09. Thân thiết

Trong những ngày tiếp theo, Duy nhận thấy Khánh An ngày càng chủ động tiếp cận nhóm. Cô luôn là người chủ động bắt chuyện, tạo ra không khí vui vẻ và thoải mái, đặc biệt là trong giờ ra chơi.

Có một hôm, khi cả nhóm ngồi trên chiếc ghế đá dưới bóng cây, Khánh An quay sang Duy với nụ cười tươi rói, nói một cách vui vẻ, "Duy, mình thấy cậu ít nói nhưng lại rất thú vị đấy. Mỗi khi cậu mở miệng là lại khiến người khác phải chú ý."

Duy chỉ cười nhẹ, không đáp lại nhiều. Nó không phải là người thích nói nhiều, nhưng sự dễ chịu trong không khí khi ngồi cùng Khánh An khiến nó không còn cảm thấy khó xử. "Tớ không nghĩ là tớ đặc biệt đâu." Duy nói, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện đơn giản.

Khánh An lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự vui vẻ, "Cậu có thể không nghĩ vậy, nhưng mình thấy cậu rất thú vị. Những người ít nói như cậu luôn có cái gì đó rất đặc biệt, thề luôn."

Khánh An đưa tay lên trời thề thốt trông rất buồn cười.

Đăng Dương ngồi bên cạnh, nghe thấy vậy thì không bỏ lỡ cơ hội. Anh chàng nhăn mặt giả vờ ghen tị, "Này, sao cậu cứ khen Duy thế? Đúng là bọn con gái, lúc nào cũng để ý tới cái ít nói đấy!"

"Dương ơi là Dương," Khánh An quay sang Đăng Dương, vẻ mặt đầy hài hước, "Cậu không thể hiểu được đâu, ít nói nhưng lại rất có chiều sâu đấy."

Duy chỉ mỉm cười, không tham gia vào trò đùa, nhưng cảm giác thoải mái khi ngồi cạnh Đăng Dương và Khánh An khiến nó không cảm thấy khó chịu. Câu chuyện cứ thế tiếp tục trôi qua nhẹ nhàng.

Khánh An bất ngờ thay đổi chủ đề, mắt sáng lên một chút, "Duy, mình thấy cậu giỏi môn Sinh học. Mình học không tốt môn đó lắm, thế nên mình muốn hỏi cậu liệu cậu có thể giúp mình một chút được không?"

Duy không ngờ rằng Khánh An lại hỏi về học hành, nhưng nó cũng không cảm thấy bị áp lực, "Cũng không phải là giỏi lắm đâu, chỉ là tớ thích học thôi. Cậu cần giúp gì?" Duy hỏi, giữ một thái độ bình tĩnh.

"Cũng kha khá bài cần giúp đó." Khánh An mỉm cười, "Ê nhưng mà mình nghe nói là Duy không chỉ giỏi Sinh học mà còn có kế hoạch thi vào Y hả? Thật sự, mình nghĩ cậu sẽ thành công."

Duy nhún vai, cười nhẹ, "Tớ chỉ thử sức thôi, chưa biết sẽ thế nào."

Một lúc sau, cuộc trò chuyện dần dần chuyển sang những câu chuyện về cuộc sống, sở thích cá nhân, và những điều nhỏ nhặt mà mỗi người trong nhóm thích làm. Duy không nói nhiều, nhưng nó có thể cảm nhận thấy một sự dễ chịu, tự nhiên mà nó chưa từng có với người lạ.

"Ê mà Đức Duy." Cuối cùng, khi cuộc trò chuyện đã kết thúc và mọi người chuẩn bị đứng dậy, Đăng Dương đột ngột lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nhẹ nhàng, "Nguyên khối đang đồn mày với Khánh An hẹn hò đó. Tụi nó nói là mày với cô ấy trông cứ như một đôi tình nhân bí mật vậy."

Khánh An nghe thấy câu nói của Đăng Dương thì bật cười lớn, không giấu nổi sự hài hước trong ánh mắt. Cô quay sang Đăng Dương, đôi môi nở một nụ cười nghịch ngợm, "Cậu đi nói với bọn họ là bớt đồn linh tinh đi, mình với Duy là bạn mà. Bạn siêu cấp thân."

Duy quay sang nhìn Đăng Dương, cảm giác vừa bất ngờ vừa thú vị trước lời nói của anh bạn. Nó nhướn mày, nở một nụ cười, "Ừ nhưng mà đứa nào đồn đấy? Mày tìm ra được ai đồn không Dương?"

Đăng Dương suy nghĩ, rồi cậu khẽ lắc đầu, "Tao cũng chịu, vẫn là một ẩn số."

Nhưng rồi cậu cười gian, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc thêm, "Nhưng mà, thấy hai người cũng có vẻ thân thiết. Ai nhìn mà không nhận ra?"

"Chỉ là bạn thôi mà." Khánh An nhún vai, nhưng vẫn giữ nụ cười tươi, cái cách mà cô nhẹ nhàng trả lời lại khiến không khí càng trở nên thoải mái hơn. "Nếu mình mà quen được Duy thì đã công khai cho cả trường biết từ lâu rồi, cần gì phải để đứa này đứa kia đồn linh tinh làm gì cho mệt."

Duy cười khẽ trước câu nói của Khánh An, cảm giác như một làn gió mới thổi qua, khiến không khí xung quanh càng thêm nhẹ nhàng. Nó liếc nhìn Khánh An, rồi quay sang Đăng Dương, thấy cậu bạn đang cố kiềm chế một nụ cười. "Mày nghe chưa? Cô ấy bảo sẽ công khai nếu có gì với tao rồi kìa, đừng có đùa nữa." Duy nhún vai, giả vờ nghiêm túc nhưng lại không thể giấu được sự thích thú trong giọng nói.

Đăng Dương chỉ cười lớn, gật đầu, "Tao có đùa đâu, nhưng mà thật ra tụi mày cũng không thiếu người để ý đâu" Cậu ta búng tay một cái như thể đang kết thúc một cuộc điều tra bí mật. "Cả trường này mà chẳng ai chú ý mới là lạ."

Khánh An lắc đầu, không kìm được cười lại lần nữa, "Thôi đi, Duy và tui có thể nói là siêu cấp bạn thân đó, chẳng có gì hơn đâu." Cô làm bộ mặt nghiêm túc, nhưng lại chẳng thể che giấu được vẻ đùa nghịch trong mắt.

Duy cũng không thể không cười. "Thế thì tốt rồi, mày yên tâm đi Dương, như cô ấy nói đó, tụi là bạn, có khi là bạn siêu cấp thân cũng nên."

Đăng Dương nhìn hai người một cách cẩn thận, như thể đang cố gắng phân tích sự thật ẩn sau những lời nói đùa này. Nhưng rồi, sau vài giây im lặng, cậu ta thở dài với vẻ mặt giả vờ nghiêm túc, "Tụi mày làm tao hoang mang thật đấy, nhưng mà thôi cũng vui. Dù sao thì cứ sống thoải mái cũng chẳng chết ai."

Khánh An cười, vẫy tay như thể xua đi mọi nghi ngờ. "Thật mà, không có gì đâu. Mình chỉ muốn làm quen thôi mà, còn chuyện khác thì...đợi xem sau." Cô nàng không quên liếc Duy một cái đầy ẩn ý, khiến nó cảm thấy một chút khó hiểu không rõ lý do.

Duy không thể phủ nhận rằng cuộc trò chuyện với Khánh An thật thoải mái và gần gũi hơn nó nghĩ. Dù sao thì, cái cảm giác đó dường như đã trở thành một phần tự nhiên trong những ngày tiếp theo.

Câu chuyện tiếp tục trôi qua với những tiếng cười và cuộc trò chuyện vui vẻ. Đăng Dương đứng dậy, vươn vai một cái, rồi quay sang Duy, giọng trầm xuống, "Ê, mà nè, mày nhớ cái chuyện đồn thổi không? Lỡ đâu tin đồn này đến tai thầy thực tập, ổng tưởng tụi mày yêu đương trong lớp đấy." Đăng Dương cười, khuôn mặt đầy vẻ nghịch ngợm, như thể đang đùa, nhưng trong ánh mắt lại có gì đó ẩn chứa sự nghiêm túc.

Duy không kịp phản ứng ngay, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt nó. "Thầy thực tập sẽ nghĩ thế thật à?" Nó nhướn mày, không biết là do câu chuyện này quá vô lý hay do nó chưa nghĩ đến tình huống đó bao giờ.

Khánh An lập tức phì cười, "Trời ơi, làm gì có chuyện đó, đừng có đùa kiểu đó nữa Đăng Dương. Chắc chắn thầy sẽ chẳng tin đâu." Cô nói, nhưng ánh mắt thì thoáng lộ vẻ lo lắng, như thể cũng tự hỏi liệu có thật sự bị hiểu nhầm như vậy không.

Duy lại nhìn Khánh An một lần nữa, cảm giác như cả cuộc trò chuyện lúc này đang hướng đến một kết thúc khác. Nó chỉ mỉm cười, "Cậu đừng lo. Mà kể ra, nếu thầy nghĩ vậy thì có lẽ chúng ta sẽ phải giải thích lâu đấy."

Đăng Dương vẫn không ngừng trêu ghẹo, "Vậy thì chắc phải chuẩn bị sẵn lý do đi nha, nếu không thì thầy thực tập sẽ nghĩ tụi mày thật sự đang yêu nhau mất."

Khánh An vội lắc đầu, gương mặt tỏ ra bối rối, nhưng rồi lại cười nhẹ, "Thôi, không đùa nữa, về thôi. Hôm nay vui thật đấy."

Duy chỉ gật đầu, dù trong lòng không khỏi thắc mắc liệu Quang Anh có tin những lời đồn thổi nhảm nhí đó không. Nhưng cho đến lúc đó, nó chỉ có thể mỉm cười và để mọi chuyện trôi qua như một phần của ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro