20. Đừng Bỏ Rơi Em
Ánh sáng buổi sáng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu xuống giường Quang Anh. Duy đã dậy từ lâu, nhưng vẫn ngồi im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó. Mọi thứ dường như đã thay đổi sau buổi nói chuyện tối qua, khi hai người chính thức thừa nhận rằng mọi thứ đã không còn như trước.
Quang Anh thức dậy, không nói gì, chỉ kéo chăn xuống và bước ra ngoài. Duy đã không còn là cậu nhóc cần sự bảo vệ nữa, và Quang Anh cũng không thể là người anh trai ngày xưa. Họ cần phải làm lại từ đầu, nhưng liệu có còn kịp không?
Bước xuống cầu thang, Quang Anh thấy Duy đứng ngoài sân, tay nắm chặt một chiếc lá, mải mê ngắm nhìn nó như một thứ gì đó quan trọng. Quang Anh không thể không chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Duy. Đã không còn là sự trẻ con, mà là một cái gì đó đằm thắm hơn, sâu sắc hơn.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Quang Anh lên tiếng, đôi mắt tìm kiếm trong ánh nhìn của Duy.
Duy không trả lời ngay, chỉ khẽ ngước lên, rồi mới nói bằng giọng trầm.
"Anh biết không, ba năm qua em không chỉ cảm thấy mất mát mà còn là sự cô đơn. Không phải em không có người để nói chuyện, nhưng không có anh. Anh là người duy nhất em muốn chia sẻ, nhưng lại không có."
Quang Anh im lặng, từng lời Duy nói như vết dao cắt sâu vào lòng. Anh không hề nghĩ rằng sự xa cách giữa họ lại gây ra tổn thương lớn đến vậy.
"Anh đã không biết em cảm thấy như thế," Quang Anh thì thầm, đôi mắt buồn bã. "Anh thật sự không muốn để em phải chịu một mình."
Duy khẽ lắc đầu, rồi thở dài.
"Không phải lỗi của anh," Duy nói. "Nhưng điều em cần là sự thay đổi, chứ không phải những lời xin lỗi không kịp nữa."
Quang Anh cảm nhận rõ sự mất mát trong lời Duy, cảm giác như mọi thứ đã quá muộn. Họ không còn là những người bạn ngày xưa, và có lẽ, chẳng thể quay lại được nữa.
"Anh sẽ làm gì để không làm em thất vọng nữa?" Quang Anh hỏi, giọng anh nghẹn lại.
Duy nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười.
"Chỉ cần anh đừng bỏ rơi em lần nữa."
Quang Anh gật đầu, ánh mắt sáng lên chút ít. "Anh hứa."
Không khí giữa họ vẫn còn có chút ngần ngại, nhưng ít nhất giờ đây, có một sự rõ ràng hơn về điều cả hai cần.
Mặc dù không có những lời hoa mỹ, nhưng từ giây phút đó, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. Họ sẽ phải học cách làm lại từ đầu, nhưng ít nhất đã không còn sự im lặng, sự trốn tránh như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro