08. Cứng họng

Giờ học trôi qua khá nhanh, nhưng tâm trí Duy lại cứ quay quắt về những gì đã xảy ra trước đó. Mặc dù nó không muốn thừa nhận, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Khánh An hướng về Quang Anh, một cảm giác khó tả cứ dâng lên trong lòng. Cả hai người họ có vẻ như rất thân thiết. Đôi lúc, nó bắt gặp những cuộc trao đổi nhanh chóng, những ánh mắt tình cờ nhưng đầy hiểu ý. Điều này khiến Duy không khỏi thắc mắc: liệu có điều gì giữa họ mà mình không biết?

Quang Anh và Khánh An quả thật có một mối quan hệ đặc biệt, Duy nghĩ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy một chút bực bội lạ lùng. "Mình đang nghĩ quá nhiều rồi." Nó tự nhủ, cố gắng không để tâm quá mức. Nhưng mỗi lần Quang Anh cười nhẹ với Khánh An, những cử chỉ ấy cứ lởn vởn trong đầu khiến nó phải cau mày.

Nó quay sang nhìn Đăng Dương, nhưng anh bạn vẫn đang vui vẻ trò chuyện với mấy đứa trong lớp, không để ý đến Duy chút nào. "Chắc là mình đang lo chuyện vặt thôi." Duy thở dài, nhưng không thể gạt đi những câu hỏi trong lòng.

________________________________

Giờ ra chơi đến, lớp học ồn ào hẳn lên, mọi người tụ tập thành từng nhóm, trò chuyện và cười đùa. Duy đang ngồi im một góc, cố gắng không nghĩ tới những chuyện không đâu thì bỗng có một bóng dáng đứng trước mặt.

Khánh An.

Cô đứng đó, nhìn cả hai với nụ cười dễ thương, rồi bắt chuyện một cách tự nhiên.

"Chào các cậu, mình là Khánh An." cô nói, nụ cười vẫn chưa tắt. "Cậu là Đức Duy đúng không? Còn cậu là Đăng Dương, phải không?"

Đăng Dương cười tươi, vỗ nhẹ lên vai Duy rồi nói, "Đúng rồi, chính là bọn tớ. Nhưng sao cậu lại muốn bắt chuyện với tụi tớ vậy? Hay là bị tụi tớ làm cho ấn tượng rồi?" Đăng Dương nói, chẳng biết cậu ta đang đùa hay thật.

Khánh An bật cười, lắc đầu nhẹ. "À, thật ra mình nghe đồn các cậu là hai người thú vị trong lớp, nên muốn làm quen thử xem sao." Cô quay sang Duy, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, "Duy, cậu là người ít nói đúng không? Nhưng mình nghe mọi người nói là cậu cũng rất thú vị."

Duy chỉ biết cười khẽ, cảm giác ngại ngùng lại dâng lên, "Ừ, nói ít thì có sao đâu." Nó trả lời, cảm thấy ánh mắt của Khánh An có gì đó làm nó khó chịu, nhưng lại không thể phủ nhận là ánh mắt đó cũng làm nó tò mò.

"Chắc là tớ sẽ phải làm quen với cậu nhiều hơn để xem thử Duy của lớp mình 'thú vị' như thế nào." Khánh An nói, vừa cười vừa nhìn Duy, tạo cho nó cảm giác như cô đang khám phá một điều gì đó mới mẻ.

Duy, dù không thể hoàn toàn thoải mái, nhưng lại không thể phủ nhận rằng thái độ của Khánh An thật sự rất tự nhiên và dễ chịu. Nó nhẹ nhàng cười lại, mặc dù trong lòng có một chút bối rối, "Cũng có thể."

Đăng Dương không bỏ lỡ cơ hội, anh chàng tiếp tục trêu ghẹo, "Thật ra, Duy ở lớp chúng ta cũng 'ngầu' lắm đấy, nhưng chỉ ngầu khi mà cậu ta im lặng thôi."

Khánh An nghe xong, không giấu được một nụ cười khẽ, ánh mắt của cô sáng lên khi nhìn Duy, như thể đang thử thăm dò. Cô quay sang, không vội vàng mà để vài giây im lặng trôi qua, tạo cảm giác như một câu hỏi thật sự nghiêm túc, "Cậu ít nói đến thế à Duy? Hay cậu..ngại gì à?"

Duy cảm thấy chút ngượng ngùng khi bị cô bạn nhìn chăm chú như vậy. Cảm giác lạ lẫm, nhưng cũng không hẳn là khó chịu. Nó không trả lời ngay mà ngước nhìn lên trần nhà một lúc, như đang suy nghĩ. Một chút im lặng lại bao trùm bàn, và lần này Duy cảm thấy ánh mắt của Khánh An cứ dõi theo mình. Nó bắt đầu tự hỏi liệu cô có thật sự tò mò về mình hay chỉ đang đùa giỡn thôi.

Im lặng lại bao trùm lên bàn học, nhưng lần này, Duy cảm nhận được sự kiên nhẫn từ Khánh An, như thể cô đang đợi một câu trả lời. Duy không biết nên trả lời như thế nào. Một phần trong nó thấy tò mò về Khánh An, nhưng phần còn lại lại có cảm giác lạ lẫm, như thể có gì đó chưa rõ ràng giữa cô và Quang Anh.

Đăng Dương thấy không khí có vẻ căng thẳng, liền nháy mắt với Duy, rồi cười đùa, "Có khi Duy đang phải suy nghĩ câu trả lời 'sâu sắc' đấy!"

Khánh An cảm nhận được sự im lặng của Duy, nhưng không hề tỏ ra khó xử. Cô chỉ nhẹ nhàng cười, rồi quay lại nói với Đăng Dương, "Tớ chỉ muốn làm quen với mọi người thôi, biết đâu sẽ thấy nhiều điều thú vị trong lớp này."

Duy cười khẽ, cố gắng lấy lại sự tự nhiên. "Ừm... cũng đúng." Nó đáp lại, giọng có chút khô khốc. Tuy biết rằng câu trả lời này nghe có vẻ lảng tránh, nhưng chẳng biết sao, khi bị Khánh An nhìn như thế, mọi lời nói đều trở nên khó khăn. Nó cảm thấy như mình đang ở trong một trò chơi mà không biết quy tắc, và dù có cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, lại không thể tránh khỏi sự lúng túng trong lòng.

Duy liếc nhìn Đăng Dương, rồi khẽ liếc lại Khánh An. Nó không hiểu sao nhưng lại cảm thấy có chút bối rối. Cái kiểu khiến người khác cứng họng này có vẻ quen quen? Chắc chắn là nó đã gặp kiểu này ở đâu đó rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro