13. Chờ Đợi
Quang Anh thức dậy với một cảm giác trống rỗng. Mưa đã ngừng rơi từ lâu, nhưng không khí ẩm ướt vẫn còn lưu lại, như dấu vết của những gì chưa kết thúc. Anh không thể nào ngủ lại được sau cuộc trò chuyện tối qua, chỉ còn nhớ cái nhìn lạnh lùng của Duy khi đóng cửa lại. Cảm giác ấy khiến anh không thể yên lòng.
Hôm nay là một ngày như bao ngày khác, nhưng với Quang Anh, mọi thứ như đã thay đổi. Cái cảm giác hụt hẫng khi không có Duy bên cạnh cứ đeo bám anh, khiến anh cảm thấy mình như một kẻ xa lạ trong chính cuộc sống của mình.
Cả ngày hôm qua, anh cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận Duy, nhưng lần nào cũng chỉ nhận lại sự im lặng từ cậu. Duy đã đóng chặt cửa trái tim mình lại, và anh không thể làm gì để thay đổi điều đó.
Vào giờ nghỉ trưa, Quang Anh ngồi trong phòng, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Đầu óc anh rối bời, không biết phải làm gì để cứu vãn tình hình này. Anh nhận ra rằng mình đã sai, nhưng cảm giác sai lầm ấy không thể đơn giản hóa bằng một lời xin lỗi. Để Duy tha thứ, anh cần phải chứng minh rằng mình đã thay đổi, rằng anh không phải là người anh đã từng là ba năm trước nữa.
Tuy nhiên, mọi chuyện không dễ dàng như thế. Duy giờ đây đã trưởng thành, không còn là cậu nhóc đơn giản mà anh có thể dỗ dành bằng những lời ngọt ngào hay hành động bồng bột nữa. Cậu có cái tôi của riêng mình, và điều đó càng khiến Quang Anh cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.
Khi Quang Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, điện thoại của anh bỗng rung lên. Là một tin nhắn từ Đức Huy.
"Anh Quang Anh, Duy đang ở trong phòng mình cả ngày rồi. Em có cảm giác như nó không muốn gặp ai nữa."
Quang Anh thở dài. Duy không chỉ lạnh nhạt với anh, mà giờ đây, cậu cũng không muốn gặp cả Đức Huy—người anh trai luôn ở bên cạnh.
Anh không biết phải làm gì. Anh muốn gõ cửa, muốn nói với Duy rằng anh hối hận, rằng anh muốn tất cả quay lại như xưa. Nhưng cái tôi của cậu quá lớn, và Quang Anh không muốn tạo thêm một sự đổ vỡ nào nữa.
Thời gian cứ trôi qua, mỗi ngày Quang Anh đều đợi một cơ hội, nhưng nó cứ mãi lẩn tránh anh. Một ngày trôi qua, rồi lại một ngày nữa.
Cuối cùng, khi anh không thể chịu đựng được nữa, Quang Anh quyết định tìm đến Duy. Lần này, không phải là để xin lỗi, mà là để tìm cách làm lại từ đầu.
Anh bước tới phòng Duy, ngừng lại một chút trước cửa. Trong lòng có một cảm giác lạ lùng, như thể một phần nào đó của anh đã biến mất. Anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Duy không trả lời, nhưng Quang Anh vẫn quyết định mở cửa.
Căn phòng của Duy vẫn ngổn ngang với những cuốn sách và đồ dùng chưa dọn dẹp, nhưng không khí trong phòng lại khiến Quang Anh cảm thấy cô đơn, tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Duy ngồi trên giường, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay lại.
Quang Anh bước vào, khẽ đóng cửa lại sau lưng. "Duy," anh gọi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Chúng ta cần nói chuyện."
Duy không trả lời, vẫn giữ im lặng. Quang Anh bước đến gần, ngồi xuống cạnh giường.
"Duy, anh biết em giận, và anh biết mình đã sai. Nhưng nếu em vẫn giữ khoảng cách như vậy, chúng ta sẽ mãi không thể hiểu nhau."
Một lúc lâu sau, Duy mới quay lại nhìn Quang Anh. Ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng, nhưng có gì đó trong đó khiến Quang Anh không thể rời mắt.
"Anh biết mình đã sai," Duy nói, giọng khẽ nhưng chắc chắn. "Nhưng anh nghĩ sao về những năm tháng qua? Anh nghĩ mình có thể làm lại mọi thứ sao?"
Quang Anh cứng người. "Duy, anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh có thể thay đổi tương lai. Nếu em cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh không còn là người như trước nữa."
Duy không nói gì, chỉ im lặng nhìn Quang Anh, đôi mắt như chất chứa cả một biển cảm xúc mà Quang Anh không thể hiểu hết. Anh không biết sẽ mất bao lâu để cậu có thể tha thứ cho mình, nhưng anh sẽ kiên nhẫn. Bởi vì anh biết, dù thế nào đi nữa, anh không thể để Duy rời xa mãi mãi.
Quang Anh chợt nhận ra, có những thứ quan trọng hơn cả sự tha thứ. Đó là thời gian, sự kiên nhẫn, và tình cảm chân thành mà anh muốn dành cho Duy.
"Anh sẽ chờ," Quang Anh nói thêm, giọng kiên quyết. "Cho đến khi em sẵn sàng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro