9. Khoảng Cách Của Thời Gian

Sáng hôm sau, Quang Anh thức dậy với một cảm giác lạ lẫm. Những ngày qua, anh đã cố gắng để không nghĩ quá nhiều về Duy, nhưng sự im lặng từ phía cậu khiến trái tim anh không thể nào an yên. Mặc dù Duy không còn là đứa trẻ bám dính sau lưng anh như trước, nhưng trong lòng Quang Anh vẫn không thể ngừng lo lắng.

Anh vươn người, nhấc điện thoại lên và nhìn màn hình một lúc. Không có tin nhắn từ Duy. Không có cuộc gọi. Chỉ có những dòng tin nhắn mà anh đã gửi cho cậu trong suốt những ngày qua, tất cả đều không được hồi âm.

Một cảm giác trống rỗng chiếm lấy anh. Ba năm qua đi, nhưng dường như những khoảng cách giữa anh và Duy chưa bao giờ sâu đến thế.

Quang Anh quyết định không ngồi yên chờ đợi nữa. Anh ra khỏi phòng, bước xuống dưới nhà và tìm mẹ mình.

“Mẹ, con muốn đi gặp Duy,” Quang Anh nói khi mẹ anh đang chuẩn bị bữa sáng.

Bà nhìn con trai, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng. “Con có chắc là muốn làm vậy không? Duy cần thời gian.”

Quang Anh khẽ gật đầu. “Con biết, mẹ. Nhưng con không thể cứ im lặng được nữa. Con cần nói với Duy, con không thể mất cậu ấy nữa.”

Mẹ anh thở dài, rồi dịu dàng vỗ tay lên vai Quang Anh. “Con là người lớn rồi. Nếu con cảm thấy đó là điều đúng, thì cứ làm đi.”

Quang Anh không nói thêm gì nữa. Anh vội vã ra ngoài, không muốn để thời gian trôi qua thêm nữa.

———

Duy vẫn giữ thói quen của mình, đến trường rồi lại về nhà, lặng lẽ như một bóng ma trong chính cuộc sống của mình. Nhưng dù thế, không thể phủ nhận rằng trong lòng cậu, mọi thứ đều đã thay đổi. Duy không thể phủ nhận rằng trái tim mình đôi khi vẫn nhớ Quang Anh, nhưng lại không thể nào vượt qua cảm giác bị tổn thương mà anh đã gây ra cho cậu trong ba năm qua.

Ngày hôm nay, Duy ngồi một mình trong khu vườn sau nhà, nơi cậu vẫn thường ngồi vào những buổi chiều hè. Cậu không nhìn lên khi nghe tiếng xe dừng lại trước cổng. Duy biết đó là Quang Anh. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của anh, dù không hề nhìn thấy.

“Duy,” Quang Anh lên tiếng, giọng anh dịu dàng nhưng đầy kiên quyết.

Duy không đáp, chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, lắng nghe tiếng bước chân tiến gần lại.

“Anh không biết em có đang giận anh không, nhưng anh muốn gặp em. Để nói rõ một số chuyện.”

Duy vẫn im lặng. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng, giọng cậu trầm và lạnh: “Anh muốn nói gì?”

Quang Anh đứng im, không dám tiến lại gần. Anh hiểu rằng Duy vẫn cần không gian và thời gian, nhưng sự lo lắng trong anh không thể nào kìm chế được.

“Anh chỉ muốn em biết rằng anh rất hối hận về những gì đã xảy ra,” Quang Anh nói, từng lời như thấm vào trái tim. “Anh sai khi không nhận ra em quan trọng như thế nào trong cuộc sống của anh. Anh đã sai khi để mất em ba năm qua.”

Duy nhắm mắt lại, cảm nhận từng lời nói như một mũi tên đâm vào trái tim mình. Cậu không biết liệu mình có thể tha thứ hay không, nhưng ít nhất, Quang Anh đã nói ra những lời này.

“Anh nói vậy có nghĩa là gì?” Duy quay lại, đôi mắt cậu lạnh lùng, nhưng trong đó vẫn có một chút hy vọng. “Có phải anh lại muốn tôi quay lại với anh như trước?”

“Không,” Quang Anh lập tức lắc đầu. “Anh không muốn quay lại như trước, anh chỉ muốn sửa chữa. Anh muốn chúng ta bắt đầu lại, nhưng lần này, anh sẽ không buông tay.”

Duy im lặng một lúc, mắt cậu dõi theo Quang Anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Ba năm không phải là một khoảng thời gian ngắn. Anh nghĩ chỉ một câu xin lỗi là đủ sao?”

Quang Anh không trả lời ngay. Anh hiểu câu hỏi của Duy là lời nhắc nhở về những gì anh đã làm, về khoảng cách không dễ dàng thu hẹp giữa hai người.

“Anh sẽ làm nhiều hơn thế,” Quang Anh nói, giọng đầy quyết tâm. “Không chỉ là xin lỗi, mà là hành động. Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh không chỉ nói suông.”

Duy vẫn giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt cậu không còn lạnh lùng như trước. Cậu không biết liệu mình có thể tin vào lời hứa của Quang Anh hay không, nhưng ít nhất, trong giây phút này, cậu cảm nhận được một điều gì đó thay đổi trong Quang Anh.

“Được rồi,” Duy nói nhẹ nhàng. “Nhưng em không hứa sẽ dễ dàng tha thứ cho anh. Em cần thời gian.”

Quang Anh không phản đối, chỉ gật đầu. “Anh sẽ đợi, Duy. Anh sẽ chờ em.”

Cả hai đứng đó, im lặng nhìn nhau, không còn những lời nói vội vàng, mà chỉ là sự thấu hiểu lặng lẽ giữa họ.

Trong lòng Quang Anh, anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng ít nhất, giờ đây anh đã có cơ hội để sửa chữa, để đưa Duy trở lại trong cuộc sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro