PN Valentine [1]

Đọc vui vẻ. Tất cả nhân vật đều là bản gốc của nhau. Không cần nghĩ quá nhiều đâu aaa~ 💓💖🌷🌼🌱🍀💦

_____

Du Hàm thức dậy sớm theo thói quen của cơ thể. Giấc ngủ của hắn vốn luôn không sâu, vì vậy một khi tỉnh thì không hề có cảm giác muốn ngủ lại. Lúc này bên ngoài trời vẫn còn rất sớm. Một tia nắng cũng chẳng có. Âm u tĩnh mịch như lòng hắn lúc này.

Du Hàm nháy mắt khôi phục lại tỉnh táo, hắn sớm phát hiện ra dị trạng của bản thân. Bản thân hắn, vậy mà đang không mặc quần áo. Du Hàm nghĩ bản thân đang gặp ảo giác, nhưng cảm giác chăn nệm tiếp xúc trực tiếp với cơ thể thì không cách nào nhầm lẫn được.

Du Hàm theo bản năng khó kiềm chế nhìn sang bên cạnh. Trong lòng hắn lạnh lẽo vì đã sớm biết đáp án. Bên cạnh hắn sẽ lại là phần giường trống không lạnh lẽo, cảm giác cô đơn bất lực sẽ sớm bủa vây hắn mà thôi.

Nhưng lần này lại khác, Du Hàm như không tin được mà mở to mắt, cơ thể hắn cứng đờ trong chốc lát, hơi thở thoáng chốc dừng lại khi nhìn thấy khung cảnh vô thực trước mắt.

Nằm bên cạnh hắn cũng là một cơ thể khỏa thân khác, người này ngủ quay lưng lại với hắn, cơ thể trắng ngần, nhìn thôi đã biết mềm mại thơm ngọt.

Trên làn da trắng như tuyết lại có vô số dấu hôn và vết cắn, kín mít chằng chịt đặc biệt là vùng sau gáy của người kia.

Vết cắn hôn nhiều vô số, thầm chí còn có vài vết sâu cực hạn thiếu chút chảy máu bị thương nặng, từng vết cắn cứ như chồng chất lên nhau, xem cái nào có thể triệt để đánh dấu cơ thể này.

Du Hàm sắc mặt thoáng lạnh lẽo, trong lòng dâng lên nỗi kinh tởm chán ghét sâu sắc với người chung giường.

Du Hàm đương nhiên biết với thể trạng của hai người hiện tại thì đêm qua đã có bao nhiêu đặc sắc. Nhưng ngược lại hắn lại hoàn toàn không có chút kí ức nào về người này. Du Hàm còn đang hoài nghi, liệu có phải hắn bị người này tính kế bỏ thuốc hay không.

Nhưng dù sao Du Hàm cũng không phải người có lòng quân tử, dám tính kế hắn, để xem ai có lá gan này.

Du Hàm cúi sát lại, tiến đến gần khối cơ thể đang lộ ra dưới chăn, ý đồ muốn thăm dò, cũng như xem thử dung mạo của kẻ này là như thế nào.

Ngạc nhiên thay, khi vừa lại gần, xộc lên mũi hắn là một hương thơm của hoa đinh lan tựa làn sương mỏng manh giữa mùa xuân, nhẹ nhàng lan tỏa khắp khoan mũi, mang theo một cảm giác thanh khiết và tươi mới đến lạ kỳ.

Du Hàm dường như bị đắm chìm bởi "khúc nhạc hương" này, hắn vô thức chững lại thưởng thức hương vị này.

Mỗi lần mùi thơm thoáng qua qua đều mang theo một sự quyến rũ khó nói, như những cánh hoa mềm mại vươn mình quét vào gượng mặt hắn, khiến không chỉ da mặt mà đến cả lòng Du Hàm cũng ngứa ngáy, để lại dư âm ngọt ngào và dễ chịu.

Du Hàm vô thức nhớ đến mùi hương mà hắn ngày đêm nhung nhớ. Mùi hương của người quan trọng mà hắn xem như quả tim của hắn.

Nhưng người này đã biến mất, hắn không cách nào tìm về được, trong suốt cả cuộc đời suôn sẻ thành công của Du Hàm, hắn lần đầu tiên cảm thấy được mình bất lực và vô dụng đến nhường nào.

Người đi khiến trong lòng hắn trống rỗng khuyết thiếu, để lại khoảng trống không thể lấp đầy. Du Hàm sâu sắc gặm nhấm cảm giác khó chịu dày vò này trong suốt hơn năm năm qua.

Đột nhiên ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, cơ thể Du Hàm dường như sắp không kìm chế nổi, hắn phải nổ lực khắc chế cảm xúc mãnh liệt này. Đến mức trán cũng nổi cả gân xanh, bàn tay siết chặt lại.

Sau khi lấy lại được sự tự chủ, Du Hàm đưa tay lật người đang ngủ say lại, muốn nhìn rõ xem kẻ nào dám bò lên giường của hắn.

Nhưng giây phút nhìn thấy dung mạo của người đó, cả cơ thể của Du Hàm dường như bị đóng băng.

Người kia chính là người hắn ngày đêm nhung nhớ, là trái tim bị đách mất của hắn, là tình yêu, là dục vọng, là mọi thứ ham muốn của hắn.

Thiếu niên vẫn có dung mạo ngây thơ như những ngày đầu hắn có được cậu trong lòng ngực. Gương mặt non nớt không chút phòng bị, say ngủ bên cạnh hắn, giấc ngủ ngon đến mức khiến bên má bị đè lại của cậu ửng đỏ lên, nhưng sắc đỏ dần phai nhạt, để lại làn da vốn trắng trẻo hồng hào của thiếu niên.

Du Hàm không hề gặp ảo giác, theo nhịp thở đều đặn của thiếu niên, mùi hương hoa đinh lan càng rõ ràng hơn. Du Hàm nhìn một vòng quanh phòng, hiển nhiên không phát hiện lọ sáp thơm nào được đặt gần giường.

Đây dường như là mùi hương thuần túy của thiếu niên.

Quan trọng hơn, càng ngửi mùi hương này, Du Hàm cảm thấy như mình đang trúng độc, hơi thở có chút rối loạn, dục vọng quen thuộc dần nỗi lên.

Nhưng những bất thường đó nhanh chóng bị Du Hàm bỏ qua một bên, trong mắt hắn lúc này chỉ còn hình bóng của người bên cạnh.

Du Hàm vươn tay ra, muốn chạm thử lên gương mặt của người kia, nhưng lý trí hắn gắt gao đè nén xúc động này lại, bởi vì hắn sợ, hắn sợ ngay giây phút mình chạm vào, hình ảnh của thiếu niên sẽ tan biến.

Cơn choáng váng khiến lí trí của Du Hàm tập trung sai chỗ, hắn thậm chí còn quên mất bàn tay mình khi nãy chạm vào người kia như thế nào.

Hắn chỉ còn lại sự sửng sốt, vui sướng và một nỗi lo lắng vô hình. Du Hàm sợ nếu ảo ảnh này biến mất, hắn sẽ lại thức dậy trên chiếc giường trống rỗng, cô đơn lạc lõng cùng nổi nhớ thương da diết không ngừng.

Nếu phải đối mặt với hiện thực như vậy, Du Hàm thà rằng hắn sẽ ngủ mãi không tỉnh mà chìm mãi trong giấc mơ này.

"Không thể nào." Du Hàm tự nhắc nhở chính mình. Hắn vuốt mặt, ngồi đó gần năm phút mới chấp nhận được sự thật này.

Du Hàm quả quyết nhéo thật mạnh lên cánh tay của chính mình. Cảm giác đau đớn rõ rệt của cơ thể nhắc nhở hắn đây không phải là mơ.

Nhưng Du Hàm vẫn không tin, sau khi tỉnh táo, hắn cảm thấy điều này không thật chút nào.

Chưa kể mùi hương ngọt ngào phát ra từ cơ thể thiếu niên bên cạnh cũng là điều khiến hắn chú ý.

Nếu là mùi sữa tắm hay gì thì hẳn là không phải, ngủ cả đêm mùi hương ít nhiều cũng sẽ phai đi, chắc chắn không thể nào nồng nàn không dứt như thế này.

Còn về xịt nước hoa, nhìn dấu vết trên người thiếu niên, Du Hàm thậm chí còn không chắc cậu có thể đi lại nổi hay không chứ đừng nói gì đến việc tìm nước hoa xịt.

Giờ đây Du Hàm còn cảm giác như khứu giác của mình trở nên nhạy cảm hơn, sau khi tỉ mỉ đánh giá mùi hương trong căn phòng. Du Hàm cảm nhận rõ nhất chính là mùi hoa linh lan, tiếp đến là một mùi gỗ tuyết tùng. Mùi hương như rừng cây tuyết tùng trong ngày tuyết, có chút lạnh lẽo.

Du Hàm cảm thấy mùi đó phát ra từ gối nằm của hắn. Nhưng dù hắn đã ngồi dậy, mùi hương vẫn thoang thoảng không dứt.

Ngoài ra còn có hai mùi hương xa lạ khác trong phòng, Du Hàm không tính phân tích đó là mùi gì, vì vừa ngửi hắn đã cảm thấy chán ghét.

Đột nhiên có một âm thanh chói tai cắt ngang suy nghĩ của hắn, vừa phòng tắm bị mở ra, một người đang ông mặt áo choàng tắm, trên tay còn cầm theo chiếc khăn lau tóc.

Hai người đối diện lẫn nhau rồi sững sờ.

"Sao anh ở đây?" Người kia hỏi.

"Tôi hỏi cậu mới đúng." Du Hàm nhíu mày đáp.

"Đến cả trong mơ cũng gặp anh, đây chắc là ác mộng rồi." Người kia vứt chiếc khăn lên bàn, mỉa mai.

Sau đó hắn nhìn về phía giường, thấy trong chăn Du Hàm dư ra thêm một người, cộng với tình trạng lõa thể của Du Hàm, hắn giả vờ khiếp sợ đáp.

"Wow! Không phải tôi mơ thấy chúng ta chơi some đó chứ? Lúc đầu tôi còn tưởng mình vào nhầm phòng anh và tình nhân nhỏ của anh."

Nghe giọng nói trào phúng của hắn, trán Du Hàm không khỏi giật giật, gằn giọng cảnh cáo, "Du Nhẫn Phong, cậu im miệng."

Du Nhẫn Phong cười cợt, lả lơi vẫy tay, "Tức cái gì. Tôi chỉ đùa thôi."

Nói rồi hắn lại đột nhiên tặc lưỡi, "Mùi của anh khó chịu quá đấy."

Du Hàm liếc Du Nhẫn Phong, cũng không vừa và mà đáp trả. "Trước khi nói người khác sao cậu không tự soi lại bản thân đi. Cả người toàn mùi rượu."

"Có à." Du Nhẫn Phong nhướng mày, đưa cánh tay lên tỉ mỉ ngửi, đúng thật là có mùi rượu vang lúc đậm lúc nhạt, thoang thoảng đảo qua trên người hắn.

Cuộc trò chuyện của hai người lại bị cắt ngang, một người nửa đẩy cửa bước vào, hắn cởi trần, trên cơ thể có đầy vết cào của người đẹp lưu lại. Mặt mày có chút hung dữ, sắc mặt tối sầm lại khi nhìn thấy hai người kia.

"Sao mấy người cũng ở đây?"

"Chào chú ba, thêm chú nữa là đủ tụ rồi." Du Nhẫn Phong giơ tay chào hỏi bằng giọng ngả ngớn, còn cảm thán. "Không lẽ chúng ta thật sự chơi some sao?"

Du Thanh không muốn nghe mấy lời châm chọc của hắn, mục đích hắn đến đây là chỉ muốn xem thử người dám quyến rũ hắn là ai, vì dù không có kí ức thì những dấu vết trên cơ thể hắn cũng đủ để nói lên đem qua xảy ra chuyện gì.

Hắn cũng đã tự xác nhận xem đây có phải là mơ không, nhưng rõ ràng đáp án là không phải.

Hắn hùng hổ đi về phía giường, nơi có một mùi hương hoa nhàn nhạt nhưng đủ thu hút hắn, lẫn trong hai mùi vị khiến hắn bài xích vô cùng.

Ngay lúc Du Thanh lướt qua Du Hàm và Du Nhẫn Phong, cả hai đều cảm nhận được mùi thuốc súng rõ ràng trên cơ thể hắn.

Hai người không phải kẻ ngốc, họ dường như ngay lập tức xác định được những mùi hương này là mùi hương đặt trưng trên cơ thể họ. Mỗi người mỗi mùi riêng biệt.

Mùi hoa trên giường thì họ đều rất thưởng thức hoặc bị thu hút, nhưng mùi của nhau thì lại chán ghét cùng bài xích.

Du Thanh đền cạnh giường, mục đích của hắn đã thực hiện được, nhưng nhìn người đang ngủ trên giường, Du Thanh lại cảm thấy khó tin vô cùng. "Tiểu Ngọc?"

"Cậu nói cái gì?" Du Nhẫn Phong nhíu mày đi đến cạnh giường xem, kết quả đúng thật là thấy người em út yêu dấu của hắn đang ngủ rất ngon.

Trên cơ thể cậu cũng có đầy dấu vết tình dục giống như bọn họ, mọi chuyện dường như đã quá rõ ràng, ba người đàn ông không hẹn mà liếc nhìn nhau.

"Đây không phải mơ đâu." Du Hàm khẳng định.

"Cái quái gì vậy trời?" Du Thanh vò đầu, hắn cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, hắn lại không kiềm được. Đã hơn năm năm rồi, người trước mắt hắn vẫn là dáng vẻ năm đó, lại có chút tinh xảo, non nớt.

Dù có bao nhiêu năm trôi qua, Du Thanh chắc chắn hắn cũng sẽ không bao giờ quên đi dáng vẻ này của cậu.

Trong lúc suy nghĩ, ngón tay của hắn vô thức vuốt ve gương mặt của thiếu niên.

Thiếu niên bị làm phiền, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, lầm bầm trong miệng, "Ưm... Không làm nữa..."

Ba gã đàn ông phì cười, đã lâu lắm rồi chưa nghe thấy âm thanh nũng nịu này của thiếu niên.

Du Nhẫn Phong thu tầm mắt, liếc nhìn thấy được một tờ báo cáo trên tủ đầu giường, nhìn từ xa có vẻ giống như một tờ giấy khám sức khỏe.

Du Nhẫn Phong đi đến cầm tờ giấy lên, Du Hàm và Du Thanh cũng chú ý đến.

Du Hàm tìm quần áo và mặc vào, sau đó cùng nhau xem tờ giấy kia.

Nội dung tờ giấy rất dơn giản, đúng là khám sức khỏe.

Tên: Du Cẩm Ngọc

Tuổi: 16

Giới tính: Nam

Giới tính thứ hai: Omega [Lặn]

Pheromone:[ Thực vật]: Hoa đinh lan.

Kết quả kiểm tra: Rối loạn kiểm soát Pheromone.

Ngày phân hóa được ghi trên báo cáo, trùng hợp là hai ngày trước.

"Haha." Du Nhẫn Phong ôm mặt cười, hắn cũng coi như hiểu biết một chút, từng có vài đạo diễn mời hắn tham gia vài bộ phim có xây dựng thế giới như thế này.

Du Hàm và Du Thanh thì có chút mơ hồ.

Cả ba tự tìm điện thoại và giấy tờ của bản thân, cũng may ngôi nhà này có thiết kế giống gần như hoàn toàn giống với nhà của họ. Nhìn giấy tờ tùy thân của bản thân, ba người đàn ông cũng không quá bất ngờ.

Thông tin trùng khớp tất cả. Ngoại trừ có thêm hai dòng mới là giới tính thứ hai và pheromone.

Du Hàm, giới tính thứ hai là Alpha [Cao cấp], mùi pheromone là mùi tuyết tùng.

Du Nhẫn Phong, giới tính thứ hai là Alpha [Cao cấp], mùi pheromone là mùi rượu Penfolds.

Du Thanh, giới tính thứ hai là Alpha [Cao cấp], mùi pheromone là mùi thuốc súng.

Nhìn thông tin trên thẻ thân phận, ba người đàn ông không hẹn mà cùng lên mạng tra cứu thông tin một chút.

Sau hơn mười phút tra cứu thông tin, bọn họ đã cơ bản nắm bắt được cách xây dựng của thế giới này.

"Chúng ta chắc là đến thế giới song song ha?" Du Nhẫn Phong chống tay lên cằm, tự tra cứu thông tin về hắn trên điện thoại, nó gần như hoàn toàn khớp với hắn ở thế giới cũ.

Du Hàm lại có chút đau đầu, hắn vuốt mặt, hiếm khi cười. Cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Du Thanh thì trực tiếp hơn, đi đến ôm omega trên giường vào lòng ngực, vùi mặt vào sau gáy thiếu niên hít ngửi mùi hương thơm ngát của cậu.

Du Cẩm Ngọc cảm thấy hắn thật phiền, mấy lần cựa quậy muốn đẩy ra nhưng không thành, đành bất lực nằm trong lòng hắn ngủ say.

Du Hàm tìm số của trợ lý trong điện thoại, đơn giản nhờ người đó xử lý công việc ở công ty giúp hắn và đặt bữa sáng cho bọn họ.

Du Hàm đi đến giường, nhẹ nhàng đánh thức thiếu niên, "Dậy nào."

"Ưm... " Du Cẩm Ngọc chán nản xoay đi, dụi mặt vào ngực Du Thanh ý đồ muốn trốn như hoàn toàn không được.

Du Thanh phối hợp đỡ thiếu niên ngồi dậy, lúc này, chiếc chăn trên người cậu hoàn toàn rơi xuống, lộ ra các dấu vết nhìn rất gai mắt.

Nghĩ đến một bản thân khác đã để lại những dấu vết này trên người thiếu niên, trong lòng ba gã đàn ông lại thấy chua vô cùng.

Du Cẩm Ngọc dụi mắt, mơ màng nhìn xung quanh, không nhận thấy bất thường của ba người đàn ông.

"Kì phát tình của các anh hết rồi ạ?" Thiếu niên non nớt hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn bọn họ.

"Kì phát tình?" Du Thanh nhìn cậu hỏi.

"Không phải anh nói tới kì phát tình sao?" Du Cẩm Ngọc khó hiểu nhìn hắn.

Du Nhẫn Phong trong lúc này đã tranh thủ tìm hiểu một chút thông tin về kì phát tình trên mạng.

Thậm chí còn tìm được một thông tin, Alpha cao cấp khi vào kì phát tình hoàn toàn, thậm chí có thể xảy ra quan hệ đối với omega có cùng quan hệ huyết thống.

Và điều này đã được xã hội xác nhận và thông cảm. Do đó các gia đình có con cái là Omega và Alpha cao cấp thường chọn tách ra nuôi dưỡng.

Nhưng Du Cẩm Ngọc lại mới phân hóa, vấn đề dường như đã được giải thích vô cùng rõ ràng.

Du Nhẫn Phong nhanh chóng trả lời câu hỏi của Du Cẩm Ngọc, "Vẫn chưa, nhưng hiện tại bọn anh khá tỉnh táo."

Du Nhẫn Phong đưa điện của hắn cho Du Hàm xem, còn hắn thì ôm Du Cẩm Ngọc vào lòng ngực dỗ dành.

"Vất vả cho Tiểu Ngọc quá, anh cảm thấy thật có lỗi với em." Du Nhẫn Phong thân thiết hôn lên má của thiếu niên.

Du Cẩm Ngọc đỏ mặt gật đầu, nhưng sau đó lại lo lắng cắn môi hỏi hắn, "Vẫn... Vẫn chưa hết sao?"

Du Hàm tiếp lời, "Ừ. Thuốc phải lấy ở trung tâm, chắc phải vài ngày nữa mới có." đây là thông tin hắn tìm được, đương nhiên cũng lợi dùng để nói dối một phần.

"Tiểu Ngọc, khoảng thời gian này em có thể giúp anh không? Kì phát tình thật sự rất khó chịu." Du Nhẫn Phong sử dụng khả năng diễn xuất của hắn, bày ra dáng vẻ đáng thương.

Du Cẩm Ngọc mềm lòng, không nỡ nhìn hắn như vậy nên cũng mơ màng gật đầu đồng ý.

Nhưng khi nhớ lại gì đó, ánh mắt cậu bắt đầu bối rối và hối hận.

Du Hàm nhận ra, ôn nhu an ủi thiếu niên. "Ngoan, bọn anh sẽ cố gắng kiềm chế."

"Vâng." Thiếu niên cuối cùng cũng an tâm hơn, được dẫn vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.

Thấy bước chân của cậu có chút khập khiễng, Du Hàm bế cậu trong lòng, giúp người mặc quần áo.

Du Thanh và Du Nhẫn Phong đi xuống phòng bếp trước, cầm điện thoại tiếp tục tra cứu một chút thông tin.

"Tối qua có đau không?" Du Hàm trong nhà tắm, thân mật ghé sát tai thiếu niên hỏi han, ngón tay lơ đãng vuốt ve vết cắn sau gáy cậu.

"Đau... " Du Cẩm Ngọc vừa đánh răng vừa nhỏ giọng đáp, sau khi rửa sạch bọt kem đánh răng, cậu có chút bất mãn nói, "Em đã nói rồi, nhưng anh cũng không dừng lại. Còn cả anh hai và anh ba nữa, ai cũng muốn cắn. Cứ như là chó lớn hóa thân."

"Ngọc Nhi ngoan, em vất vả rồi." Du Hàm hôn gáy cậu, động tác nhẹ nhàng nâng niu đến cực điểm.

"Ừm..." Du Cẩm Ngọc mơ hồ rên rỉ, không khí không hiểu sao lại có chút mờ ám.

"Cho anh kiểm tra chút được không?" Du Hàm dịu dàng hỏi. Bàn tay đặt trên eo của thiếu niên khẽ xoa như đang ám chỉ.

"Không cần đâu..." Du Cẩm Ngọc xấu hổ lắc đầu, ánh mắt ươn ướt nhìn người đàn ông.

"Không sao. Chỉ kiểm tra một chút thôi." Du Hàm hôn lung tung lên mặt thiếu niên, đến khi cậu giãy giụa đồng ý mới chịu dừng.

Hắn đem người đỡ lên bồn rửa, kéo quần ngủ của cậu đặt bên cạnh, động tác nhẹ nhàng tách hai đùi của thiếu niên ra.

Du Cẩm Ngọc đỏ mặt nhìn động tác của hắn.

Ngón tay của Du Hàm đem hai mép thịt đầy đặng tách ra, âm vật sưng húp đã lùi vào trong giờ lại yếu ớt lộ trong không khí.

Du Hàm dùng ngón cái khẽ miết nó, lại khiến cho đùi Du Cẩm Ngọc run rẩy, tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ thiếu niên.

"Sưng rồi, đáng thương quá..." Du Hàm cảm thán, ngón tay xoa nhanh hơn trên âm vật của thiếu niên, chậm rãi đẩy hai ngon tay khác vào trong nữ huyệt sưng đỏ của cậu.

"A.. Không... " Du Cẩm Ngọc rên rỉ, phát ra tiếng thút thít khe khẽ như thú non.

Du Hàm mỉm cười, đem ngón tay rút ra, thay thế nó bằng miệng của hắn.

"A... Đừng mà... Ưm..." Du Cẩm Ngọc lắc đầu, dùng tay chống lên mặt Du Hàm, nhưng cánh tay vô lực lại không cách nào đẩy hắn ra.

Nhìn gương mặt nam thần người đàn ông vùi giữa hai chân mình, Du Cẩm Ngọc cảm thấy mặt đỏ gắt gao, đầu óc cũng trở nên đình trệ.

Nữ huyệt bị liếm mút bắt đầu không thành thật chảy nước dâm, há miệng đói khát giống như đang hôn cùng hắn.

Du Hàm tỉ mỉ liếm quanh nữ huyệt nhạy cảm của thiếu niên. Ngậm lấy viên thịt sưng của cậu vào miệng, dùng lưỡi quấn quanh nó.

Hai ngón tay lại bắt đầu moi móc bên trong nữ huyệt. Động tác này của hắn khiến Du Cẩm Ngọc ngửa cổ rên rỉ, ánh mắt mê ly như bị hút hồn.

Mùi hương hoa đinh lan không kiểm soát được tỏa ra ngày càng nhiều, chất độc ngọt ngào càng kích thích người đàn ông hơn, hắn cũng tiết ra mùi hương, hai mùi hương thực vật thân mật quấn quýt lấy nhau trong phòng tắm.

Du Hàm bỏ qua viên thịt nhạy cảm của cậu, đầu lưỡi chen vào trong nữ huyệt, hút ra đống nước dâm cậu vừa tiết, lại đảo nhiều vòng kích thích vách thịt nhạy cảm.

"A... A... Ra mất... Không được... Anh ơi..." Du Cẩm Ngọc mơ hồ nức nở, tiếng rên rỉ vừa ngọt vừa mềm khiến Du Hàm càng thêm dùng sức.

Du Cẩm Ngọc cảm thấy như có luồn điện chạy qua não, các dây thần kinh đều bị tê liệt, cả cơ thể cứng nhắc, cuối cùng rên một tiếng, phun nước dâm đầy miệng người đàn ông.

Du Cẩm Ngọc vô lực dựa vào tường thở dốc, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt thất thần nhìn hắn.

Du Hàm liếm sạch dịch tiết ra của thiếu niên, hôn lên nữ huyệt đáng thương của cậu vài cái rồi mới đứng thẳng dậy, thả hai chân đang gập lại của Du Cẩm Ngọc xuống.

Thiếu niên dần khôi phục, thút thít nói với hắn, "Sao anh... làm thế..?"

Du Hàm hôn lên đuôi mắt cậu, cười dỗ dành, "Xin lỗi, anh không nhịn được."

"Hức... Anh đang ghét..." Du Cẩm Ngọc cắn môi, trừng mắt nhìn hắn.

Người đàn ông cười tươi hơn, thả cậu xuống, chân Du Cẩm Ngọc còn hơi run, lảo đảo dựa vào người hắn mới đứng vững.

Du Hàm mặc quần lại cho Du Cẩm Ngọc, vuốt mái tóc có hơi rối của cậu xuống rồi bế người đi xuống lầu.

Du Thanh thấy hai người mãi mới xuống thì cau mày bất mãn. "Làm gì mà lâu thế?"

Du Hàm không trả lời, thả thiếu niên xuống để cậu tự chọn chỗ ngồi.

"Anh ba..." Du Cẩm Ngọc thấy gần chỗ Du Thanh có món mình thích thì đi đến kéo ghế muốn ngồi xuống.

"Kéo ghế cái gì, cục cưng đến đây ăn cùng anh nào." Du Thanh cười sảng khoái, cánh tay mạnh mẽ ôm thiếu niên đặt lên đùi.

Du Cẩm Ngọc có chút bất ngờ với động tác của hắn, kêu một tiếng bất ngờ, đôi mắt lộ ra sự hoảng hốt, ngốc nghếch đáng yêu. Khiến Du Thanh không nhịn được hôn một cái lên má cậu.

Trước đây bọn họ dù thân thiết nhưng cũng không đến mức này, Du Cẩm Ngọc cảm thấy rất ngượng ngùng trước sự tương tác thân mật này.

Nhưng Du Thanh cũng không nói gì khiến cậu không tiện nói. Với cả cảm giác này cũng không tệ. Mông Du Cẩm Ngọc còn đau nên ngồi trên đùi người đàn ông vẫn thoải mái hơn ngồi trên ghế nhiều.

"Ôm cổ anh đi." Du Thanh nói.

Du Cẩm Ngọc lúng túng làm theo, ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông. Du Thanh cười, dùng muỗng lấy món Du Cẩm Ngọc thích rồi để bên miệng cậu.

"Ăn nào."

Du Cẩm Ngọc nhận ra hành động của hắn, đỏ mặt muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của hắn. Du Cẩm Ngọc không hiểu sao lại không nỡ cự tuyệt, trúc trắc mở miệng ăn.

Du Thanh dường như rất hài lòng. Du Cẩm Ngọc vừa nhai vừa nhìn hắn, không hiểu sao cậu cứ có cảm giác, người đàn ông này đã chờ rất lâu rồi để được đút cậu ăn thế này.

____

Thích hog, để tui còn ziết phần 2 nà 💖💥

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro