11. [END]

Sau ngày hôm đó, tôi bỗng nhiên trở thành người bị theo đuổi.

Mà nói theo đuổi cũng không đúng, vì thằng khốn nạn đó cứ bám dính lấy tôi như sam!

Đi học? Nó đợi trước cổng.

Vô lớp? Nó kéo ghế ngồi kế bên.

Ra chơi? Nó không cho tôi đi đâu hết.

Tôi: "Mày rảnh quá hả Duy???"

Nó bình tĩnh cười. "Ờ, rảnh để yêu mày."

Tôi: "…"

Ai cứu tôi với!!!

Tôi muốn phản kháng, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại chẳng thấy phiền.

Mỗi lần bị nó trêu, trong lòng tôi lại thấy vui vui.

Mỗi sáng nhìn thấy nó chờ trước cổng, tôi lại muốn đi nhanh hơn chút.

Từ bao giờ, tôi đã quen với sự tồn tại của nó?

Chỉ biết rằng, một đời này, tôi chạy không thoát.

Và hình như… tôi cũng chẳng muốn trốn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro