44. Anh đừng nghe lời anh ấy

Mặt đen cau mày, xoắn xuýt trong chốc lát, một cuộc gọi thôi mà mang đi những ba đứa, thôi được rồi, vẫn còn hai đứa nữa.

Chú ta xua tay: "Mấy đứa đi đi."

Thành An giữ chặt Quang Anh, nhìn về phía mặt đen, nó nói: "Chú cảnh sát ơi, không giấu gì chú, cháu cũng là người nhà cậu ấy."

Phúc Lâm quay đầu, rất là kinh ngạc. Cậu ta không thể ngờ được Thành An lại không có liêm sỉ như thế! Không thua kém gì cái trò giả vờ ngất lúc đi đánh nhau với cậu ta, lần nào nó cũng diễn trò.

Mặt đen còn chưa kịp phản ứng, Phúc Lâm đã phụ họa: "Chú ơi, cháu cũng thế, bọn cháu đều là người một nhà!"

Mặt đen: "..." Trông tôi dễ bị lừa lắm à?

Thành An và Phúc Lâm không phải là không ra được, chẳng qua là về nhà cầm chắc sẽ ăn đòn, ba mẹ bọn nó không có nhã nhặn như Nguyễn Đại Trí và Đỗ Lệ Bình, đánh nhau bị thương thì không nói, còn vào đồn cảnh sát, không đánh chết không được.

Nếu là trước kia thì cũng chẳng sao, trước kia da dày thịt béo ngày nào cũng ăn đòn, nhưng từ khi bắt đầu đi theo Quang Anh bước lên "con đường đúng đắn", đã lâu lắm rồi bọn nó không bị đánh, da mịn thịt mềm không chịu nổi tàn phá.

Cái này cần Hoàng Đức Duy mở miệng nói chuyện, dù sao thì tất cả đều nói là người nhà anh.

Thành An và Phúc Lâm phản bội tới tấp: "Bố ơi, bố không để ý mình có thêm hai đứa con trai đâu nhỉ?"

Nguyễn Quang Anh: "..."

Mặt đen nhìn cậu chủ nhà họ Hoàng này có vẻ cũng không phải người dễ mềm lòng dễ thương lượng, anh vẫn luôn ngồi yên trên ghế, ung dung vừa sửa sang vừa nhìn bọn họ, chắc chắn sẽ không đùa giỡn.

Nhưng lần này mặt đen đã đoán sai, Đức Duy nhìn về phía chú ta, thản nhiên nói: "Hai người này, tôi cũng muốn dẫn đi."

Mặt đen: "!"

Nhưng mà, cậu mang nốt cả hai đứa kia thì làm gì còn ai.

Nhưng Đức Duy đã nói muốn dẫn người đi, mặt đen cũng không thể ngăn cản, chú ta khó khăn làm ra vẻ đừng khách sáo, cuối cùng vẫn phải thả người.

Thành An ôm theo đống quà sinh nhật của nó, ngồi xổm với Phúc Lâm ở bên lề đường, Quang Anh đi từ tiệm thuốc ra, mua một hộp băng dán cá nhân với một bình cao trắng. Ngoài Thành An ra thì tất cả bọn họ đều bị thương bầm tím khắp người, bao gồm cả Hoàng Đức Duy.

Đức Duy vốn sẽ không bị ăn mấy đòn đánh kia, nhưng anh đối phó với Đỗ Chu mà tâm tư lại đặt ở trên người Quang Anh, khó tránh khỏi sẽ có nhiều sơ hở. Trên mặt anh có một vệt tím xanh kéo từ khóe mắt xuống giữa má, bộ dáng thanh cao lạnh lùng bình thường đã bị quét sạch sẽ, còn tạo nên mấy phần cảm giác phô trương, ngông cuồng.

Minh Hiếu chùi máu mũi đi, xé hai cái băng cá nhân ấn lên miệng vết thương, gào khóc kêu đau, Thành An cau mày nhìn hắn, cực kì ghét bỏ.

So với sự cẩu thả của Trần Minh Hiếu, Hoàng Đức Duy nhã nhặn hơn rất nhiều.

Con trai nói chung đều như vậy, mặc kệ trước kia có quan hệ như thế nào, chỉ cần sát cánh bên nhau đánh một trận, độ thân mật sẽ xoèn xoẹt bay lên cao, Quang Anh cũng không ngoại lệ, ngay cả khi Đức Duy nhờ cậu bôi thuốc cậu cũng không từ chối.

Trên lưng Đức Duy có một vết tím bầm rất dài, là Đỗ Chu đánh, anh đỡ thay Quang Anh. Đỗ Chu không nhằm vào Quang Anh, gã đánh Quang Anh là vì biết Đức Duy sẽ đỡ đòn thay cậu.

Đức Duy chính là người như vậy, khi anh thích một người, nếu số điểm cao nhất là một trăm, dù anh chỉ được ba mươi, năm mươi điểm, anh cũng sẽ làm được việc mà một trăm điểm nên làm.

Bởi vì gần như không ai có thể khiến Đức Duy thích đến ba điểm, năm điểm, nên ba mươi, năm mươi điểm của anh sẽ tương đương với mức thích ba trăm năm trăm điểm của người khác.

Quang Anh xem giờ: "Về nhà à? Mười một giờ rồi."

Thành An nhìn về phía Quang Anh: "Tôi với chó Lâm không dám về đâu, kiểu gì cũng ăn đòn. Tôi còn đỡ, nhưng chắc chắn chó Lâm sẽ khai ra tôi, kéo tôi xuống bùn với nó."

Phúc Lâm: "Tao không phải là người như thế."

Quang Anh nhìn hai người bọn họ: "Vậy hai người đến nhà tôi nhé?"

Thành An lại nhíu mày: "Quang Anh, ông cứ thế về nhà, ông chắc là cô chú sẽ không lo lắng chứ?"

Trong khoảng thời gian này Quang Anh rất ngoan ngoãn nghe lời, Nguyễn Đại Trí lại càng thêm cưng chiều sợ ngược sợ xuôi. Trên mặt Quang Anh có nốt muỗi đốt thôi ông cũng sẽ lo sốt vó là con muỗi mang theo mầm bệnh.

Đức Duy xắn tay áo lên, thản nhiên nói: "Đến nhà tôi đi."

Quang Anh chớp mắt, nhìn về phía Đức Duy.

Đức Duy xắn tay áo lên, thản nhiên nói: "Đến nhà tôi đi."

Thành An và Phúc Lâm cộng thêm Minh Hiếu có tốc độ nghe hiểu còn nhanh hơn Quang Anh, ba người bọn họ ho khan nhìn sang chỗ khác. Minh Hiếu đi bắt xe, Thành An và Phúc Lâm đứng dậy đi cùng: "Sao một mình cậu đón xe được? Để bọn tôi đi chung luôn."

Chỉ còn lại Nguyễn Quang Anh và Hoàng Đức Duy.

Băng dán trên mặt Quang Anh là Đức Duy dán cho, anh chưa từng hầu hạ người khác nên động tác vừa chậm vừa cẩn thận từng chút một.

Nếu là Quang Anh ồn ào gây chuyện vô tội vạ trước kia, khiến Đức Duy thỉnh thoảng sẽ cảm thấy có hứng thú, có thể giam lại để quan sát; thì Quang Anh hiện giờ lại khiến Hoàng Đức Duy hiểu được cái gì là kiềm chế và bảo vệ.

-

Hoàng Đức Duy chưa từng dẫn ai về nhà, ngoại trừ mấy người bạn chơi từ bé ra.

Biệt thự nhà anh còn lớn hơn cả nhà Quang Anh, nhưng cách trang trí rất đơn giản khiêm tốn, không giống với sự khí phách của nhà Quang Anh.

Trong phòng khách vẫn còn vài người phụ nữ đang chơi mạt chược, trên ghế sô pha có hai đứa con trai trạc tuổi Đức Duy đang chơi game, bên cạnh còn có Tiểu Lục chơi búp bê đồ hàng với Tiểu Thất vừa mới gia nhập gia đình này.

Thành An vừa vào cửa đã chửi bậy: "Hoàng Đức Duy, nhà cậu náo nhiệt thật đấy!"

Tiểu Lục ngồi dưới đất, tò mò nhìn bạn của anh trai, bé con chỉ nhận ra mỗi Minh Hiếu. Sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt Đức Duy, cô bé vụng về đứng dậy, còn chưa cao quá đầu gối của Đức Duy. Cô bé vẫn duy trì một khoảng cách với Đức Duy, muốn tới gần mà không dám tới gần, cẩn thận hỏi: "Anh ơi anh bị sao thế ạ?"

Trước giờ Tiểu Lục chưa từng chủ động nói chuyện với Hoàng Đức Duy, bởi vì bé sợ.

Đức Duy liếc nhìn Tiểu Lục, đi thẳng qua cô bé: "Tôi bảo dì giúp việc đưa mấy người lên phòng cho khách."

Quang Anh lại có cảm tình tốt đến bất ngờ với cô bé này. Cậu ngồi xuống, lấy từ trong cặp ra một nắm kẹo: "Anh trai em không sao đâu, anh ấy vừa đánh đuổi người xấu đấy, lợi hại lắm."

Tiểu Lục lấy kẹo trong lòng bàn tay Quang Anh, tay bé con nhỏ, một bàn tay không đủ, bèn dùng cả hai tay, chùm tóc nho nhỏ trên đầu lay động trước sau theo động tác của bé con.

Áo khoác của cô bé có một cái túi nhỏ, Tiểu Lục cẩn thận bỏ từng viên kẹo vào. Khi đối mặt với Quang Anh, bé con không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì Quang Anh không chỉ xinh đẹp mà còn rất dịu dàng.

Tốt hơn anh trai nhiều. Tiểu Lục phản bội cực kì nhanh.

Trương Bạch Lộ giơ tay lên đối diện với đèn trần, nhìn bộ móng tay mới làm, chẹp miệng: "Hoàng Đức Duy còn có bạn cơ à?"

Một người phụ nữ trông rất dịu dàng, mặc váy có thắt lưng, khoác thêm chiếc áo choàng len, cô đánh ra một quân bài xong, nhìn về phía cậu bé đang ngồi xổm trò chuyện với Tiểu Lục, hơi kinh ngạc: "Đứa bé kia, sạch sẽ quá, sao Đức Duy lại quen được vậy?"

Theo lý mà nói, xung quanh Đức Duy không nên xuất hiện một người đơn thuần và lương thiện như vậy, phải là đám người hám lợi không từ thủ đoạn như Đỗ Chu mới đúng.

"Chắc là bạn học, còn mặc đồng phục kìa, mấy người không thấy à?"

"Ý tôi là, sao Đức Duy lại có người bạn như vậy?"

Trương Bạch Lộ liếc người kia: "Cô quản nhiều quá nhỉ, quản đến cả việc Hoàng Đức Duy kết bạn với ai, cô là mẹ cậu ta à?"

Tiểu Lục kéo tay Quang Anh, lặng lẽ nói: "Anh trai em hơi hung dữ, nếu anh ấy đối xử không tốt với anh thì anh nhớ phải chạy đi nhé."

Quang Anh không nhịn được cười, bé con này đang nói gì đây?

"Anh đừng nghe lời anh ấy, càng nghe lời, anh ấy sẽ càng đáng sợ."

"Ầy, anh trai của em ấy..."

Quang Anh sửng sốt, sao một cô bé mới vài tuổi lại có thể nói những lời này? Thậm chí, ngay cả chính Quang Anh cũng không rõ ý của Tiểu Lục.

Cái gì là càng nghe lời, anh ấy sẽ càng đáng sợ?

Lúc Đức Duy lấy nước cho mấy người bọn họ ở trong bếp, Hoàng Thanh Phong mặc áo choàng tắm đi từ trên lầu xuống, trong phòng khách chỉ còn lại Quang Anh. Cảm giác ngột ngạt mà người bề trên có thể mang tới không thể đùa được, ánh mắt gã hờ hững quét lên mặt Quang Anh, rồi nhìn về phía Đức Duy đang đi ra khỏi phòng bếp, mỉm cười, gã nói: "Đức Duy, anh biết quy củ rồi."

Hoàng Đức Duy gật đầu: "Tôi biết."

Đức Duy lấy sữa bò cho Quang Anh, anh đưa cái cốc cho Quang Anh, khẽ nói: "Đi lên ngủ đi."

Sữa còn nóng.

Đức Duy đi lên lầu thì Minh Hiếu mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt, lăn một vòng từ trên lầu xuống. Lúc trông thấy Quang Anh thì sửng sốt: "Cậu còn chưa ngủ à?"

Quang Anh chỉ vào Tiểu Lục: "Trêu con bé cho vui."

Tiểu Lục ngốc nghếch: "Trêu em cho vui."

Minh Hiếu phì cười, cũng ngồi xuống, nhéo bím tóc của Tiểu Lục: "Mai em không phải đến nhà trẻ à? Đó là bạn mới của em à?"

Tiểu Lục sửa lại cho hắn: "Là em gái mới."

Quang Anh và Minh Hiếu: "..."

Minh Hiếu thở dài: "Mấy hôm trước sang chơi còn chưa thấy em gái mới này đâu, chú Hoàng đúng thật là, lợi hại."

Quang Anh gật đầu, làm như lơ đãng hỏi: "Muộn như vậy rồi mà Hoàng Đức Duy còn chưa ngủ à?"

Minh Hiếu xua tay, lấy kẹo trong túi áo Tiểu Lục: "Đêm nay cậu ta không ngủ được đâu, bị nhốt trong phòng tối."

"..." Quang Anh xoa đầu Tiểu Lục đang mếu máo chực khóc, hơi nghi hoặc: "Nhốt trong phòng tối?"

"Ừm." Minh Hiếu bóc kẹo ném vào trong miệng, nằm ra ghế sô pha, hai đứa con trai đang ngồi trên đó mất tự nhiên né tránh, Minh Hiếu xì một tiếng mới nói: "Đây là quy củ của nhà bọn họ. Đức Duy ở bên ngoài đánh nhau như thế nào cũng không sao, nhưng một là để bị bắt, hai là không thể tự mình thoát thân thì, tôi không biết nên miêu tả như thế nào, cậu cứ xem như là, sẽ bị trừng phạt đi."

Quang Anh có dáng vẻ sắp bùng nổ, đây là quy củ dở hơi gì vậy?

Nếu là cậu phải vào đồn cảnh sát, Nguyễn Đại Trí chắc chắn sẽ lo đến phát điên, nhưng đến lượt ba Đức Duy lại cho rằng Đức Duy không thể tự giải quyết tốt chuyện của mình.

Quang Anh nhớ lại, vừa rồi khi Hoàng Thanh Phong xuống lầu, gã thấy vết thương trên mặt Đức Duy, vẻ mặt không hề biến hóa, không có chút mảy may thương xót đau lòng.

Người nhà quá máu lạnh.

Trong lòng Quang Anh dâng lên sự khó chịu, vừa rồi Đức Duy đã đi lên tầng ba, đi vào căn phòng ở phía trong cùng, sau khi đóng cửa lại chưa từng bước ra.

Cậu nhìn về phía Minh Hiếu: "Sẽ phải ở trong đó bao lâu?"

Minh Hiếu: "Một đêm."

"Bên trong có giường hay là..."

Minh Hiếu đứng dậy xoa đầu Quang Anh: "Mơ đẹp lắm, ngay cả cái ghế cũng không có, hoàn toàn trống không, không có cửa sổ cũng không có đèn, nếu không thì ai gọi là phòng tối?"

Đầu óc còn chưa kịp vận hành người đã di chuyển, Quang Anh đứng dậy: "Tôi đi lên xem một chút."

Khi còn bé Đức Duy đã bị giam không biết bao nhiêu lần, lúc bé không tình nguyện bị nhốt, cửa còn phải khóa lại, sau này trưởng thành, mỗi lần phạm sai lầm, Đức Duy sẽ chủ động đi vào đó kiểm điểm một đêm, hoặc là vài đêm.

Cách âm của căn phòng rất tốt, anh không nghe được bất kì tiếng động nào của bên ngoài, cũng không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Cho nên, khi cánh cửa vang lên tiếng gõ khẽ khàng, rồi nhẹ nhàng mở ra, Đức Duy nhìn thấy ánh sáng tràn vào, cùng với nét mặt dè dặt của cậu bé, đất trời trong lòng anh sụp đổ.

Quang Anh không ngờ căn phòng này lại tối đen như vậy, cậu hoàn toàn không thấy được Đức Duy ở đâu, cậu gọi tên Đức Duy, lại không có ai trả lời.

Đừng nói là chết rồi nhé? Quang Anh suy nghĩ viển vông.

Không có ai trả lời, Quang Anh chuẩn bị đóng cửa lại, cậu chỉ định đến xem thôi, một là tò mò, hai là cái nguyên nhân mà chính cậu cũng không muốn thừa nhận.

Cậu thấy hơi lo lắng.

Cửa còn chưa kịp đóng lại, một bàn tay lành lạnh bắt lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào trong, cánh cửa "cạch" một tiếng đóng lại. Quang Anh bị người kia đặt ở trên người, mặt cậu bị ép vào tường, người sau lưng siết chặt cổ tay cậu.

"Quang Anh, em không sợ ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro