy gò. Nhưng giờ đây, Lina – người phụ nữ mạnh mẽ, xinh đẹp nhưng đầy khinh miệt – đang ở trong căn nhà của ông, và sức mạnh của ông có thể khiến cô trở thành đồng minh.
Buổi chiều hôm đó, khi Hùng đang sửa lại hàng rào quanh mảnh ruộng, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ phía rừng. Ông giật mình, nắm chặt cây cuốc, tim đập thình thịch. Từ trong bóng tối của những bụi cây, một con ma thú bước ra – không phải con sói lần trước, mà là một con lợn rừng khổng lồ với lớp lông đen dày, đôi mắt đỏ rực, và hai chiếc ngà sắc nhọn như lưỡi dao. Nó đào bới đất, xé toạc một góc ruộng, gầm gừ đe dọa.
Hùng lùi lại, hét lên: “Cút đi! Cút khỏi đây!” Ông vung cây cuốc, nhưng con thú chỉ gầm to hơn, lao tới. Hùng ngã xuống, cây cuốc văng ra xa. Con ma thú dừng lại, ngà của nó chỉ cách mặt Hùng vài phân, hơi thở nóng hổi phả vào mặt ông. Ông nghĩ rằng mình sắp chết, nhưng rồi con thú bất ngờ quay đầu, chạy vào rừng, như bị thứ gì đó thu hút.
Hùng nằm đó, thở hổn hển, máu từ một vết xước trên tay chảy xuống đất. Ông bò về nhà, băng bó sơ sài bằng một mảnh vải, và ngồi dựa vào tường, nhìn mảnh ruộng tan hoang, lòng trĩu nặng. “Mình không thể tiếp tục thế này,” ông lẩm bẩm. “Nếu không có Lina, mình sẽ chết.”
Ông nhìn về phía căn phòng nơi Lina bị nhốt. Cô là hy vọng duy nhất của ông, nhưng ánh mắt khinh miệt và những lời chửi bới của cô khiến ông do dự. Ông biết rằng, để khiến cô trung thành, ông phải sử dụng sức mạnh “Nô Lệ Hóa”. Ý nghĩ ấy khiến ông run rẩy, không chỉ vì ghê tởm, mà vì một phần trong ông – phần mà ông luôn cố chôn giấu – đang khao khát điều đó.
Đêm đó, Hùng ngồi bên đống lửa ngoài trời, nhìn ngọn lửa lập lòe. Ông nghĩ về Lina, về cơ thể mạnh mẽ của cô, về ánh mắt khinh miệt, và về sức mạnh “Nô Lệ Hóa” của mình. Ý nghĩ sử dụng sức mạnh ấy khiến ông run rẩy, không chỉ vì ghê tởm, mà vì một phần trong ông – phần mà ông luôn cố chôn giấu – đang khao khát điều đó. Ở thế giới cũ, ông chưa từng biết đến cảm giác được chạm vào một người phụ nữ, được cảm nhận hơi ấm của một cơ thể khác. Những giấc mơ về tình yêu, về sự gần gũi, luôn bị dập tắt bởi sự tự ti và những lời chế nhạo.
Ông nhớ lại một lần ở Sài Gòn, khi ông lén xem một bộ phim người lớn trên chiếc điện thoại cũ. Hình ảnh những người phụ nữ xinh đẹp, những khoảnh khắc mãnh liệt, khiến ông vừa tò mò vừa xấu hổ. Ông đã tắt điện thoại ngay sau đó, tự nhủ rằng những thứ ấy không dành cho một gã như mình. Nhưng giờ đây, khi nghĩ về sức mạnh “Nô Lệ Hóa”, ông không thể ngăn những suy nghĩ đó trỗi dậy. “Nếu mình dùng nó…” ông lẩm bẩm, rồi lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ. “Không, mình không muốn ép buộc cô ấy.”
Nhưng cuộc tấn công của ma thú chiều nay đã thay đổi mọi thứ. Hùng biết rằng, nếu không hành động, cả ông và Lina sẽ chết. Ông đứng dậy, đi vào nhà, lấy một lọ thuốc nhỏ mà ông đã mua ở chợ Arvandor – một loại thuốc mê mà người bán hàng đảm bảo sẽ khiến người uống rơi vào trạng thái suy yếu, dễ bị kiểm soát. Hùng cầm lọ thuốc, tay run run. “Chỉ lần này thôi,” ông tự nhủ. “Chỉ để sống sót.”
Ông nấu một bát cháo mới, cẩn thận rắc vài giọt thuốc vào, khuấy đều để không bị phát hiện. Ông mang bát cháo vào phòng Lina, đặt xuống sàn. “Ăn đi,” ông nói, giọng run run, cố che giấu sự căng thẳng. “Cô cần ăn để có sức.”
Lina nhìn bát cháo, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Ngươi lại mang cái thứ này vào à?” cô nói, giọng châm biếm. “Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến mức không nhận ra ngươi có ý đồ gì sao, lão già bệnh hoạn?
Hùng cúi đầu, tim đập thình thịch. “Tôi không có ý xấu,” ông nói, giọng yếu ớt. “Chỉ là… tôi muốn cô khỏe mạnh.” Ông quay đi, đóng cửa lại, lòng đầy áy náy. Ông biết rằng mình đang vượt qua một ranh giới, nhưng ông không còn lựa chọn nào khác.
Hùng chờ ngoài nhà, ngồi bên đống lửa, nghe tiếng gió rít qua khe tường. Ông biết thuốc sẽ sớm có tác dụng. Khoảng một giờ sau, ông nghe tiếng Lina thở nặng nhọc trong phòng, tiếng xích kêu yếu ớt. Ông đứng dậy, tay run run, mở cửa bước vào. Lina nằm trên giường cỏ, cơ thể mềm nhũn, đôi mắt xanh nửa mở nửa khép, ánh nhìn mờ mịt. “Ngươi… ngươi làm gì ta…” cô thì thầm, giọng yếu ớt, cố nâng tay nhưng không đủ sức.
Hùng đứng đó, lòng đầy mâu thuẫn. Ông nhìn Lina, cơ thể cô căng tràn sức sống dù đang suy yếu. Bộ giáp đã được tháo ra từ trước, để lộ chiếc áo vải mỏng ôm sát, làm nổi bật những đường cong hoàn hảo: bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, và đôi chân dài săn chắc. Ông cảm thấy hơi thở mình nặng nề, một cảm giác vừa tội lỗi vừa khao khát dâng trào. “Tôi xin lỗi,” ông thì thầm, giọng run run. “Tôi không muốn thế này… nhưng tôi không còn cách nào khác.”
Lina cố chống cự, nhưng cơ thể cô không nghe lời. “Đồ… đồ bệnh hoạn…” cô lẩm bẩm, ánh mắt vẫn lấp lánh sự khinh miệt dù đã yếu đi. “Ngươi… không dám… chạm vào ta…”
Hùng quỳ xuống bên giường, tay run rẩy chạm vào vai cô. Làn da cô ấm áp, mịn màng, khác hoàn toàn với những gì ông từng tưởng tượng trong những giấc mơ cô đơn. Ông cảm thấy tim mình đập thình thịch, cơ thể nóng lên như bị thiêu đốt. Ông kéo chiếc áo vải của Lina xuống, để lộ làn da trắng mịn và đường cong của bộ ngực. Ông ngừng lại, hít một hơi sâu, cố kiểm soát bản thân. “Tôi không muốn làm hại cô,” ông nói, giọng khàn khàn. “Tôi chỉ muốn chúng ta sống sót.”
Lina cố quay mặt đi, nhưng cơ thể cô không còn sức kháng cự. “Ngươi… sẽ hối hận…” cô thì thầm, giọng yếu ớt nhưng vẫn đầy giận dữ.
Hùng cởi bỏ áo của mình, để lộ thân hình gầy gò, đầy sẹo. Ông cảm thấy xấu hổ, nhưng sức mạnh “Nô Lệ Hóa” như một lực đẩy vô hình, khiến ông không thể dừng lại. Ông cúi xuống, môi chạm vào cổ Lina, cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô. Ông di chuyển tay xuống, lướt qua vòng eo cô, cảm nhận cơ bắp săn chắc bên dưới làn da mềm mại. Lina rên nhẹ, không rõ là vì kháng cự hay vì tác dụng của thuốc.
Ông kéo quần của mình xuống, để lộ cơ quan sinh dục đang căng cứng, một phần vì khao khát, một phần vì sự căng thẳng của khoảnh khắc này. Ông nhìn Lina, ánh mắt cô mờ mịt nhưng vẫn lấp lánh một tia giận dữ. Ông ngập ngừng, rồi đặt tay lên đùi cô, kéo chiếc quần vải thô xuống, để lộ phần hạ thể của cô – một vùng da trắng mịn, với những đường nét khiến ông không thể rời mắt. Ông cảm thấy hơi thở mình nặng nề, cơ thể run rẩy vì sự pha trộn giữa tội lỗi và khao khát.
“Tôi xin lỗi,” ông thì thầm lần nữa, giọng gần như nghẹn ngào. Ông cúi xuống, cơ thể ông chạm vào cô, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của cô. Ông di chuyển chậm rãi, cố gắng nhẹ nhàng, nhưng mỗi chuyển động đều như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của ông. Lina rên nhẹ, cơ thể cô co giật yếu ớt, nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn ông, như muốn thiêu đốt ông ngay cả trong trạng thái suy yếu.
“Ngươi… đồ khốn…” cô thì thầm, giọng lạc đi, nhưng cơ thể cô bắt đầu đáp lại một cách bản năng, những chuyển động nhỏ khiến Hùng càng thêm rối loạn. Ông cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể cô, cách cô siết chặt dù không muốn, và điều đó khiến ông vừa đau đớn vừa kích thích.
Hùng di chuyển nhanh hơn, hơi thở ông trở nên gấp gáp. Ông cảm nhận sự nóng bỏng của cơ thể Lina, sự ma sát giữa hai người, và một cảm giác mà ông chưa từng trải qua – sự gần gũi, dù là trong hoàn cảnh sai trái. Ông thì thầm, giọng khàn khàn: “Tôi không muốn làm hại cô… tôi chỉ muốn chúng ta sống sót…” Nhưng lời nói của ông như bị át đi bởi tiếng rên nhẹ của Lina, không rõ là đau đớn hay bất lực.
Khi khoảnh khắc đạt đỉnh đến, Hùng cảm thấy cơ thể mình căng cứng, một luồng khoái cảm mãnh liệt trào dâng. Ông rên lên, cơ thể run rẩy, và cảm nhận chất lỏng ấm nóng phóng ra, hòa vào cơ thể Lina. Cô rên nhẹ, mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng vì sự pha trộn giữa tức giận và tác dụng của thuốc. Hùng ngã xuống bên cạnh cô, thở hổn hển, lòng đầy tội lỗi. Ông nhìn Lina, ánh mắt cô trống rỗng, như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Sáng hôm sau, Hùng tỉnh dậy bên đống lửa đã tàn, cơ thể đau nhức, lòng nặng trĩu. Ông nhìn vào căn phòng nơi Lina nằm, cô vẫn ngủ, cơ thể bất động trên giường cỏ. Ông biết rằng sức mạnh “Nô Lệ Hóa” đã có tác dụng – Lina giờ là nô lệ của ông, sẽ chiến đấu vì ông dù cô không muốn. Nhưng ông không cảm thấy chiến thắng, chỉ thấy sự trống rỗng.
Khi Lina tỉnh lại, cô ngồi dậy, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng có gì đó khác biệt – một sự miễn cưỡng, như thể cô không thể chống lại mệnh lệnh vô hình trong tâm trí. “Ngươi… đồ bệnh hoạn…” cô lẩm bẩm, giọng yếu ớt, nhưng không còn sức để chửi bới như trước.
Hùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi xin lỗi,” ông nói, giọng khàn khàn. “Tôi không muốn thế này. Nhưng tôi cần cô để sống sót.”
Lina không đáp, chỉ đứng dậy, cầm thanh kiếm cũ trong góc phòng. “Ngươi muốn ta bảo vệ mảnh đất này?” cô hỏi, giọng lạnh lùng. “Vậy thì ta sẽ làm. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Hùng gật đầu, lòng đầy áy náy. Ông dẫn Lina ra ngoài, chỉ cho cô mảnh ruộng và hàng rào. Khi một con ma thú nhỏ – một con sói lông xám – xuất hiện từ phía rừng, Lina không do dự, lao tới, chém con thú chỉ bằng một nhát kiếm. Hùng cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ chảy vào cơ thể mình, như thể kinh nghiệm từ trận chiến của Lina đã truyền sang ông.
Hùng đứng bên mảnh ruộng, nhìn Lina cầm kiếm, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng nhưng giờ đã có một sự cam chịu. Ông biết rằng, dù đã thu phục được cô, ông đã đánh mất một phần của chính mình trong đêm qua. Nhưng ông cũng biết rằng, để sống sót ở thế giới này, ông sẽ phải tiếp tục đối mặt với bóng tối trong trái tim mình. Và Lina, dù miễn cưỡng, sẽ là người bước cùng ông trên hành trình đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro