Chương 17 Những lời người ta nói

Sáng hôm sau, trời trong vắt như chưa từng có cơn mưa.
Nhưng với Quang Anh, mọi thứ dường như không còn bình yên nữa.

Cậu bước vào lớp, đã nghe thấy vài tiếng xì xào.
— Hôm qua ai thấy chưa, hình như thầy Duy đến tận quán cà phê của lớp mình đấy.
— Ừ, nghe bảo thầy nổi giận vì bên đó mắng Quang Anh…
— Trời, thầy Duy mà cũng quan tâm học sinh kiểu đó à?

Những câu nói nửa thật nửa đùa len vào tai cậu như từng mũi kim nhỏ. Quang Anh chỉ biết cúi đầu, bước nhanh về chỗ ngồi.

Từ đầu đến cuối, cậu không nói gì. Nhưng bàn tay giấu dưới mặt bàn lại nắm chặt đến trắng bệch.

Trưa, khi Duy bước vào lớp, không khí bỗng yên ắng hẳn.
Anh vẫn như mọi khi: áo sơ mi trắng, ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói trầm đều.
Nhưng giữa những ánh nhìn tò mò, có thứ gì đó khác.

Một vài học sinh phía sau cố nén cười, vài người thì thầm nhỏ giọng. Duy nghe thấy, tất nhiên. Nhưng anh chỉ dừng phấn lại một chút, rồi viết tiếp.

Ánh mắt anh liếc qua Quang Anh — chỉ một khoảnh khắc rất ngắn — nhưng đủ khiến cậu khẽ run.
Cả buổi, cậu không dám nhìn lên.

Tan học.
Duy đứng đợi ở hành lang, dựa nhẹ vào lan can, ánh nắng chiều chiếu nghiêng lên vai.
Khi Quang Anh đi ngang qua, anh gọi khẽ:
— Quang Anh.

Cậu khựng lại, do dự.
— Thầy… đừng gọi em lúc này. Người ta đang nhìn…
— Kệ họ. — Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt đã dịu hẳn. — Tôi muốn nói chuyện với em một chút.

Cậu cắn môi, gật đầu, đi theo anh ra sau khu vườn nhỏ sau dãy nhà C. Ở đó yên tĩnh, chỉ có tiếng ve râm ran và gió lùa qua tán lá.

— Em nghe rồi phải không? — Duy hỏi.

Quang Anh im lặng.

— Mấy lời đồn ấy. — Anh nói tiếp, giọng thấp. — Về tôi và em.

Cậu gật đầu, mắt nhìn xuống đất.
— Em xin lỗi, thầy. Tại em…

— Tại sao lại xin lỗi? — Duy cắt ngang, giọng khẽ nhưng dứt khoát. — Em không làm gì sai cả.

Anh bước đến gần, chỉ đủ để cậu cảm nhận hơi thở của anh, ấm mà trầm.
— Nếu họ muốn nói, cứ để họ nói. Việc của em là học, việc của tôi là dạy. Còn lại… — Anh khẽ dừng, ánh mắt sâu hơn. — Chỉ mình chúng ta hiểu là đủ.

Quang Anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
— Nhưng em sợ. Sợ thầy sẽ bị ảnh hưởng…

Duy nhìn cậu rất lâu, rồi mỉm cười — nụ cười nhẹ, nhưng khiến tim cậu chao nghiêng.
— Tôi từng sợ nhiều thứ. Nhưng bây giờ, điều duy nhất tôi sợ là… em tránh tôi thêm lần nữa.

Khoảnh khắc ấy, cả không gian như ngừng lại.
Giữa tiếng gió và nắng vàng rơi trên vai, có hai con người đang đứng rất gần, không chạm vào nhau, nhưng lòng đã run rẩy như thể vừa bước qua một ranh giới vô hình.
Tối hôm đó, Quang Anh nhận được một tin nhắn:

“Đừng để lời người khác làm em nghi ngờ lòng mình.”

Cậu đọc đi đọc lại, rồi đáp lại thật khẽ:

“Vâng. Em hiểu rồi, thầy.”

Rồi cậu đặt điện thoại xuống, mỉm cười.
Lần đầu tiên, sau bao nhiêu ngày, trong lòng cậu không còn sợ hãi.

Người ta có thể nói mọi điều, nhưng chỉ có trái tim mới biết điều gì là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro