14. Kết cục ngọt ngào, pụn pự play, vừa mút sữa vừa đựu. (HOÀN)

14. Kết cục ngọt ngào, pụn pự play, vừa mút sữa vừa đựu.

Mặc dù Cảnh Minh rất muốn cứ thế trực tiếp đi theo Tiểu Linh luôn, nhưng cũng biết sư phụ sẽ rất buồn, cho nên sau khi nói chuyện với Tiểu Linh, hắn vẫn đi từ biệt Hoa Thanh chân nhân. Hoa Thanh thấy hắn tới không phải để nhận sai mà là để cáo biệt, sắc mặt y cũng phải thay đổi, nhưng thấy hắn đã quyết, cho dù có khuyên thế nào cũng không được, y chỉ đành phải từ bỏ.

Mặc dù rời khỏi nơi này Cảnh Minh rất buồn, nhưng hắn biết bản thân không thể rời khỏi Tiểu Linh, so với tiên đồ tương lai, hắn cảm thấy thà rằng ở bên Tiểu Linh một đời càng tốt hơn.

Hắn vội vàng trở về hang núi kia, Tiểu Linh còn đang chờ hắn, bên cạnh y là tông chủ Vân Diệp. Cảnh Minh nhìn thấy Vân Diệp thì cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn kiên nhẫn thưa một tiếng. Vân Diệp nhìn hắn trên dưới một lần, trầm giọng nói: "Sau này phải đối xử thật tốt với Tiểu Linh."

Cảnh Minh còn chưa đáp lời, Tiểu Linh đã đứng trước mặt hắn, cau mày nhìn Vân Diệp, "Chàng đối xử với ta rất tốt, không cần ông phải nói."

Vốn Vân Diệp còn muốn khoác khí thế trưởng bối lên người, chợt nhiên biết mình có con trai, hắn cũng rất thổn thức, nhưng giờ phút này nhìn dáng vẻ Tiểu Linh che chở cho tên kia như con đẻ, những lời muốn nói cũng kẹt trong cổ họng. Hắn hơi xấu hổ, "Vậy được rồi, các con về đi, chờ Tiểu Linh sinh hài tử ra, ta lại tới thăm các con."

Cảnh Minh đáp lời, nắm tay ma tu, tìm một đường vắng vẻ xuống núi, lúc tới chân núi rồi, chợt có người chắn trước mặt bọn họ. Cảnh Minh dừng lại khi thấy tướng mạo người kia, trong lòng có chút phức tạp, "Tiểu Nam."

Sắc mặt An Nam tái nhợt, phờ phạc, gương mặt hồng nhuận thường ngày nay đến chút huyết sắc cũng không có. Đầu tiên cậu nhìn tay nắm tay của hai người, sau lại nhìn mặt Tiểu Linh, rồi ánh mắt chuyển qua Cảnh Minh, "Sư huynh, em biết huynh phải rời đi, nghĩ huynh sẽ đi từ hướng này, nên chờ huynh ở đây trước."

Cảnh Minh có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, thấp giọng: "Xin lỗi, chuyện quá đột ngột, sư phụ không cho ta chào từ biệt với người trong sư môn."

An Nam cười nhẹ, "Ừm, bởi vì mọi người đều biết huynh đi cùng ma tu, tất nhiên sẽ làm cho sóng to gió lớn." Ánh mắt cậu hơi mơ hồ, khi tầm nhìn rơi lại trên mặt Tiểu Linh, lại mang theo một nỗi buồn không giải thích được, "Sau này sư huynh phiền ngươi chăm sóc."

Tiểu Linh tò mò nhìn cậu, tuy y ngây thơ, nhưng từ bầu không khí giữa hai người, y cũng biết họ không phải sư huynh đệ bình thường, Tiểu Linh nhìn cậu một lúc thì nhận ra cậu là ai, "Ầy, ngươi là sư đệ của chàng." Y nhớ tới hai người thân mật ngày đó, y vì bắt Cảnh Minh, nên cố y giục ma khí đến người bên cạnh hắn, làm cho hiện trường hỗn loạn, vì vậy y mới có cơ hội cướp người đi. Y nhìn thân hình gầy ốm của An Nam, cả khuôn mặt cũng gầy đi trông thấy, hai mắt sưng lên, thoáng có chút bất an, "Là ma khi ngày ấy của ta làm ngươi thành thế này sao? Thật xin lỗi, ta rất ít khi ra tay, không biết dùng lực đạo thế nào mới đúng."

Y hơi bất an, lại lén nhìn Cảnh Minh, Cảnh Minh vừa lúc cũng nhìn y, y lại vội vàng tránh mắt đi.

An Nam nghe lời y nói, hơi chút kinh ngạc, hồi lâu sau mới cười khổ: "Không phải, vết thương ngày ấy chỉ hai ba ngày là khỏi rồi."

Tiểu Linh thờ phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi, khi đó ta còn lừa chàng ấy hạ ma chú ngươi."

An Nam có hơi ngẩn người, ánh mắt rơi vào mặt Cảnh Minh, trong lòng còn có chút hi vọng, "Cho nên sư huynh không phải tự nguyện."

Cảnh Minh ngắt lời, "Là ta tự nguyện." Hắn nắm tay Tiểu Linh, "Chuyện với y, cho dù ban đầu là bị bắt, nhưng dần dần ta cũng rất vui vẻ. Tiểu Nam, là ta có lỗi với em, kiếp sau ta chuộc tội cho em."

"Kiếp sau à." An Nam lẩm bẩm, mặt đầy vẻ ngẩn ngơ, mắt cũng rơi lệ. Cảnh Minh nhìn cậu khóc, tuy rằng khó chịu, nhưng cũng biết mình không được mềm lòng, nếu không sẽ làm tổn thương hai người.

An Nam rơi nước mắt một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, đau thương nở nụ cười, "Ở đại hội sàng lọc lần trước, mỗi ngày em đều cầu nguyện, hi vọng sư huynh không phải thiên dương, chỉ cần không phải cái đó thôi, thì dù huynh có là người thường, em cũng nguyện ý ở bên huynh. Sư huynh, nếu huynh không phải thiên dương, huynh sẽ ở bên em chứ?"

Cảnh Minh mím môi, bình tĩnh nhìn cậu, "Nếu Tiểu Linh không xuất hiện."

Con tim An Nam hoàn toàn chết lặng, nét mặt cũng không cười nổi, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Có thể, có thể mang em đi cùng không?"

Cảnh Minh nghe câu này của cậu mà chấn động toàn thân, Tiểu Linh cũng không hiểu, y ngẩng đầu nhìn Cảnh Minh, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Cảnh Minh sờ đầu y, lại phức tạp quay đầu nhìn An Nam, "Xin lỗi, Tiểu Nam, kiếp sau nhất định ta sẽ bồi tội với em. Hoặc là em có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được, đương nhiên sẽ xông pha khói lửa không từ chối."

An Nam nhìn hắn, ánh mắt đầy tuyệt vọng, "Chỉ có chuyện này là không được ư?"

"Ừm, trong lòng ta không còn chỗ nào khác, rất xin lỗi."

An Nam lau nước mắt, trường kiếm dưới chân hất lên, nháy mắt đã rời đi, tốc độ cực kỳ nhanh. Cảnh Minh quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng, hắn thở dài trong lòng, biết đời này mình phụ An Nam, thấy cực kỳ áy náy.

Tiểu Linh giật ống tay của hắn, khó hiểu hỏi: "Không phải sư đệ của chàng muốn cùng trở về với chúng ta sao? Sao lại không chịu?"

Cảnh Minh nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Tiểu Linh, có chút bất đắc dĩ, "Không đơn giản như vậy đâu."

"Còn gì nữa? Hừm, nhưng nhà chúng ta chỉ có hai giường, nếu cậu ấy thật sự tới thì ngủ ở đâu? Không biết cậu ấy có đồng ý ngủ với Tiểu Bạch không." Tiểu Linh buồn rầu suy nghĩ, "À, nhưng mốt bé cưng sẽ ngủ với Tiểu Bạch, vậy phải làm sao bây giờ."

Cảnh Minh nhìn gương mặt xinh đẹp của y, chợt ghé sát vào tai y, xấu xa nói: "Cậu ấy muốn ngủ với ta."

Tiểu Linh sững người một lúc, chờ khi hiểu được ý của hắn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, "Không được!"

"Vậy sao vừa nãy em còn khuyên ta dẫn cậu ấy về? Thật ra nếu em đồng ý thì cũng không phải không thể, ba người chúng ta đắp chung chăn thành tam tri kỉ, chỉ cần em ít ghen chút đi là được, nói không chừng ta thấy tư vị của sư đệ ngon hơn, sẽ không đựu em nữa, vậy thì bé đĩ nhất định sẽ trống trải muốn chết luôn nhỉ?" Cảnh Minh cười đùa, thấy sắc mặt Tiểu Linh càng ngày càng đỏ, càng ngày càng giận, vội vàng nắm chặt hai tay y, cúi xuống hôn cánh môi đỏ thắm, khẽ cười: "Ta giỡn mà."

Tiểu Linh trừng mắt nhìn hắn, "Chàng không được phép ngủ với người khác, không thì em, em, em giết chàng."

Cảnh Minh nhìn đôi mắt trừng to của y phiếm ánh nước, biết mình đùa hơi quá rồi, vội vàng sáp qua mềm giọng nói: "Ta sai rồi, sau khi con chim của ta cắm vào mấy cái lỗ dâm của em, thì chẳng còn tâm tư gì với ai khác, bây giờ còn đang hận không thể cắm nó vào bướm nhỏ của em nè, cứng hết rồi, em sờ xem." Hắn kéo tay Tiểu Linh sờ lên con chim cưng cứng của mình.

Tiểu Linh thật sự mò chim của hắn, sau thì lửa giận trong mắt cũng tan đi, lại bày ra dáng vẻ hay mắc cỡ, còn nghi ngờ hỏi: "Thật, thật hả?"

"Ừ, dạo này mấy đại môn phái không biết tặng biết bao là tuấn nam mỹ nữ, nhưng chỉ khi nghĩ đến em ta mới cứng được." Cảnh Minh nhẹ nhàng mút lỗ tai y, thấp giọng: "Ta ngoan lắm nè, em thưởng cho ta thế nào?"

Ma khí của ma tu quá là mạnh, dù cho tu vi Cảnh Minh đột phá vài tầng, nhưng cũng không cách nào thuấn di được, nhưng ma tu thì có thể. Trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, Cảnh Minh hơi chút kinh ngạc, nhưng Tiểu Linh đã đi thắp nến.

Bên ngoài có tiếng người ồn ào, vẫn là gian phòng cũ trong kỹ viện kia, vách tường ở đây mỏng, tiếng hoan ái cách vách truyền đến rõ ràng, làm cho không khí trở nên mập mờ hơn.

Cảnh Minh bước tới, ôm eo Tiểu Linh, vuốt ve bụng bầu đang căng phồng của y, cố ý hỏi: "Bé cưng đã lớn thế này rồi, còn làm được không?"

Tiểu Linh vội vàng nói: "Được, khi con còn nhỏ, em dùng ma khí bảo vệ con đều ổn cả."

Cảnh Minh nghe y nói thì chợt nhớ đến hình ảnh hai người âu yếm nhau hàng đêm, hẳn lúc đó Tiểu Linh đã có thai, nhưng mình vẫn cắm vào mà không hề hay biết gì, thậm chí mỗi lần làm tình đều dùng lỗ hoa xâm nhập, còn thúc thẳng vào trong tử cung của y, nhưng có vẻ nó không thực sự gây hậu quả gì xấu. Nghĩ đến đây hắn lại thấy có chút may mắn, may mắn Tiểu Linh không ngây thơ đến mức ngay cả mình mang thai cũng không biết.

Nghĩ đến mấy lần làm tình trước, bụng dưới của hắn lại nóng rực lên, ôm người lên giường, sau để y ngồi lên đùi mình, Cảnh Minh lại cười hì hì nhìn Tiểu Linh, "Sao hửm? Muốn khen ta thế nào đây?"

Tiểu Linh đỏ mặt tưng bừng, dưới ánh nến đỏ rực trông càng thêm quyến rũ, y chủ động cúi người hôn Cảnh Minh, ngậm bờ môi hắn liếm mút, sau đó còn đưa đầu lưỡi nhỏ vói vào. Hai người đã có hơn ba tháng không gần nhau, lại còn đang ở chốn cũ, hắn sớm đã không kìm được. Cảnh Minh ướt át hôn y, mút mát đầu lưỡi y mấy lần, rồi nói: "Sao nữa hả? Chỉ vậy là xong rồi?"

Tiểu Linh cắn môi, y chầm chậm cởi vạt áo mình, hai bầu vú căng tròn lộ ra ngay lập tức, bầu vú mềm mại trắng ngần đã to hơn trước không ít, đang trong tình trạng căng phồng, ngay cả núm vú cũng cứng ngắc, bên trên còn vương lại một ít chất lỏng màu trắng, trông cực kỳ hấp dẫn. Tiểu Linh không khỏi xoa nhẹ ngực mình, nhỏ giọng nói: "Dạo này nó căng lắm, hức."

Y bày dáng vẻ đáng thương ra, lòng Cảnh Minh đã rục rịch từ sớm, hắn nghiêng người phả hơi nóng lên bầu vú sữa, người trong lòng run rẩy ngay tức khắc, hắn cố ý: "Căng thế nào? Hửm?"

Tiểu Linh suy nghĩ một lúc, cố gắng trả lời, "Là muốn được mút?"

"Muốn ai mút? Người khác cũng được? Bao gồm cả con heo kia của em?" Giọng điệu Cảnh Minh ghen tị, chỉ mới nghĩ cặp vú sữa này bị người khác đùa nghịch, lòng ghen tị của hắn đã hừng hực lên.

"Đã nói Tiểu Bạch vẫn còn là bé cưng, sẽ không làm chuyện này." Tiểu Linh vẫn không hiểu vì sao hắn vẫn nhắm vào Tiểu Bạch.

Cảnh Minh nghiến răng kèn kẹt, nhìn y một cách nguy hiểm, "Đứa nhỏ trong bụng cũng là bé cưng, sau này chờ nhóc sinh ra cũng sẽ bú sữa của em. Cho nên sau này em phải chú ý một chút, không được bày thân thể mình ra trước mặt người khác, ít nhất là nơi này không được." Hắn ngửi mùi sữa thơm tho, cuối cùng cũng chịu không nổi, cúi người vươn lưỡi liếm, thấp giọng: "Chỉ có ta mới được."

"Hức, liếm thêm chút nữa đi." Tiểu Linh được hắn làm cho thoải mái, thở hổn hển đưa vú đến trước mặt hắn, cọ xát núm vú vào môi hắn.

Cảnh Minh nhìn y, cho dù muốn hé miệng ngậm liền núm vú vào, nhưng vẫn mọc sừng xòe đuôi: "Xin ta đi."

Mặt Tiểu Linh đỏ bừng, tay nâng một bên vú đưa vào miệng hắn, "Xin chàng, hức."

Cảnh Minh còn chê giọng y chưa đủ ngọt, biểu cảm chưa đủ quyến rũ, còn muốn làm bộ làm tịch, hắn véo núm vú y cho sưng tấy, rồi chọt ngón tay sâu hoắm vào đầu vú rồi buông ra, một dòng sữa phun lên mặt Cảnh Minh, tình cờ phun hết lên người hắn, làm mặt hắn dính đầy chất lỏng.

Tình huống đột ngột này làm cả hai sửng sốt, Cảnh Minh vươn lưỡi liếm sữa chảy bên má, rồi hắn như nổi điên, há miệng ngậm lấy bầu vú trắng sữa trước mặt điên cuồng bú mút.

"Hức, nhẹ chút, á, thích quá." Tiểu Linh thích đến mở to hai mắt, hai đùi cũng dạng ra cọ xát lên chân nam nhân, khoái cảm sung sướng làm y không nhịn được rên dâm, "Sâu chút nữa, a."

Cảnh Minh bú sữa trong bầu ngực, có lẽ đời này hắn cũng không nghĩ được mình lại có thể uống sữa của người, chất lỏng ngọt ngào ấy làm hắn phát điên, tình dục tăng vọt đến cực điểm, hắn không nhịn được thay phiên bú mút cặp vú của Tiểu Linh, trong khi cởi hết quần áo của y ra.

"Hức, bên này, bên này muốn nhiều hơn nữa." Bầu vú bên kia của Tiểu Linh bị vắng vẻ làm y phải xin người đàn ông đến bú, bởi vì kích thích mà đuôi mắt y phiếm hồng, môi cũng đỏ tươi, trông quyến rũ vô cùng.

Cảnh Minh lột sạch quần áo y mới thấy rõ được bụng y hoàn toàn. Bụng bằng phẳng ban đầu nay đã biến thành một quả bóng tròn lồi lõm, sờ vào có cảm giác kỳ lạ. Cảnh Minh đặt tay lên, chỉ nhẹ nhàng thúc linh lực đã cảm nhận được thai nhi đang chuyển động bên trong.

"Ưn, nhóc biết ba của nhóc đến này." Tiểu Linh mỉm cười, Cảnh Minh cảm động thơm môi y, thì thầm: "Cảm ơn em đã không từ bỏ ta."

Tiểu Linh không rõ vì sao hắn lại nói lời cảm ơn, vội vàng lắc đầu, "Em sẽ không bỏ chàng, ưn, người ta thích chàng."

Cảnh Minh chợt nghe được lời tỏ tình, tim đập loạn xạ, hắn nắm tay đối phương, mười ngón giao nhau, không khỏi hỏi: "Thích ta ở điểm nào?"

Tiểu Linh không trả lời được, nhưng y nhanh chóng tìm ra lý do, xấu hổ thưa: "Ưn, làm tình rất thoải mái, em muốn." Y chủ động nằm xuống giường, dạng rộng hai chân ra, nơi ướt nhẹp giữa đùi cũng phơi bày hoàn toàn. Cảnh Minh nhìn chim chim đỏ tươi đang cương cứng của y, bên trên còn lấp lánh ánh nước, là bộ dạng đói khát thèm thuồng, bản thân hắn cũng không nhịn được nữa, cúi người vươn đầu lưỡi liếm nó.

"Ứn, thật thích, a." Đã hơn mấy tháng Tiểu Linh không được ân ái, điều này đối với người đã quen ham muốn tình dục như y quả thật là rất khó khăn, hơn nữa trong thời gian mang thai, nhu cầu cũng lớn hơn, vốn còn cố gắng nhẫn nhịn, giờ phút này được Cảnh Minh liếm láp, tiếng rên rỉ trong cổ họng cũng thoát van tràn ra.

Cảnh Minh dùng đầu lưỡi khuấy gảy âm vật, cảm giác được viên thịt nho nhỏ kia sưng cứng lên, lại dùng răng nhẹ nhàng nghiến cắn, hắn muốn nghe tiếng Tiểu Linh kêu dâm nhiều hơn nữa. Quả thật Tiểu Linh cũng hét lên sung sướng, hét như thể muốn tung cả nóc, nhưng gian phòng này đã được hạ kết giới, cho dù kêu thế nào người bên ngoài cũng không nghe được. Cảnh Minh bắt đầu mọc sừng mọc đuôi, bò lên trước mặt Tiểu Linh, cười khà khà: "Ngoan, bỏ kết giới nào."

Tiểu Linh sững sờ một lúc, không hiểu ý hắn muốn nói.

"Bỏ kết giới đi." Cảnh Minh yêu cầu lại lần nữa, còn nghiêm mặt, "Bằng không không liếm bướm dâm cho em nữa."

"Hức." Tiểu Linh nức nở thành tiếng, tuy không rõ hắn muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ kết giới.

Cảnh Minh hưng phấn muốn điên luôn, âm thanh phóng đãng từ cách vách truyền đến, kỹ nữ kêu vừa dâm vừa ngọt, nhưng đối với Cảnh Minh mà nói, vẫn không so được với một tiếng rên rỉ của Tiểu Linh. Hắn cúi xuống giữa hai chân Tiểu Linh, nhìn thịt bướm non mềm được mình liếm ướt nước, lại vươn lưỡi liếm tiếp, còn cố ý liếm đến cửa lỗ hoa. Đầu lưỡi to tròn ngoáy sâu vào trong, hắn đã nắm trọn hết những điểm mẫn cảm của cơ thể này, đầu lưỡi chen vào từng lớp thịt, tìm được chỗ dâm nhất ngứa nhất của Tiểu Linh liếm vào, Tiểu Linh rên một tiếng thật to ngay tắp lự.

"Hức, sướng quá, á." Hai chân Tiểu Linh dạng ra càng rộng hơn, sướng đến mức đưa tay ấn đầu Cảnh Minh, dí lỗ thịt của mình đến gần miệng hắn hơn, "Liếm cho em đi, hức hu."

Vách tường mỏng dính, tiếng kêu dâm của y đương nhiên lọt qua, kỹ nữ cách vách cũng không chịu thua kém, rên càng to hơn, hai người chợt như đang thi đấu.

Cảnh Minh sung sướng cực kỳ, dùng lưỡi nếm trọn lỗ mật của Tiểu Linh, sau khi mút hết một nửa nước dâm của y, mới vội vàng cởi quần áo của mình, bung con cu dũng mãnh to đùng của mình ra.

Từ khi hắn cởi sạch quần áo, ánh mắt Tiểu Linh đã dính chặt trên dương vật của hắn, khe hở giữa hai chân cũng co thắt dữ dội, trông cực kỳ đói khát. Cảnh Minh tuốt dương vật của mình, thấp giọng: "Muốn không?"

Tiểu Linh gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Muốn."

Cảnh Minh nằm dựa vào đầu giường, vẫy tay gọi y, "Muốn thì tự mình tới ăn đi."

"Hức, phu quân." Tiểu Linh cảm thấy hắn xấu xa như chó, rõ ràng bụng mình đã to đùng bất tiện, hắn lại còn muốn trêu chọc mình. Nhưng dù cho Tiểu Linh có làm nũng, Cảnh Minh vẫn bất động, ý là y phải chủ động đi thôi, lúc này y mới đành phải ôm bụng nghiêng người qua, dạng hai chân cưỡi ngồi lên hông nam nhân, dùng khe bướm ướt át chà xát dương vật thô to của hắn.

Thân hình Tiểu Linh bây giờ trông lạ hơn trước rất nhiều, nhưng Cảnh Minh chỉ thấy càng thêm quyến rũ, hắn nhìn chăm chăm người yêu của mình, vươn tay xoa nắn cặp mông đầy đặn của y, nhỏ giọng hỏi; "Cặp mông dâm này nhiều thịt lắm nè, biết không hử? Từ lần đầu em bắt ta, ta đã nghĩ mông em bóp rất sướng, bóp rồi thì không muốn buông nữa."

Tiểu Linh mở to hai mắt nhìn, "Nhưng rõ ràng khi đó chàng không cứng được."

Hắn không che giọng, vách tường lại mỏng, mấy câu này bị người cách vách nghe rõ mồn một, bởi vì Cảnh Minh nghe thấy hai tiếng cười nhạo từ cách vách truyền tới. Cảnh Minh bị giễu mà vừa thẹn vừa bực, cảm thấy mình tự bê đá đập chim thật sự, hắn tức mình tét đít Tiểu Linh, chủ động hạ kết giới lại một lần nữa, sau đó khó chịu hôn cái chóc lên môi y, lầu bầu: "Lúc đó trong hang tối om ta nào biết dáng vẻ em thế nào, còn tưởng em vừa già vừa xấu, sao cứng được?"

Tiểu Linh có chút chấm hỏi, "Nhưng lúc cha em gạt chàng, chàng còn hôn ảo ảnh vừa già vừa xấu kia mà."

Cảnh Minh bất lực, "Bởi vì ta thương em, cho nên dù em thành thế nào, chỉ cần là em, ta cũng thương em, hiểu chưa?"

Tiểu Linh ngẫm nghĩ một lúc, như đã hiểu, vội vàng gật đầu, "Ừm, sau khi chàng đi mất, em cũng nghĩ rồi, cho dù chàng không cứng được, em cũng muốn ở bên chàng, không tìm người khác."

Mặc dù kiểu tỏ tình này làm Cảnh Minh rất là cảm động, nhưng hắn vẫn thấy ứ ừ chỗ nào đó, hất hông cọ xát vào giữa đùi Tiểu Linh, "Sao ta lại không cứng được? Không phải bây giờ đang cứng đanh sao?"

Lực chú ý của Tiểu Linh tập trung vào dương vật cứng ngắc của hắn, chủ động dùng động thịt ướt nhẹp thít vào trong cơ thể. Lâu ngày không kết hợp làm cả hai rên khẽ thành tiếng, ánh mắt chạm nhau, không khỏi dính lấy nhau vươn lưỡi triền miên.

Tiếng nước chọc người vang vọng trong phòng, lại không lọt được một chút xíu nào ra bên ngoài. Cảnh Minh đút dương vật của mình vào trong sâu trong cơ thể Tiểu Linh, cảm giác được bao bọc chặt chẽ làm hắn sướng vô cùng, dưới sự ma sát chậm rãi, hắn lại liếm bầu vú của đối phương, hút hết sữa bên trong, "Hương vị tuyệt quá, sau này ngày nào ta cũng bú nhé, bú cho hai bầu vú trống trơn luôn."

Tiểu Linh đỏ mặt, hơi thở dồn dập, "Hức, còn phải cho bé cưng bú nữa."

"Để con heo kia lấy thức ăn cho nhóc đi." Cảnh Minh nóng hực cả người nhìn người trước mặt, lại ngậm một cái thật to trên vú y, "Là của ta, tất cả của Tiểu Linh đều là của ta."

"Ưn, của chàng hết, a a a, nhanh lên." Tiểu Linh có chút khó nhịn, thèm khát lâu ngày làm thân thể y dâm cực kỳ, lỗ thịt quấn chặt dương vật to dài, lại không nhịn được nhún mông lên xuống.

"Tự động đi nào, ngoan, bướm dâm của em ướt quá, muốn ăn chim đến thế hả?" Cảnh Minh bận rộn cực kỳ, môi lưỡi liếm mút hai bầu vú, lại còn thỉnh thoảng hôn bờ môi Tiểu Linh.

"Ưn, thật thích quá, a ha, phu quân, phu quân." Tiểu Linh cũng không biết vì sao mình lại muốn gọi hai chữ này, kêu như thế, trong lòng cũng mong chờ có tiếng đáp lại, như thể nơi trống rỗng trong lòng sẽ được lấp đầy.

Cảnh Minh hôn lên môi y, dịu dàng đáp, "Ta đây."

Đôi mắt Tiểu Linh ướt nước nhìn hắn, Cảnh Minh nắm lấy tay y, lại hôn lên môi y, mỉm cười, "Sau này vẫn luôn có ta đây, sẽ không rời bỏ em và bé cưng nữa."

Tiểu Linh nở nụ cười, gật đầu, "Nói rồi nhé."

--HOÀN--

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro