Chương 11
"Chúng ta kết hôn đi!" Đêm đó, sau khi khóc cạn nước mắt trong vòng tay cô, anh nói ra một câu khiến người khác giật mình.
Khi đó, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nghi ngờ mức độ tỉnh táo của anh: "Anh... chắc chắn chứ?"
"Anh chắc chắn." Anh kiên quyết gật đầu một cách khác thường.
Sau đó, cô ôm chặt anh, rơi lệ trong lòng anh.
Cô biết, đồng ý với anh như vậy là không sáng suốt, cũng rất rõ anh chỉ đang lợi dụng cô để kiềm chế thứ tình cảm lầm đường lạc lối, nhưng cô vẫn đồng ý lấy anh, dùng cả cuộc đời để đánh cược.
Vì cô hiểu, anh đã đi tới bước đường cùng, nửa người lơ lửng bên sườn dốc, anh giơ tay về phía cô, cô không có lý do gì để không nắm chặt, không có lý do gì để giương mắt nhìn anh ngã xuống thịt nát xương tan, cho dù... cuối cùng cô cũng sẽ rơi xuống vực thẳm cùng anh.
Tình yêu vốn dĩ không có lý lẽ, anh vì yêu nên mới lấy cô, còn cô cũng vì yêu anh, đồng thời tác thành cho anh yêu người khác nên mới lấy anh.
Khi Quang Anh biết tin vui, phản ứng của cậu bình tĩnh nằm ngoài dự liệu, bình tĩnh tới mức dường như vô cảm.
"Em... không có gì muốn nói ư?" Chính vì cậu chấp nhận tin này quá hờ hững nên Đức Duy cảm thấy bất an.
"Anh muốn em nói gì gì? Chúc mừng ư? Được thôi, anh muốn nghe, em sẽ nói. Chúc mừng anh, "anh trai" thân mến!" Nụ cười ấm áp, trầm lặng của cậu chỉ khiến trái tim anh hoảng loạn...
Dường như cố ý, anh năm lần bảy lượt để Thùy Dung qua đêm trong phòng anh.
Cho tới một đêm, Quang Anh đột nhiên gõ cửa phòng anh, hỏi một câu: "Anh nghiêm túc chứ? Chắc chắn muốn cưới chị ấy?"
Ánh mắt anh đặt ở một nơi khác, không dám nhìn cậu: "Anh tưởng rằng anh đã nói rất rõ ràng rồi?"
"Được." Cậu gật đầu, giơ tay chậm rãi mở từng cúc áo. Đức Duy giật mình vì hành động này của cậu, nhảy dựng lên, đụng vào chiếc đèn bàn phía sau khiến những món đồ linh tinh rơi xuống đất.
"Quang Anh, em đang làm gì vậy?"
"Em không còn yêu cầu nào hơn, ít nhất đêm nay, hãy coi em là người bình thường, dù sao anh cũng có thể lên giường với người mà anh không yêu, chẳng phải sao?"
"Quang Anh! Em coi anh là cái gì? Nếu như đến em trai của mình mà còn dám linh tinh, anh có còn là người không?"
"Em không phải em trai anh, anh muốn em nói điều đó mấy lần nữa đây? Em không muốn làm em trai anh, anh có thể không yêu em, nhưng em căm thù anh mượn cớ "anh em"!"
"Em là em trai anh! Trong lòng anh, em mãi mãi là em trai anh, cho dù em có thừa nhận hay không!" Anh thở nặng nề. "Mặc quần áo vào, lập tức rời khỏi phòng anh!"
"Hóa ra, em chủ động dâng tận cửa, anh cũng không thèm."
Cậu cười khẽ, đau khổ mặc lại quần áo, thất thần rời đi.
Đức Duy như đã ép khô sức lực của bản thân, đổ sụp người xuống đất, ôm đầu vẻ mâu thuẫn.
Anh đã đi tới bước này mà vẫn chưa chém đứt được sự dây dưa giữa bọn họ ư? Phải chăng anh cần vĩnh viễn trốn chạy, không bao giờ gặp lại cậu nữa thì mới có thể đoạn tuyệt hoàn toàn?
Sau hôm đó, cậu như biến thành người khác, cuộc sống đơn thuần đột nhiên trở nên đa sắc. Cậu không còn từ chối hẹn hò với Tiến Dũng, ai có cảm tình với cậu, cậu đều hào phóng đón nhận, sự tồn tại của họ khiến cậu cảm thấy mình vẫn còn có người quan tâm, để ý.
Chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng, Đức Duy mấy lần gặp đàn ông đưa cậu về nhà, đến trước cửa còn hôn tạm biệt, hơn nữa đều không cùng một người!
Mới đầu còn thấy Tiến Dũng, nhưng sau này cậu ta hoàn toàn mất tăm mất tích, trong khi các mối quan hệ của cậu lại càng xuất sắc vượt trội, có lần, anh còn nhìn thấy gã trai đưa cậu về thò tay vào trong quần cậu...
Anh suýt chút nữa nhảy ra giết người!
Ngày hôm đó, giữa họ xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, thậm chí anh còn nói năng tuỳ tiện: "Quang Anh, em nhất định phải biến mình thành kẻ đê tiện thế à? Không yêu Tiến Dũng thôi đi, sao em không tìm con gái để yêu đương bình thường lại qua lại hết đàn ông này đến đàn ông khác. Em có biết hành vi của em bây giờ rất giống trai bao hay không?"
"Anh dựa vào cái gì mà nói em như vậy? Chính anh cũng đâu còn trong sạch! Vì sao anh cũng có thể vui đùa còn em thì không? Chúng ta đều là đàn ông đó anh trai?"
Bốp!
Một cái tát là câu trả lời của anh.
Anh hy vọng thức tỉnh cậu nên mới ra tay nặng như vậy.
Cậu khóc, xoa bên má đau rát, đau khổ nói: "Cái tát này chính là hồi đáp của anh đối với tình cảm của tôi... Đức Duy, tôi sẽ ghi nhớ! Uổng công chúng ta biết nhau cả đời. Anh quá không hiểu tôi rồi? Anh không yêu tôi, tôi chỉ muốn tìm kiếm chút cảm giác tình yêu bên người đàn ông khác thôi, anh không có quyền ngăn cản!"
Lời của cậu đả kích anh mạnh mẽ, anh ngẩn người nhìn cậu chạy ra khỏi cửa, thậm chí không còn sức để đuổi theo.
Từ nhỏ, mọi người đều nói cậu là kẻ nổi loạn, nhưng cậu chẳng quan tâm đến cảm nhận của người khác, đúng sai rõ ràng, chỉ cần người không phụ mình, mình sẽ không phụ người, giống như hồi tiểu học, cậu giáo chủ nhiệm vu oan cho cậu, cậu liền cá với đám bạn học xem quần lót của cô giáo màu gì, để cô ấy lộ ra phần tế nhị.
Cậu có logic suy nghĩ độc đáo, không ai có thể thay đổi được, có lúc, anh cảm thấy chính mình đã dạy cậu yêu hận phân minh.
Nhưng bây giờ, cũng chính là anh tự tay hủy hoại tình yêu của cậu, lòng nhiệt tình của cậu đối với cuộc sống, mỗi câu nói của cậu đều nặng nề gõ vào trái tim anh, đóng dấu vào đầu anh.
Tổn thương mà anh gây ra không thể bù đắp, nhưng còn Tiến Dũng? Thằng cha này đang làm gì? Chẳng phải luôn miệng nói yêu Quang Anh nhiều thế nào ư? Không quan tâm là nam hay nữ sao? Vì sao lại khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ cho thằng bé sa chân xuống hố?
Nghĩ tới đây, anh chạy ra ngoài.
"Có chuyện gì?" Tiến Dũng để anh vào phòng, sắc mặt sa sầm, đến nước cũng không rót.
"Quang Anh có đến chỗ cậu không?"
"Lạ nhỉ, cậu ấy là em trai cậu chứ đâu phải em trai tôi, sao lại tới chỗ tôi tìm cậu ấy?" Tiến Dũng châm chọc đáp.
"Tôi và cậu ấy xảy ra vài chuyện không vui..." Nói tới đây, Đức Duy dừng lại, nhìn Tiến Dũng. "Cậu và nó rốt cuộc là có chuyện gì, gần đây cậu không quản những hành động của thằng bé sao?"
"Quản thế nào?" Tiến Dũng nhướng mày vẻ mặt có phần giễu cợt. "Tôi cùng lắm cũng chỉ là một trong số rất nhiều bạn trai của cậu ấy. Thực ra, như vậy cũng chẳng có gì không tốt, trước khi kết hôn, mọi người đều có quyền kết bạn, có thêm vài người để so sánh, chẳng phải cậu cũng vậy ư?"
Đức Duy sa sầm nét mặt, chậm hiểu hơn nữa cũng cảm nhận được sự cố ý của Tiến Dũng: "Dũng, tôi đang nói chuyện với cậu về Quang Anh, cậu đừng từng từ từng chữ đều nhằm vào tôi."
"Thế ư?" Tiến Dũng cười. "Cậu đúng là đồ tiêu chuẩn kép. Người cậu từng chơi qua đếm không hết, nam nữ không kiêng kị, không ngờ một ngày nào đó sẽ có báo ứng, chính em trai mình cũng sẽ bị người ta đùa giỡn ư?"
Bình! Bàn trà bị đạp đổ, Tiến Dũng ngã xuống nền nhà, máu mũi chảy ròng ròng, nắm đấm của Đức Duy vẫn đang giơ ra giữa không trung, tức giận nhìn bạn mình: "Những lời này mà cậu cũng có thể nói ra, sao tôi có thể tin là cậu yêu thằng bé, trân trọng thằng bé chứ!"
Tiến Dũng không thèm để ý, đứng lên, lấy tay lau vệt máu trên mặt: "Nói cách khác, cậu yêu cậu ấy, trân trọng cậu ấy hơn tôi ư? Vậy thì cậu đi mà làm! Vì sao còn giả vờ nhường cậu ấy cho tôi, để tôi trở thành trò cười cho thiên hạ? Đức Duy, cậu đạo đức giả khiến tôi buồn nôn!"
Đức Duy biến sắc, tức giận trách mắng: "Cậu nói linh tinh gì vậy? Quang Anh là em trai tôi!"
"Em trai ư? Có anh em nào biến thái như các người không? Động một tí là ôm nhau cùng ngủ. Anh trai kết hôn, em trai hồn bay phách lạc, đến nỗi khi tôi hôn cậu ấy, làm tình cùng cậu ấy, cậu ấy cũng rớt nước mắt, miệng gọi tên cậu!"
Binh! Đức Duy lại tung một cú đấm: "Cậu muốn nói tôi thế nào cũng được, dù sao tôi đã là một đống bùn lầy rồi, nhưng tôi không cho phép cậu sỉ nhục cậu ấy!"
"Nói động đến cậu ấy một chút cũng không được ư! Nếu cậu thực sự quan tâm đến vậy, sao không giành lấy cậu ấy, phải để cậu ấy tìm kiếm sự an ủi bên người đàn ông khác?" Tiến Dũng nổi điên, không chịu được cũng đấm trả một cú vào má trái anh.
Đức Duy hơi lảo đảo, cắn răng chịu đau, lao vào quần nhau với Tiến Dũng: "Tôi từng cảnh cáo cậu, không cho phép cậu linh tinh với nó, nếu cậu thực sự yêu thằng bé, vì sao không thể kiên nhẫn chờ đợi, bao dung thằng bé..."
"Vì tôi còn có lòng tự trọng, cho dù có yêu cậu ấy thế nào, tôi cũng không cho phép một người ta chà đạp lên tình cảm của tôi như thế! Tôi và cậu ấy căn bản chẳng có gì, cậu nghĩ xem, một người lên giường với tôi, trái tim tan vỡ gọi tên một người con trai khác, tôi còn biết làm thế nào nữa? Trên thực tế, hủy hoại cậu ấy chính là cậu chứ không phải tôi!" Tiến Dũng ra sức hét to câu cuối cùng, sau đó không nói gì nữa.
Là anh hủy hoại cậu?
Tiến Dũng nhìn anh, lửa giận ngút trời: "Tôi đã nói như vậy rồi, cậu còn không chịu nói thật với tôi sao? Đức Duy, rốt cuộc cậu có coi tôi là bạn không?"
"Cậu muốn tôi... nói gì?" Anh sớm đã không còn lời để nói.
"Nói gì ư? Nói rằng cậu và Tiểu Quang hoàn toàn không có quan hệ huyết thống! Chuyện gì cậu ấy cũng kể với tôi cả, nếu cậu còn sống chết lấy thân phận ra làm cái cớ, ngu xuẩn bỏ rơi cậu ấy, tôi sẽ đấm chết cậu!"
Đức Duy ngẩng đầu, nhẹ nhàng lặp lại: "Cậu ấy là em trai tôi!"
"Cậu, nói, lại, lần, nữa!" Tiến Dũng nghiến răng, vẻ như chuẩn bị giết người.
"Cậu ấy là em trai tôi!" Anh bình tĩnh lặp lại, không sót một từ.
"Nguyễn, Đức, Duy!" Nắm đấm định giơ lên rồi lại buông thõng xuống...
"Cậu ấy là em trai cùng cha khác mẹ của tôi." Lần này, anh nói nhiều hơn vài từ.
Nắm đấm dừng lại giữa không trung, Tiến Dũng nhìn anh như thấy ma: "Cậu, cậu nói gì?"
"Quang Anh là do nhà tôi nhận nuôi, điểm này cả tôi và cậu ấy đều biết, điều duy nhất cậu ấy không biết là lý do vì sao cha tôi muốn nhận nuôi cậu ấy. Cậu không cảm thấy rất kỳ lạ ư? Lúc đó, một gia đình có hoàn cảnh không được sung túc, nuôi một đứa con đã rất vất vả rồi, có lý gì mà nhận nuôi thêm một đứa nữa để tăng thêm gánh nặng?"
Tiến Dũng ngốc nghếch buông tay: "Cậu muốn nói..."
Đức Duy lùi lại vài bước, ngồi lên sofa, vùi mặt vào lòng bàn tay: "Cậu tưởng tôi chưa từng thử ư? Tôi yêu cậu ấy hơn ai hết, nếu có thể, vì sao tôi phải buông tay? Cậu không phải tôi, sẽ không hiểu, tôi thấy cậu ấy từ nhỏ tới lớn, tình cảm cứ từng chút từng chút chất chồng, sâu nặng biết bao. Cậu biết sinh nhật năm cậu ấy mười lăm tuổi, tôi muốn tặng cậu ấy cái gì không? Là tình yêu và hạnh phúc cả đời! Nhưng chính vào lúc tôi nói với cha quyết định này, thứ duy nhất tôi nhận được lại là một cái bạt tai và sự thật tàn nhẫn!
Quang Anh chưa bao giờ là trẻ mồ côi, cha cậu ấy chính là cha tôi! Không chỉ tôi, ngay cả mẹ tôi cũng không hay biết. Cậu có thể tưởng tượng khi sự việc này bùng nổ đã gây chấn động lớn thế nào trong gia đình tôi không? Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống, cả đời chỉ biết tận tụy vì chồng, vì con, sau khi dâng hiến một nửa thời thanh xuân mới phát hiện chồng mình không chung thủy, đã có lỗi với bà còn đặt chứng cứ của sự phản bội ngay trước mắt bà, ngày ngày nhìn thấy, còn yêu thương nữa! Sự không oán, không hận của bà phút chốc trở thành điều châm biếm! Không ai có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này, cho nên tôi bỏ đi, mẹ cũng sụp đổ.
Bây giờ cậu còn muốn tôi nói gì nữa? Thừa nhận tôi là kẻ có tâm sinh lý bất ổn, yêu chính em trai của mình ư? Vâng, tôi yêu cậu ấy! Yêu hơn cậu, hơn bất kỳ người nào, tuỳ cậu nói tôi bẩn thỉu cũng được, nhơ nhớp cũng được, tội loạn luân này tôi đã chịu đựng hơn tám năm rồi, không phải chỉ có mỗi lần này!"
Tiến Dũng á khẩu, hồi lâu mới lắp bắp nói: "Tiểu Quang... không biết ư?"
Anh lắc đầu, mệt mỏi nhắm mắt: "Đừng nói, cả đời này cũng đừng nói, tội này cứ để mình tôi gánh là được, tội loạn luân rất khó chịu đựng, dù sao cuộc đời tôi đã bị hủy hoại rồi, tôi không muốn hủy hoại cả cậu ấy nữa."
Hóa ra... tất cả những hành động vô tình của cậu ta là vì tình yêu quá sâu sắc, muốn bảo vệ cho người cậu ta yêu nhất.
"Nhưng... như vậy cậu ấy sẽ hận cậu chết mất."
Anh cười đau khổ: "Không sao, cứ để cậu ấy hận. Tôi chỉ nhờ cậu thay tôi bảo vệ cậu ấy thật tốt, cho cậu ấy những thứ tôi không thể, có một ngày, cậu ấy sẽ nhận ra cậu mới là sự lựa chọn tốt nhất của cậu ấy."
Cho dù mãi mãi không thể quang minh chính đại yêu cậu, có cậu, nhưng chỉ cần thấy nụ cười rạng rỡ, vô lo của cậu là anh đã cảm thấy đủ rồi.
Anh cam tâm trao cậu vào tay người khác, tiếp tục nhiệm vụ thương yêu cậu, nhìn cậu hạnh phúc, nhìn cậu vui vẻ, tới chết cũng không để cậu biết tình cảm anh dành cho cậu là như thế nào.
Cả đời này, anh chỉ có thể là anh trai cậu, khi cậu không còn ai giúp đỡ, chỉ cần quay đầu, anh sẽ luôn ở bên, làm chỗ dựa vĩnh viễn của cậu: mãi mãi là mái ấm, mãi mãi là anh trai...
Anh... chỉ là anh trai.
Chỉ là... anh trai...
Xoảng! Tiếng chậu cây bị rơi xuống đất lập tức thu hút sự chú ý của họ. Ngẩng gương mặt chưa kịp lau khô giọt lệ lên nhìn, anh và Tiến Dũng cùng hít vào một hơi, không ai phản ứng được gì.
Tiểu Quang... đứng ở cửa từ lúc nào? Đã nghe được bao nhiêu?
Chết tiệt! Bọn họ nên đóng cửa trước mới phải, chứ không phải chỉ lo đánh nhau!
Sắc mặt cậu trắng bệch, quay người, chạy ra ngoài.
Phía sau, hai người đàn ông hoàn toàn ngẩn người, không kịp lấy lại tinh thần.
"Mau đuổi theo đi! Cậu ấy chỉ nghe lời cậu, đến lúc này rồi, cậu còn cố sống cố chết băn khoăn, lo lắng gì nữa? Nhỡ may cậu ấy nghĩ quẩn thì làm thế nào?" Tiến Dũng giơ tay đẩy anh, anh đột nhiên sợ hãi, co chân chạy.
Nó sẽ nghĩ quẩn ư?
Đúng vậy, hoàn toàn có khả năng đó! Khi giấc mộng đẹp mà một người dùng hết tâm sức cả đời tạo thành bị hủy hoại, việc gì họ cũng có thể làm, đặc biệt là người có cá tính mạnh như cậu!
Đây chỉ là giấc mơ! Đây nhất định là một cơn ác mộng, ai đó làm ơn đến nói cho cậu hay, là anh sai rồi! Hay cậu nghe nhầm? Điều này sao có thể...
Cậu và Đức Duy là anh em? Người đàn ông cậu yêu cả đời lại là anh trai ruột của cậu! Đây là điều nực cười tồi tệ gì thế?
Cậu co mình lại giữa chạc cây, ôm chặt thân thể run rẩy, cậu cảm thấy... rất lạnh, cơn lạnh buốt không thể kiềm chế tràn ra từ trong cơ thể, lạnh thấu tứ chi bách cốt, thậm chí cậu... còn yêu thương, nhung nhớ, luôn muốn trao thân mình cho anh...
Hóa ra, tình yêu đẹp đẽ mà cậu ấp ủ hy vọng chỉ là bọt nước, cậu bước tới ranh giới cấm kỵ mà không hề hay biết, chỉ cần hụt chân một cái thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa, anh dùng chút lý trí còn sót lại để giúp cậu giữ thăng bằng, nhưng cậu khước từ, thậm chí... vô tri oán hận anh!
Cậu thà không nghe thấy gì, thà tiếp tục vô tri, còn hơn phải đối mặt với cú đánh của hiện thực tàn nhẫn này...
Bây giờ mới biết, vô tri là một điều hạnh phúc biết bao, vì anh từng nếm qua sự giày vò ấy nên không muốn cậu cũng theo gót anh, anh dùng tình cảm để bảo vệ cậu song cậu lại chẳng biết gì hết, chỉ luôn dùng sự vô tri làm khó anh, khiến anh tổn thương...
"Quang Anh, em xuống đây!" Tìm một lượt các cây có thể trèo gần đây, khi phát hiện dáng người cuộn tròn giữa chạc cây dày đặc, anh nặng nề thở phào một hơi.
Anh hoàn toàn không có bất cứ sự chắc chắn nào, chỉ dựa vào trực giác, nhớ ra thói quen từ nhỏ tới lớn của cậu, khi gặp việc gì buồn sẽ tìm cái cây nào đó để giấu mình đi...
Nghe tiếng anh, cậu suýt ngã xuống.
"Em nắm chắc chút đi!" Đức Duy thất kinh hét lên, tim gan suýt chút nữa bị cậu dọa cho rơi khỏi lồng ngực.
"Anh... anh đi đi.. em không muốn thấy anh..." Cậu hung dữ quay lưng, giấu mình trong những tán lá, không muốn anh nhìn thấy.
Cậu không có mặt mũi nào gặp anh!
"Anh biết em oán hận anh đã giấu giếm, cho dù thế nào, em xuống trước đã rồi hẵng nói."
"Em không muốn, anh đi đi!" Cậu có tư cách gì mà oán hận anh? Là sự tồn tại của cậu gây đổ vỡ cho gia đình anh, cuối cùng cậu đã hiểu những lời chửi rủa của mẹ. Là cậu khăng khăng yêu anh, ép anh rời đi; cũng vì tình cảm trái với luân thường đạo lý này mà cha bị sốc, phát bệnh, không thể thuyên giảm; còn mẹ thì oán hận và chửi rủa cậu...
Bà nói cậu hủy hoại gia đình bà, cậu sẽ không được chết dễ dàng...
Bây giờ cậu mới biết, tội chướng của mình rất nặng, cậu đáng phải chịu những nỗi khổ đó, cậu chưa bao giờ có tư cách hét to rằng mình vô tội...
Nếu không có cậu, anh hoàn toàn có thể có một cuộc đời tươi đẹp, đây đều là lỗi của cậu, cậu đã hủy hoại cuộc đời anh, người nên oán hận phải là anh mới đúng!
"Được, em không xuống chứ gì? Vậy thì anh lên!" Đức Duy nói chắc như đinh đóng cột, xắn tay áo, trèo lên.
"Đừng!" Cậu kinh hãi hét lên, không ngăn được anh, nhưng cũng không biết làm thế nào, nhìn khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn, cậu không có can đảm đối mặt với anh, hoảng loạn lùi ra sau, không để ý, bị ngã khỏi cây, Đức Duy không kịp suy nghĩ gì, lập tức giơ tay kéo cậu, nhưng bản thân lại không kịp đứng vững, liền ngã xuống cùng cậu.
Anh ôm chặt cậu trong vô thức, dùng cả cơ thể để bảo vệ cậu, khoảnh khắc rơi xuống đất, anh đau điếng như muốn ngất đi.
"Quang Anh, em có sao không?" Anh nghiến răng hỏi.
Cậu mở mất sợ hãi, thấy cánh tay anh bị một vết trầy lớn, sưng phồng, có chỗ còn bị chảy máu...
Nước mắt cậu không ngừng tuôn, từng giọt, từng giọt rơi xuống: "Vì sao anh không bảo vệ bản thân trước? Lần nào em cũng chỉ biết làm anh liên luỵ, từ nhỏ đã như vậy..."
Hồi nhỏ hại anh gãy chân, lớn lên còn khiến anh bị thương, đến cuộc đời cũng bị cậu làm cho liên luỵ, thậm chí đến lần gặp mặt cha mẹ cuối cùng cũng không có dịp... Cậu hại anh rất thê thảm, cậu như vậy, đâu đáng để anh sống chết bảo vệ chứ?
"Nếu không bảo vệ được em, anh cũng chẳng cần bảo vệ bản thân mình." Nhìn đôi mắt nhoà lệ của cậu, anh nói khẽ.
Cho nên, nếu hôm nay cậu rớt xuống vực sâu muôn trượng, anh cũng sẽ nhảy xuống cùng cậu, không chậm trễ chút nào?
Cậu cắn môi, khóc không thành tiếng.
Đức Duy không nói gì mà chỉ ôm cậu vào lòng. Anh lặng lẽ ôm cậu, cậu lặng lẽ rơi nước mắt, không ai đứng lên, ánh trăng khuyết chiếu lên thân hình họ, chảy xuống vuốt ve, an ủi nỗi đau khổ.
"Anh làm em buồn lắm à?" Cho dù là vì anh che giấu chân tướng sự việc hay vì anh quyết định kết hôn cùng Thùy Dung.
Cậu vùi mặt vào ngực anh, chỉ biết khóc nức nở. Cậu không cần trả lời vì ai cũng đều rõ đáp án.
"Anh hy vọng em hiểu, em đối với anh còn quan trọng hơn cả bản thân anh, vì vậy anh không tiếc tất cả để bảo vệ em. Cho dù anh làm gì, mục đích cũng chỉ là điều đó, em hiểu không?" Anh không còn giấu giếm nữa, bộc lộ tâm sự cho cậu hay.
Cậu gật đầu, rồi lại gật đầu lần nữa, khóc không thành tiếng.
"Nếu anh không kết hôn, em sẽ dễ chịu hơn, phải không?" Anh vuốt tóc cậu, khẽ hỏi.
Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Nếu đó là điều em hy vọng, anh có thể cả đời không kết hôn." Chỉ cần cậu không bị tổn thương.
"Không được! Chị Thùy Dung là một người con gái tốt, anh đừng từ bỏ chị ấy!" Cậu đã khiến anh nửa đời mệt mỏi, cậu không muốn đến cơ hội cuối cùng để nắm giữ hạnh phúc anh cũng bỏ qua.
"Nhưng em..."
"Anh không kết hôn cũng chẳng thể thay đổi được gì. Chúng ta là anh em! Không phải ư? Đây là câu anh luôn nói với em, em cũng thông cảm cho sự lựa chọn của anh, như vậy đối với mọi người đều tốt, vì vậy em sẽ không trách anh."
"Quang..." Nhìn cậu cố nuốt nước mắt, gương mặt gượng cười, anh đau lòng không thốt nên lời.
"Em không sao, thật đấy! Chỉ cần anh kết hôn, lòng em sẽ chết, đây chẳng phải là mục đích ban đầu của anh khi làm vậy ư? Thế thì đừng thay đổi! Anh luôn rất lý trí, sao bây giờ lại do dự?"
Đúng vậy, anh luôn rất lý trí bởi còn phải bảo vệ cậu, không thể không tỉnh táo, bây giờ, ngược lại, là cậu đóng vai trò này, anh rõ hơn ai hết, vai trò này đau khổ, buồn sầu biết bao...
"Được, anh nghe em, nhưng em à, có vài lời em phải nhớ rõ, bất luận lúc nào cũng không được quên."
"Gì ạ?"
Anh lơi tay, để cậu dựa vào vai anh, cùng ngắm sao.
"Em còn nhớ không, hồi nhỏ anh dạy em thiên văn, em từng nói, anh giống như anh – vũ trụ bao la, còn em chỉ là bầu trời dưới vũ trụ, có lúc em cảm thấy, so với anh, em rất bé nhỏ, cả đời này chỉ có thể sống dưới đôi cánh của anh, mãi mãi không thể rời xa. Thực ra, em có bao giờ nghĩ rằng, dù vũ trụ có bao la, rộng lớn hơn nữa, cũng chỉ riêng mình trái đất mới có sinh vật sống hay không? Chí ít trước mắt, trí tuệ và năng lực của loài người mới chỉ khám phá được tới đó thôi. Toàn bộ sinh mệnh của anh đều lưu lại ở bầu trời này, em là nơi anh gửi gắm tất cả, sao có thể nói rằng mình bé nhỏ được chứ? Cho dù anh dừng lại ở ngôi sao nào, đó cũng chỉ là một miền hoang vu, cho nên em phải vì anh, bảo vệ thật tốt sinh mệnh cuối cùng này, được không?"
Cậu là động lực và hy vọng sinh tồn của anh!
Hiểu ý anh, cậu cười, rưng rưng nước mắt: "Em đồng ý!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro