1. Vợ chưa cưới
"Anh là người tuyệt vời nhất em từng gặp."
꧁❀꧂
Quang Anh chỉnh lại phần tóc mái bị lệch của mình, không chịu được lại kéo kéo vạt áo vest. Cuối cùng là chiếc cà vạt. Nhìn bản thân trong gương, sang trọng, đẹp trai, gọn gàng, Quang Anh mới tạm chấp nhận.
"Hay không đi được không bố?"
"Điên, nhanh lên người ta chờ."
Quang Anh thở dài, mặc vest mà xách balo trên vai, bị bố nhắc vài câu mới chịu bỏ ở nhà. Anh mở cửa xe, mời bố mình lên trước rồi mình mới theo sau.
"158 Trần Hưng Đạo phường 3 quận 12. Nhanh đi chú, người ta chờ lâu rồi đó."
Tài xế gật đầu nhận lệnh mà lái đi. Quang Anh mệt mỏi dựa hẳn vào lưng ghế sau, chán nản lấy điện thoại ra chơi.
Địa chỉ của họ đến là chính là nhà của vợ tương lai của anh, hôm nay là chính thức gặp mặt nhau sau khi thành lập cái hôn ước vớ vẩn từ khi anh còn trong bụng mẹ. Quang Anh có vợ từ khi anh còn chẳng biết đọc tên mình ra sao.
Bảo thân thiết là thế, nhưng mà suốt hai mươi ba năm qua anh còn chẳng thấy mặt cô ta lần nào. Chả biết xấu đẹp tròn méo ra sao, thậm chí là cái mái tóc thôi mà Quang Anh còn chưa thấy bao giờ. Ấy thế mà hôm nay hai ông già nổi hứng, hò hẹn nhau qua để hai cháu gặp mặt.
Quang Anh chẳng phản đối gì nhiều, chủ yếu là do anh chưa biết vợ mình ra sao, một phần cũng là do đang ế, giờ có vợ thì càng đỡ phải đi tìm bồ, tiết kiệm thời gian biết là bao nhiêu.
Chỉ hy vọng cô ấy đẹp một chút, dù sao Quang Anh cũng là người yêu bằng mắt mà.
Chiếc xe đỗ trước cửa biệt thự sang trọng cao tầng. Anh xoa xoa thái dương, nhìn mà thở dài.
Hôn ước bạn bè cái chó má gì, là lợi ích làm ăn mới đúng.
"Quang Anh, vào trong đó thì bớt bớt cái miệng lại. Nhà người ta là nhà vợ tương lai của con đó."
Quang Anh phiền đến đau đầu:"Dạ dạ dạ, biết rồi ạ."
Ngay lúc bước xuống xe, "ông thông gia" ngay lập tức tiến đến xởi lởi chào hỏi họ. Quang Anh lười ngoại giao với bậc cha chú, chỉ đành núp sau lưng bố mình, nghe hai ông già thảo mai với nhau. Mình thì lại lén xem điện thoại, nhắn tin cho ai đó.
"Phiền phức: Hôm nay hong gặp được ùi, ông anh rể tương lai qq gì đó qua, em phải ở nhà."
Quang Anh nhướng mày, thầm nghĩ may phước, anh đây còn chưa kịp tìm ra lý do để hủy kèo thì bên kia hủy trước rồi.
Lại có cớ để hành thằng nhóc hỗn hào này rồi.
"Lubrique: Chán thằng em, anh đây chuẩn bị cả rồi lại hủy. Thế thôi tuần này không gặp đâu nhá."
"Phiền phức: Vãi lồn, ai chịu nổi. Ứ đâu, ngày mai đi."
Quang Anh nhướng mày, chọn một video trong máy mình gửi đi.
Trong video, Quang Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, không mặc quần, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Ở góc quay từ trên xuống không lộ mặt, anh kéo vạt áo sơ mi lên, để lộ dương vật hồng hào đang ngẩng cao đầu, rỉ nước giữa hai đùi. Quang Anh dùng bàn tay mũm mĩm bao lấy nó, vuốt ve mơn trớn.
Càng chạm vào, thứ đó càng chảy nước. Tiếng rên ngọt ngào vang lên rõ ràng trong đoạn clip, có điều Quang Anh chẳng mở loa nên cũng chẳng nghe được. Nhưng anh chắc chắn, người kia sẽ thích lắm.
Y như rằng, anh vừa gửi được mấy giây thì bên kia đã hồi âm.
"Phiền phức: Đụ má ngon vãi. Anh cố tình hả? Giờ thế này thì tui dám gặp ai nữa!?"
Quang Anh đắc ý, trả lời:"Kêu con bồ của mày đấy."
Trả lời xong, Quang Anh đút điện thoại vào túi, không thèm quan tâm bên kia nữa.
"Đây, mời ông và cháu vào trong, để tôi gọi Ngọc xuống chào hai bố con. Nào, mời mời."
Quang Anh chạy theo chân bố mình, bước vào nhà vợ tương lai.
Ngôi biệt thự to lớn nhưng lại mang lại cảm giác gần gũi chứ không phải cái loại sang trọng đắt tiền mà nhìn vào một phát là thấy sợ như nhà Quang Anh. Điều đó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn khá nhiều.
Quang Anh theo lời chào ngồi xuống sofa, cười nhẹ:"Cháu cám ơn ạ."
Ông thông gia có vẻ rất vừa ý với Quang Anh. Hễ anh làm gì thì ông đều nhìn rồi cười tươi rói, còn quay sang bố anh khen anh hết lời.
Bản thân Quang Anh cũng thấy mình có hơi hoàn hảo. Vừa đẹp, vừa giỏi, gia đình lại giàu có, bố làm to nhưng chưa từng tự mãn. Nếu gia đình có con gái thì anh cũng muốn gả cho người như anh, tiếc là nhà chỉ có anh là con một.
"Cháu với ông đây chờ một chút, Ngọc nó đang chuẩn bị trên kia. Con gái mà, ra mắt nhà chồng tương lai thì cũng phải tươm tất chút."
"Không sao, ông cứ bảo cháu nó từ từ. Bố con tôi cũng không gấp, hay là trong lúc đợi, ông cứ nói chuyện với Quang Anh cũng được."
Quang Anh đang thư giãn thì giật mình, dạ một tiếng. Ông thông gia cũng thích thú mà cười:"Nhà chú có mỗi đứa con gái này là con gái rượu thôi. Tuy lớn hơn Quang Anh một tuổi, nhưng cũng không ảnh hưởng quá đâu. Con bé cũng xinh đẹp giỏi giang nữa."
Quang Anh gật đầu cười, thầm nghĩ con nhà ai mà chẳng nói thế. Bố anh cũng suốt ngày khoe con trai ở nhà vừa giỏi vừa ngoan. Giỏi thì anh nhận, ngoan thì.....
Thôi, không nói nữa đâu.
"Cháu Ngọc thì còn xa lạ gì đâu, tôi lại biết cháu quá mà."
Không xa lạ với bố thôi chứ xa lạ với Quang Anh nè. Bảo thân bảo thiết mà đến tận khi Quang Anh hai lăm cái mùa xuân rồi mà chẳng rõ mặt tròn mặt méo ra sao. Hay thật chứ.
Nói được một lúc, từ trên tầng, một cô gái xinh đẹp với tà váy trắng bước xuống. Cô nhìn hai người lạ ở phòng khách nhà mình, chân rụt rịt muốn chạy lên phòng lại.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, bố cô nàng đã nhìn thấy, ông ngoắc cô lại:"Ngọc, qua đây, qua đây chào chú với em đi này."
Quang Anh theo giọng nói nhìn xem cô gái xứng danh vợ tương lai của anh là người như thế nào.
Cô nàng dáng người cân đối, đôi chân dài được tà váy trắng che đậy kỹ càng, ba vòng căng đầy, là kiểu dáng đồng hồ cát mà bao người con gái ao ước. Vừa mảnh mai, lại vừa đầy đặn, chiếc cổ thon dài, mái tóc suông mượt ngang đến thắt eo. Dựa theo tiêu chuẩn, đúng là cô rất đẹp.
Nhưng khoảng khắc Quang Anh nhìn thấy gương mặt thanh tú của người con gái, một cảm giác quen thuộc sượt qua đầu khiến anh nhíu mày.
Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng bước đến trước mặt hai bố con Quang Anh, vén váy ngồi xuống:"Dạ cháu chào bác, chào...."
"Dạ, Quang Anh ạ." Quang Anh chủ động tiếp lời.
"Chào Quang Anh."
Bố của Quang Anh nhìn cô, nom coi bộ thích lắm, ông khều khều Quang Anh, nói nhỏ:"Được đó con, đẹp lắm. Có thích không?"
Quang Anh chỉ cười rồi thôi.
Thật ra thích hay không cũng không quan trọng, giờ cô ta có xấu như Thị Nở thì bố vẫn khen thôi. Chủ yếu là chuyện hợp tác giữa hai gia đình chứ gì.
Ông thông gia vỗ nhẹ lên tay con gái mình, xởi lởi:"Lần đầu tiên gặp, hai đứa giới thiệu làm quen xíu đi con."
Cô gái nhìn anh, cười ngại ngùng:"Chị là Trang Ngọc, bố có bảo chị hơn em một tuổi. Bây giờ chị đang làm ở công ty của bố."
Quang Anh thấy phiền trong lòng. Ai đời đi ra mắt lại giới thiệu như thể đi xin việc làm thế kia?
"Dạ, em là Quang Anh. Em cũng làm trong công ty của gia đình, em con một."
"À, chị có một thằng em trai."
Nói đến đây, bố Quang Anh đột nhiên kêu lên:"À đúng rồi, sẵn đây hai nhà làm quen. Con trai anh có ở nhà không?"
"Có chứ, tôi cố ý bắt nó ở nhà đó. Thằng đó tính tình hơi nóng nảy một xíu, có gì anh với cháu đừng chê cười nhé."
Nói rồi, ông nhìn về phía cầu thang, kêu to:"Duy ơi, xuống có khách!"
Nghe đến tên Duy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Quang Anh. Lạnh tới mức sởn hết gai ốc.
Từ mấy tháng trước, anh bắt đầu có một số phản xạ có điều kiện với cái tên kia rồi. Bây giờ em vợ lại trùng tên, Quang Anh thấy hơi khó thở ngang.
"Duy à! Có nghe không đấy? Duy!"
Bác bố vợ tương lai gọi đến đâu, tim Quang Anh giật thót đến đấy. Anh xoay người, xoa xoa ngực, cảm giác chỉ cần nghe thấy thêm hai ba chữ "Duy" nữa thôi là tim anh nhảy thẳng lên cuống họng luôn chứ đùa.
Cũng may, chẳng có thêm tiếng gọi nào nữa cả. Thay vào đó là tiếng bước chân mạnh mẽ và giọng nói đầy bất mãn ngày càng gần:"Biết rồi. Con có điếc đâu mà bố gọi giật ngược vậy? Đã bảo là không muốn rồi, chồng của chị hai chứ có phải chồng con đâu."
Giọng nói quá quen thuộc khiến Quang Anh phải ngước lên nhìn, để rồi khi nhìn rõ được gương mặt "em vợ", tim anh chẳng cần thêm một chữ "Duy" nào mà cũng nhảy vuột ra cuống họng anh. Làm Quang Anh ngay lập tức trốn đi, nhất quyết không để người đó nhìn thấy mặt mình.
Bỏ mẹ! Trái Đất hình donut! Sao mà gặp được thằng chó này ở đây hay vậy trời!
"Mày nói cái gì vậy? Sau này đều là người một nhà, mày chào anh rể tương lai một tiếng thì mày chết chắc?"
"Nhưng mà con bảo là con có hẹn rồi mà."
"Hẹn hò gì cái đám bạn lấc cấc đó của mày. Đi xuống thưa chú với anh đi."
Thấy bố mình dần nổi nóng, Ngọc lại sợ mất mặt với nhà người ta, vội nói vào:"Duy à, chào một tiếng đi em."
Hoàng Đức Duy hận không thể viết thẳng hai chữ "bất mãn" lên mặt mình. Cậu lững thững bước xuống, chẳng thèm nhìn đến bố con Quang Anh, mặt ngước lên trời nói:"Cháu chào chú, chào anh rể."
Duy cố tình nhấn mạnh hai chữ "anh rể", bày tỏ rõ thái độ chẳng thích thú gì của mình.
Ông Nguyễn chẳng để tâm đến việc bố con Duy bất hòa. Miễn con gái họ hiền lành dễ bảo là được.
Để giữ lịch sự, ông huých nhẹ con trai mình, ra hiệu cho anh đáp lời Duy.
Cơ mà Quang Anh bây giờ thiếu điều muốn đào cái hố rồi trốn xuống đó luôn, nếu có thể thì phiền ai đó lấp cái hố lại giúp anh thì càng tốt.
Hoặc có thuốc tàn hình, Quang Anh sẽ nuốt liền mà không nghĩ nhiều. Anh thề!
Ông Nguyễn khều nhiều quá mà con trai thì chẳng có phản ứng gì, thế là ông đưa ra quyết định mà có thể coi là chôn sống luôn thằng con duy nhất của ông:"Kìa Quang Anh, chào em đi. Làm cái gì vậy con?"
Đức Duy nghe thấy cái tên quen thuộc, cái mặt nãy giờ nhìn trần nhà cuối cùng cũng chịu cúi xuống, đưa sự chú ý vào vị khách mà cậu ghét cay ghét đắng.
Dáng vẻ trốn chui trốn nhủi của anh làm sao mà qua được mắt Duy. Cậu nhướng mày, như nhận ra được người đó là ai mà cười, nụ cười gian trá vô cùng.
Khoảng khắc nhìn thấy ánh mắt của cậu, Quang Anh biết, mình chết chắc rồi.
Anh không dám nhìn Duy, chỉ cười nói:"Ừ, chào em."
"Tưởng ai, hóa ra là anh Quang Anh đây mà. Sao anh không nói với em là anh sang nhà em thế?" Duy vừa nói, vừa bước đến ngồi cạnh Quang Anh. Đã thế còn thân thiết mà khoác vai anh nữa chứ.
Cậu ghé vào tai anh, thì thầm:"Muốn trốn em đâu có dễ đến thế đâu cưng."
Ông Hoàng ngạc nhiên, nhìn sự thân thiết của cả hai rồi vui mừng hỏi:"Hai đứa quen nhau à?"
Quang Anh run rồi, Duy giúp anh trả lời:"Bọn con học cùng một trường Đại học mà. Anh là đàn anh của con, hồi thực tập con còn thực tập ở công ty anh mà."
Bố anh cạnh bên mà chẳng hề nhận ra sự thay đổi ở con mình, ông còn hào sảng nói:"Ơ thế á? Thế mà tôi chẳng biết gì cả ông à. Tôi mà biết là Duy cần gì thực tập, cứ đóng mộc rồi nộp là được."
"Thế sao mà được ạ? Thế đâu có công bằng, mà nhờ thực tập nên con mới quen anh đấy chứ. Nhỉ anh?"
Quang Anh được Duy ôm lấy mà như nằm trong lòng thú dữ. Anh gật đầu cho có, cảm nhận được bàn tay trên vai mình đang ngày càng siết đau, Quang Anh huých nhẹ vào eo cậu. Liếc một cái ra hiệu mình không được vui rồi.
Nhưng thằng nhóc này là ai? Lấc cấc số một Việt Nam, hoặc là do nó vẫn còn cay cái chuyện hơi khốn nạn mà khi nãy anh làm với nó. Duy siết lấy vai Quang Anh cười mà nói nhỏ:"Anh nhúc nhích một cái nữa, thằng này mà để anh lành lặn đi về thì thằng này làm chó. Thề đấy."
Quang Anh ngồi ngoan ơi là ngoan.
Nhân lúc không khí đang vui, Trang Ngọc mở lời đề nghị:"Hay chú với em ở lại dùng cơm với nhà cháu đi. Cháu làm cơm mời chú với em."
Quang Anh giật bắn, vốn muốn mở lời từ chối, nhưng anh có nhanh cũng không nhanh bằng người bố đáng kính của mình. Ông Nguyễn hào hứng vỗ cái đét lên đùi, hài lòng:"Nhà mình không ngại thì tôi với Quang Anh có gì mà ngại. Quá tốt đi chứ!"
Quang Anh dùng ánh mắt không tin nổi mà nhìn bố mình. Tốt ở đâu không thấy, chỉ thấy con trai ông sắp bị ông hại chết rồi đây này!
Y như rằng, nhóc con bên cạnh liếm môi cười. Cậu híp mắt, thích thú:"Được đó, chị hai cứ nấu đi. Để con tiếp anh Quang Anh cho, để anh làm quen với nhà mình chứ nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro