30. Bận bù đầu

Mùa thi cuối kỳ I đang đến gần, không khí trường học như ngập tràn trong một làn sóng căng thẳng, nặng nề. Hoàng Đức Duy, với ước mơ chinh phục ngành Y, dành phần lớn thời gian tự ôn tập, hầu như biến phòng riêng thành "pháo đài" sách vở. Đêm đêm, ánh đèn bàn vẫn le lói, dưới ánh sáng ấy, nó cặm cụi với từng trang giáo trình, từng dòng chữ chép tay dày đặc, giọng đọc thầm lặp đi lặp lại các định nghĩa và công thức. Căng thẳng không chỉ hiển hiện trên gương mặt mệt mỏi mà còn qua từng cử chỉ mất kiên nhẫn khi nó không thể giải quyết được một vấn đề nào đó.

Nguyễn Quang Anh cũng chẳng kém phần bận rộn, ngập trong đống giấy tờ, đề thi cần soạn, và bài kiểm tra cần chấm. Mỗi buổi tối, khi học trò đã ra về, anh mới thực sự bắt đầu "ca trực" thứ hai của mình, giữa ngổn ngang sách vở và máy tính cá nhân chất đầy dữ liệu. Ánh mắt anh thường xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tìm kiếm cách làm sao để các đề thi không chỉ đo lường chính xác kiến thức mà còn giúp học trò phát triển tư duy.

Trong giai đoạn nước rút này, mọi thứ bận rộn đến mức Hoàng Đức Duy và Nguyễn Quang Anh chỉ còn thời gian lướt qua nhau qua những dòng tin nhắn. Vì cả hai đều chìm đắm trong lịch trình riêng đầy áp lực, nên những tin nhắn họ gửi cho nhau thường xuyên bị trì hoãn, đôi khi cách nhau hai, ba tiếng đồng hồ. Mỗi dòng tin, dù đơn giản, nhưng chứa đựng tình cảm và sự quan tâm sâu sắc.

Duy, dù phải đối mặt với bài tập và đề cương liên miên, vẫn không quên nhắc Quang Anh chăm sóc bản thân. Tin nhắn của nó thường được gửi vào những khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa các buổi học, "Quang Anh nhớ ăn trưa đầy đủ nhó, đừng để bụng đói mà dạy, em lo lắm!" – tin nhắn này đến vào buổi trưa, khi mặt trời lên cao.

Khoảng ba tiếng sau, khi mặt trời bắt đầu dịu bớt, một tin nhắn khác từ Quang Anh mới xuất hiện trên điện thoại của Duy, "Anh biết rùi, cảm ơn Duy nhé, em cũng đừng quên nghỉ ngơi giữa các ca học bài. Anh không muốn Duy kiệt sức đâu."

Và rồi khi màn đêm buông xuống, ngồi trước bàn học, Duy lại nhắn, "Quang Anh iu ơi, nhớ là đừng thức khuya quá, sức khỏe quan trọng hơn. Quang Anh hứa với em là phải ngủ sớm đi nhé, để mai có sức đi dạy tiếp, ốm ra em lại lo chếccc.."

Quang Anh, dù mệt mỏi sau một ngày dài, vẫn nhanh chóng trả lời, "Um biết rùi mà, anh cảm ơn Duy nhé, anh cũng lo cho em lắm lắm. Em cũng nhớ đừng thức quá khuya nhé? Anh tin Duy sẽ làm tốt thui, nên là nghỉ ngơi đi cho đầu óc thoải mái bớt căng thẳng hơn nha!"

Tin nhắn của Quang Anh được gửi đi vào lúc nửa đêm, nhưng không nhận lại được hồi đáp nào sau đó nữa.

Trong căn phòng chỉ lấp lánh ánh đèn bàn, Duy cố gắng giữ mắt mở trước đống sách và ghi chú xếp chồng lên nhau. Một đêm trắng, nó dành trọn để ôn tập cho kỳ thi sáng mai. Điện thoại vẫn nằm im lặng bên cạnh, và lời nhắn cuối cùng từ Quang Anh chưa được đáp trả. Nó biết mình cần nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần cố gắng đặt đầu lên gối thì lại nhớ ra một chi tiết cần được ôn tập, một công thức cần được ghi nhớ.

Cả đêm dài trôi qua, khi bình minh chỉ mới bắt đầu le lói qua khung cửa sổ, Duy mới nhận ra mình đã không hề chợp mắt. Lúc này, nó mới chú ý đến điện thoại, thấy tin nhắn từ Quang Anh từ đêm qua chưa được trả lời. Cảm giác áy náy ùa về, nó nhanh chóng gõ vài dòng, giọng điệu vừa mệt mỏi vừa hối hận, "Huhu em xin lỗi Quang Anh, em ôn thi đến quên mất thời gian. Đừng giận em nhó, em thi xong mình gặp nhau được hong, em sẽ bù cho Quang Anh của em nha nha nha..."

Vừa nhấn gửi xong nó đã ngay lập tức gói ghém sách vở, chuẩn bị tâm thế để đối mặt với ngày thi, Duy cảm thấy một chút lo lắng xen lẫn hứng khởi. Biết rằng sau khi kỳ thi này kết thúc, nó sẽ có cơ hội để bù đắp cho những ngày tháng bận rộn và những lần không thể quan tâm đến Quang Anh như nó mong muốn. Với suy nghĩ về buổi hẹn sắp tới, Duy cố gắng tập trung tinh thần để hoàn thành bài thi thật tốt, với hy vọng đây sẽ là bước ngoặt quan trọng đưa nó đến gần hơn với ước mơ của mình.

.

.

Trước cánh cửa phòng thi, Hoàng Đức Duy đứng đấy, tay cầm bút, lòng trĩu nặng bởi kỳ vọng và áp lực. Xung quanh, các học sinh khác ríu rít, tiếng bước chân vội vã, tiếng thì thầm căng thẳng, nhưng trong đầu nó chỉ vang vọng những lời động viên của Quang Anh – những dòng tin nhắn đêm khuya như ánh đèn dẫn lối.

Nhớ lại những lần Quang Anh khẳng định, "Anh tin Duy làm được mà!!" lòng nó bỗng chốc cảm thấy ấm áp. Hít một hơi thật sâu, nó bước vào phòng thi. Trên bàn, đề thi đã được sắp sẵn chờ đợi, mỗi bản in gọn gàng dưới ánh đèn.

Khi tiếng chuông báo giờ làm bài vang lên, Duy nhắm mắt để xua tan đi cảm giác căng thẳng rồi bắt đầu mở bài thi ra xem. Nó thả hồn vào từng câu hỏi, mỗi trang giấy, từng bước giải quyết các bài toán, nhớ lại từng chi tiết đã ôn, từng công thức đã thuộc.

Phòng thi im phăng phắc, chỉ còn lại âm thanh lật giấy và tiếng bút lướt nhẹ trên trang. Không khí đặc quánh, khiến Duy cảm thấy từng giây trôi qua như một giờ dài. Câu hỏi đầu tiên dễ dàng, nó nhanh chóng hoàn thành. Nhưng đến câu thứ ba, một bài toán hóc búa xuất hiện, khiến nó phải dừng lại, mím môi suy nghĩ. Tay nó xoay xoay chiếc bút, ánh mắt dán chặt vào tờ giấy.

'Bình tĩnh nào.' Nó tự nhủ, rồi nhắm mắt nhớ lại. Hình ảnh những dòng ghi chú viết vội hiện lên trong tâm trí, cả giọng nói ấm áp của Quang Anh vang vọng, "Em chỉ cần chậm lại, làm từng bước một. Đừng vội vàng." Duy thở sâu, đầu óc sáng tỏ hơn, rồi bắt đầu viết ra từng dòng đáp án, cẩn thận như thể đang trò chuyện với chính Quang Anh.

Đồng hồ tiếp tục chạy, thời gian càng lúc càng ít, nhưng Duy vẫn giữ được sự tập trung. Những câu hỏi khó nhất dần dần được giải quyết, những câu hỏi dễ hơn cũng nhanh chóng được hoàn thành. Khi còn 15 phút cuối, Duy lật lại bài làm, rà soát từng câu để chắc chắn không có sai sót nào. Nó cảm nhận được mồ hôi chảy dọc thái dương, nhưng lòng lại nhẹ nhõm hơn khi thấy mọi thứ đang dần ổn thỏa.

Khi tiếng chuông kết thúc giờ làm bài vang lên, cả phòng thi như trút được gánh nặng. Duy đặt bút xuống, ngả người tựa lưng vào ghế, thở phào một hơi dài. Ánh mắt nó vô thức nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng đang len qua tán cây, chiếu lên khung cửa kính. Một nụ cười nhẹ lướt qua môi Duy, nó thì thầm trong đầu, "Quang Anh, em đã làm hết sức rồi. Chờ em ngoài kia nhé."

Sau khi nộp bài xong, nó nhanh chóng thu dọn giấy bút, rời khỏi phòng thi trong tâm thế của một người đã chiến đấu hết mình. Mặc dù cơ thể mệt nhoài, nhưng trong lòng Duy tràn ngập hy vọng và sự nhẹ nhõm. Nó bước xuống hành lang, mỗi bước chân như nhẹ bẫng hơn, lòng háo hức hướng về buổi gặp gỡ sắp tới.

Đi được một đoạn, Duy bất giác đảo mắt nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm một ai đó quen thuộc. Mỗi góc hành lang, mỗi bóng người thoáng qua đều khiến nó chú ý, nhưng lại không phải là người mà nó đang mong đợi. Trái tim nó đập thình thịch, vừa hồi hộp, vừa nôn nao như chờ đợi một điều gì đó sắp sửa xảy đến.

Và rồi, ở phía xa, dưới ánh nắng nhè nhẹ len lỏi qua dãy hành lang, một bóng dáng khiến Duy như đứng hình. Đó là một dáng người cao vừa phải, với chiếc sơ mi trắng tinh khôi và mái tóc đen hơi rối nhẹ vì gió. Cách người ấy đứng tựa vào tường, hai tay khoanh hờ trước ngực, lại càng khiến Duy cảm nhận rõ sự quen thuộc ấy – cái thần thái điềm đạm, nhẹ nhàng mà chỉ có Quang Anh mới có.

Duy khựng lại, như thể cả thế giới xung quanh vừa ngừng quay trong vài giây ngắn ngủi. Tim nó đập nhanh một nhịp, đôi môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười rạng rỡ. "Quang Anh..." Duy thầm gọi tên người ấy, lòng ngập tràn sự vui sướng lẫn ấm áp. Cái bóng dáng ấy không chỉ quen thuộc, mà còn như một chốn bình yên duy nhất trong những ngày đầy áp lực vừa qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro