Chương 16 khoảnh khắc vỡ òa

Buổi tối, trời đổ mưa bất chợt.
Những giọt nước rơi xuống lộp bộp trên mái hiên quán cà phê nơi Quang Anh làm việc. Quán đông khách hơn mọi khi, tiếng gọi đồ, tiếng cốc chạm nhau, tiếng máy xay đá hòa lẫn trong mùi cà phê đắng và hơi người ẩm ướt.

Quang Anh chạy bàn liên tục, áo đồng phục đã ướt một mảng vì mồ hôi và nước. Dù mệt, cậu vẫn mỉm cười với khách, động tác khéo léo như thói quen.

Nhưng hôm nay, người quản lý – một người đàn ông trung niên vốn khó tính – lại bực tức vì một sự cố nhỏ: ly cà phê đổ do khách vô tình va phải, nhưng ông ta lại quy hết lỗi cho cậu.

— Cậu làm ăn kiểu gì thế hả Quang Anh? Đã nói bao lần rồi, khách còn chưa ngồi yên mà đã bưng ra! — giọng ông ta gắt lên.

— Dạ… em xin lỗi, nhưng người khách họ—

— Còn cãi à? Ở đây ai cho phép cậu nói lại? Muốn nghỉ việc không?

Tiếng mắng át cả âm thanh trong quán. Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn, vài vị khách ngại ngần, vài người lắc đầu. Quang Anh cúi gằm, đôi tay khẽ run.

Cậu chỉ định nói thêm một câu để giải thích, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Cái cảm giác bị hiểu lầm, bị la mắng giữa đám đông, lạnh đến mức muốn khóc.

Và rồi — giọng nói trầm, quen thuộc ấy vang lên, rõ ràng, dứt khoát:

— Xin lỗi, nhưng chuyện vừa rồi không phải lỗi của cậu ấy.

Tất cả quay lại.

Duy đang đứng ở cửa quán, áo sơ mi ướt vì mưa, ánh mắt sắc lạnh hiếm thấy. Anh bước vào, từng bước nặng và chắc.

— Anh là ai? — người quản lý nhíu mày.
— Là người thấy rõ chuyện vừa rồi. — Duy đáp, giọng thấp mà đủ khiến cả không gian im bặt.
Anh quay sang phía bàn khách: — Ly cà phê đổ vì vị khách đó va phải khay, không phải lỗi phục vụ. Anh nên nhìn lại trước khi mắng người khác.

Không ai nói gì. Không khí căng lại. Người quản lý ngập ngừng:
— Nhưng mà… tôi chỉ—

— Không cần giải thích. — Duy cắt ngang, ánh mắt anh vẫn nhìn Quang Anh — ánh nhìn vừa giận, vừa xót. — Nếu anh còn nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ làm việc trực tiếp với chủ quán.

Cả quán im phăng phắc. Mưa bên ngoài càng nặng hạt.

Sau khi khách thưa dần, Duy kéo Quang Anh ra ngoài mái hiên, giọng anh vẫn còn nặng:
— Sao em không nói lại? Sao phải để người ta mắng như thế?

Quang Anh cúi đầu, giọng nhỏ:
— Em quen rồi ạ. Mấy chuyện này… em không muốn phiền ai.

Duy siết chặt tay lại, hơi thở nặng.
— “Không muốn phiền ai”… Lại câu đó nữa. Lúc nào em cũng nói vậy. Có bao giờ em nghĩ, người khác muốn được em phiền không?

Giọng anh khàn, run nhẹ — như đang cố kìm điều gì đó quá lớn trong lòng.

Quang Anh ngẩng lên. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh — đôi mắt sâu, mệt mỏi, nhưng lại chứa đựng một thứ dịu dàng đến đau lòng.

— Thầy… sao phải làm vậy? — Cậu khẽ hỏi, giọng run.

Duy im lặng rất lâu. Mưa vẫn rơi, từng giọt trượt xuống mái hiên, vỡ ra như nhịp tim anh.
Rồi, chậm rãi, anh nói:
— Vì nhìn em bị tổn thương… tôi chịu không nổi.
Câu nói ấy rơi xuống giữa tiếng mưa, nhẹ mà khiến tim Quang Anh như ngừng đập.

Họ đứng đó rất lâu, chẳng ai nói thêm gì. Chỉ có mưa — và hơi ấm len qua khoảng cách nhỏ giữa hai người.

Cuối cùng, Duy khẽ thở ra, giọng anh đã dịu lại:
— Về thôi. Tôi đưa em về.

Quang Anh khẽ gật đầu.
Trên đường, không ai nói một lời. Nhưng trong im lặng ấy, có một thứ gì đó đã thay đổi.
Không còn là sự quan tâm của một người thầy, mà là thứ tình cảm không tên — lặng lẽ, sâu và thật đến mức chỉ cần thở thôi cũng thấy đau.

Có những khoảnh khắc, người ta chẳng cần nói “thích”, chỉ cần đứng ra bảo vệ nhau — là đã quá đủ để hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro