64. Anh trai của tôi

Ánh đèn trần đều bị anh che lấp, trước mắt Quang Anh chỉ có con ngươi của Đức Duy.

Quang Anh "hờ" một tiếng, còn có tâm tư hỏi lại: "Lê Bảo Yên không nói với anh à?"

Đức Duy rũ hàng mi, nửa ngày không nó gì, thật lâu sau anh mới lên tiếng: "Anh không hỏi cô ấy."

"Anh muốn nghe em nói."

"Chỉ cần em nói, anh sẽ tin."

Quang Anh khẽ kéo tay Đức Duy, ung dung đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: "Tình cờ giúp cô ấy một lần, chưa từng thích, cũng không phải là bạn gái cũ."

Quang Anh không cho rằng mình đang giải thích, cậu cũng không cho rằng Đức Duy sẽ hiểu lầm.

Đức Duy sẽ không hiểu lầm giờ Quang Anh vẫn còn dây dưa nhập nhằng với những người khác, nhưng Quang Anh biết, dù có quan hệ thế nào thì Đức Duy vẫn rất để ý, cực kì cực kì để ý chuyện cậu tiếp xúc với người khác.

Không thể giẫm lên vếtxe đổ lần nữa.

Chuyện gì cũng phải nói rõ ràng.

Không chỉ có Đức Duy nghĩ vậy, Quang Anh cũng nghĩ như vậy.

Những vấn đề liên quan đến nguyên tắc, tuyệt đối không được đυ.ng vào.

Đức Duy mỉm cười, khẽ nói: "Ừ."

Quang Anh dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Đức Duy, hơi nhíu mày: "Đúng là,cô ấy rất đẹp, hẳn là có rất nhiều người thích cô ấy."

Vừa mới nói sẽ không chọc Đức Duy nữa.

Quang Anh đã lại ngứa ngáy rồi.

Bước chân Đức Duy ngừng lại, Quang Anh không để ý đã đi trước anh hai bậc, cậuđứng lại ở bậc thang dưới Đức Duy. Đức Duy không đi, Quang Anh cũng dừng bước,quay lại ngửa đầu nhìn anh.

"Sao thế?" Quang Anh ra vẻ không hiểu được nét mặt của Đức Duy.

Đức Duy nhìn Quang Anh, im lặng một lát rồi nói: "Cô ấy đẹp hơn, hay làanh đẹp hơn?"

Quang Anh: "..."

Trên cầu thang là sự giao hòa giữa bóng tối và ánh sáng, có chút thanh âm nhưngcũng gần như tĩnh lặng.

Quang Anh nghĩ nghĩ, nghiêng đầu cười một tiếng: "Anh, đương nhiên là anhđẹp hơn."

Ở thời điểm cần thiết, Nguyễn Quang Anh không ngại dỗ ngọt Hoàng Đức Duy.

Như vậy, Đức Duy sẽ càng thêm không có giới hạn mà dung túng Quang Anh.

-

Chuyện của Hứa Lâm khiến lãnh đạo trường phải họp khẩn cấp trong đêm để bàn bạcxem nên xử lý như thế nào. Trên diễn đàn không chỉ có học sinh cả ngày lướt mạng,còn có rất nhiều bậc phụ huynh từng giờ từng phút chú ý đến mọi động tĩnh trênđó để hiểu rõ tình hình của trường.

Chuyện vừa lộ ra, điện thoại phòng giáo vụ đã bị các bậc phụ huynh bắn phá.

Lãnh đạo trường phải cam đoan sẽ nghiêm khắc xử lý, sẽ nhanh chóng xử lý mới tạmthời được buông tha.

Về phần nữ sinh bị hại trong video kia, lãnh đạo cũng muốn biết là ai, nhưng cóđiều tra thế nào cũng không ra, cũng không thể suy đoán được.

Nếu như giọng nói trong video là giọng gốc thì còn có thể đoán, nhưng gần nhưngười đăng bài đã xử lý toàn bộ để giúp cho nữ sinh kia được an toàn tuyệt đối,ngay cả địa chỉ người đăng bài cũng là ở nước ngoài.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể dồn toàn bộ sức lực và nòng súng vào Hứa Lâm, và cảChu Nham hỗ trợ quay video.

Phụ huynh hai nhà buổi tối nhận được điện thoại từ trường, sau khi biết chuyện,gần như là cả đêm không chợp mắt, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đều đã chạytới trước cổng trường ngồi chờ.

Buổi sáng Quang Anh tới trường học, đã nghe thấy mọi người trong lớp thảo luậnvề chuyện của Hứa Lâm.

"Tôi thề mấy người không thấy đâu, ba mẹ Hứa Lâm quỳ dưới đất cầu xinnhà trường đừng báo cảnh sát."

"Nhưng báo cảnh sát thì chẳng phải là sẽ lộ ra cô gái kia là ai à?"

"Phải không? Mà chắc nhà trường cũng chẳng báo đâu, nhưng ba mẹ bọn họ bịdọa cho chết khϊếp rồi, có khi mấy người đó cũng không ngờ được đâu, con traigiỏi giang như thế mà lại làm ra loại chuyện này."

"Đừng nói là ba mẹ bọn họ không ngờ được, bà có ngờ được không?"

"Đương nhiên là không rồi. Nhưng mà ấy, ba mẹ Hứa Lâm với Chu Nham khóclóc nói làm vậy là hủy hoại con bọn họ, hừ, đúng thật là, châm không đâm vàongười nên không thấy đau, thế con bọn họ hủy hoại con gái nhà người ta thìsao?"

"Vậy là bị đuổi học à?"

"Bị đuổi là cái chắc. Với cả, chuyện này không chỉ học sinh trong trườngmình biết thôi đâu, mặc dù nhà trường đã nói không được để lộ ra ngoài, nhưng họcsinh các trường khác cũng biết rồi, ít nhất là trong thành phố này, không cótrường nào dám nhận hai thằng đó nữa đâu."

"Ai dám nhận tôi quỳ xuống gọi bằng cụ luôn. Không nói liệu học sinh cólàm loạn không, nhưng phụ huynh điên lên là cái chắc, làm như thế có khác nào đểquả bom hẹn giờ bên cạnh con mình không."

"Sao tự dưng thấy vui thế nhỉ?"

"Tôi cũng thấy vui, hai thằng súc vật đó đáng chết."

...

Khoảng hai mươi phút vào giờ nghỉ trưa, cả sân trường bỗng trở nên huyên náo, QuangAnh bị Phúc Lâm kéo đến bên cửa sổ nhìn trò vui.

Phúc Lâm chậc chậc hai tiếng, nhìn cảnh hai nhà cắn xé nhau giữa sân trường,cậu ta nói: "Hầy, muốn đánh thì về nhà rồi đánh, làm gì mà hăng hái tới nỗiđánh giữa sân trường thế này? Tao cũng cảm thấy xấu hổ thay cho bọn nó."

Ánh mắt Quang Anh hờ hững nhìn đám người dưới sân.

Thằng con trai với nửa mặt sưng đỏ, quần áo xộc xệch lệch hẳn sang một bên, dườngnhư cảm nhận được cái gì, gã nhìn thẳng về phía Quang Anh, ánh mắt như ngâmtrong độc, âm u vô cùng, khiến cho người khác rùng mình.

Phúc Lâm nhìn thấy gã, xắn tay áo lên: "Á à, đm thằng Hứa Lâm này làghi thù cho mày rồi, để tao xuống dưới tẩn cho nó một trận."

Quang Anh giữ cậu ta lại: "Không cần thiết."

Loại người như Hứa Lâm, thứ không thể chịu đựng nhất không phải là sự căm thùvà miệt thị dành cho gã, thứ gã không thể chấp nhận nhất chính là sự xem thườngvà thờ ơ của người khác.

Vừa hay, Quang Anh am hiểu nhất chính là coi thường loại người rác rưởi như vậy.

Phúc Lâm không hiểu vì sao Quang Anh lại nói như vậy, cậu ta quay đầu lạinhìn Hứa Lâm. Quả nhiên, sau khi thấy Quang Anh nói chuyện với cậu ta, dáng vẻhoàn toàn không quan tâm đến gã, Hứa Lâm lập tức đổi vẻ mặt, như thể một giâysau sẽ bùng nổ vậy.

Lần đầu tiên Phúc Lâm phát hiện, loại người như Hứa Lâm quả thật rất nựccười, chẳng trách Quang Anh lại nói không cần thiết.

Đúng là không cần thiết, vì sư tử sẽ chẳng bao giờ so đo với kiến cả.

Hứa Lâm cứ im lìm không nói năng câu nào khiến ba gã thẹn quá hoá giận, tát mộtphát vào gáy, đánh cho Hứa Lâm lảo đảo. Mẹ gã nói tới nói lui, mắng thì mắng,nhưng đương nhiên không nỡ đánh con, thấy vậy bèn lao tới bảo vệ Hứa Lâm saulưng, cãi nhau với chồng: "Ông đánh con nó làm gì, nó là do bị thằng Chukia lừa, bị thằng bé đó làm hư!"

Một người đàn bà khác nghe vậy lập tức chống nạnh chửi ầm lên: "Cái gì màbị thằng Chu làm hư, mụ bị mù hả, thằng xé quần áo người khác cũng không phảilà con tôi."

Hứa Lâm là đứa bé xuất sắc nhất trong lòng mụ ta, bị người ta lột da ra nóinhư vậy, hiển nhiên đâm thẳng vào lòng mụ, thế là, hai người lại lao tới đấm đánhau.

Phúc Lâm mở to mắt: "Trâu bò vãi nồi, lại đánh nhau rồi kìa."

Hứa Lâm là kẻ sĩ diện, gần như tất cả học sinh đều thò ra hóng hớt, nhưngkhông một ai thương hại gã, gã như bị lột sạch quần áo ném ra giữa trời cho ngườisoi mói. Vẻ mặt gã vừa khó coi vừa u ám, gã không buồn quản cha mẹ hẵng cònđang vì gã mà tranh cãi ở đằng sau, quay đầu đi thẳng ra khỏi trường.

Gã không hề cảm thấy chuyện này là nghiêm trọng, dù có ở đâu thì gã cũng sẽluôn là người ưu tú nhất.

-

Buổi chiều tại nhà ăn, giờ cơm chiều, vẫn có người đang bàn luận chuyện của Hứa Lâm, còn nói cả chuyện thành tích thi lại lần này của Quang Anh.

Trường học quyết định sửa thành tích thi lại của Quang Anh thành điểm chính thứccho kì thi tháng.

Sửa lại bảng điểm rồi dán lên.

Bảng xếp hạng vừa công bố, cả khối lập tức bùng nổ.

"Ôi mẹ ơi tôi tưởng là cậu ta ăn may, không ngờ là người ta giỏi thật ạ."

"Thấy chua vl, ông có thấy tôi trông giống quả chanh thành tinhkhông?"

"Ôi, tôi đang mơ à, đã có một con quái vật Đức Duy rồi, sao giờ lại lòithêm một Quang Anh nữa vậy?"

"Cầu hai vị đại ca cho em đường sống đi, từ hồi lên cấp ba đến giờ, emchưa được nếm trải cảm giác làm người đứng đầu nữa."

"Biết vì sao Nguyễn Quang Anh thi lại được 29,5 không? Bởi vì Hoàng Đức Duy cũng là 29,5 đó, muốn thi được điểm bằng với người yêu, muốn cùng đứng nhất với người yêuđó, ngạc nhiên chưa! Xúc động chưa!"

"Không ngạc nhiên, không xúc động, bởi vì không cần bà nói bọn này cũng biết."

"Chua vl chua, đm nó còn có thể tính điểm sao cho bằng với Hoàng Đức Duy nữa hả?"

"Sự đáng sợ của loại người như vậy không phải là thành tích cậu ta tốt cỡnào, mà là cậu ta muốn thi bao nhiêu điểm cũng được, hiểu chưa?"

"Tôi không xứng với tình yêu học bá."

"Tôi cá tiền là lần tới bọn họ lại bằng điểm nhau."

"Còn có thể đồng hạng nhất nữa hả? Tôi muốn lêи đỉиɦ núi ngắm nhìn phong cảnhkhông giống với bình thường."

"Ai đến đánh thức con chó này hộ cái?"

"..."

Quang Anh nghe những người kia líu ríu trò chuyện khí thế ngất trời. Chủ đềchuyện trò của học sinh cũng chỉ đơn giản vài cái như vậy, ai có thành tích tốt,người đó chính là mang theo ánh hào quang.

Ví dụ như Quang Anh.

Cậu và Phúc Lâm còn có Thành An đến phòng ăn, có rất nhiều người nhìn cậunhư nhìn một cục vàng biết đi, mắt sáng như sao trời.

"..."

Quang Anh ở quầy bán chọn mua sườn chua ngọt, dì bán hàng tươi cười: "Dìcho con thêm chút, để lần sau còn vượt qua cái cậu kia, cái cậu Hoàng Đức Duy ấy."

Đúng lúc đó Đức Duy đứng ở bên cạnh cúi xuống nhìn dì bán hàng: "Mua cơm ạ."

Dì bán hàng: "..."

Quang Anh bưng khay tìm chỗ ngồi, Đức Duy cũng đi theo, rất tự nhiên ngồi xuốngđối diện Quang Anh. Quang Anh nhìn Đức Duy rồi hỏi: "Không phải là anhkhông ăn ở căng tin à?"

Đức Duy mắc bệnh sạch sẽ, nên dù bàn ăn và đũa đều đã được rửa sạch rồi khửtrùng, anh ta vẫn không thể chấp nhận được, cơm trưa luôn đặt mua ở bên ngoàimang vào trường.

Quang Anh lại không để ý đến những chuyện này.

Đức Duy cầm đũa lựa tới lựa lui, mí mắt cũng không buồn nhấc: "Thay đổi khẩuvị."

Đang nói chuyện, anh tìm được một miếng thịt bò nạm trong đống khoai tây, gắp bỏvào bát của Quang Anh.

Anh không ăn.

Phúc Lâm và Thành An bê hai cái khay chất đồ ăn như núi, ngồi xuống cạnh QuangAnh.

Thành An đành phải ngồi chéo phía đối diện Quang Anh, nó lầm bầm: "Tôi muốnngồi đối diện với Quang Anh cơ."

Đức Duy mặc kệ nó.

Thành An lại lầm bầm thêm lần nữa.

Đức Duy lại bới ra được một miếng thịt nạm, gắp vào khay của Quang Anh.

Mặt không đổi sắc.

Bất động như núi.

Đặng Thành An: "..."

Minh Hiếu khom lưng, chạy vào từ cửa sau của phòng ăn. Hắn vừa sải bước đến chỗngồi, Phúc Lâm đã thấy trong áo khoác của hắn hình như giấu cái gì đó, thòtay sờ: "Ông giấu cái gì đấy?"

"Ông xem là biết." Vẻ mặt Minh Hiếu cực kì kích động, hắn lấy từnglon đồ uống giấu trong áo khoác ra, đặt lên mặt bàn.

Là lon nước, bên trong là bia.

Nhưng nhìn vẻ ngoài thì chỉ như đồ uống thông thường.

Phúc Lâm cầm một lon quan sát: "Ông lấy ở đâu ra thế?"

"Bạn tôi gửi cho tôi đấy, thằng đó cho người đưa tới cổng trường cho tôi,uống không?"

Tính cách Phúc Lâm khá giống Minh Hiếu nên rất nhanh chóng hợp cạ, trong lúcmấy người kia không biết, hai người bọn họ thậm chí đã rất nhiều lần lập nhómchơi game với nhau. Minh Hiếu còn moi được từ miệng Phúc Lâm chậm lụt khôngít chuyện liên quan đến Thành An.

Minh Hiếu đưa cho mỗi người một lon.

Đức Duy lấy của Quang Anh, thản nhiên nói: "Em ấy không uống."

Quang Anh đè lại tay Đức Duy: "Tôi uống."

Đức Duy mở to mắt nhìn Quang Anh một hồi, sau đó bỏ tay Quang Anh trên tay mìnhxuống, đặt lại lon bia xuống trước mặt cậu: "Uống ít thôi."

Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt, những người kia vẫn chưa nghe ra được có baonhiêu mập mờ trong đó.

Chủ yếu là hành vi của bọn họ quá giật gân.

Hoàng Đức Duy vậy mà lại nghe lời Nguyễn Quang Anh!

Ngay cả Minh Hiếu cũng phải giật mình, theo như hiểu biết của hắn, Đức Duy nhìnbề ngoài lúc nào cũng hờ hững như không, cao quý vời vợi, nhưng thực tế có hammuốn khống chế cực kì mạnh. Nếu như anh thích Quang Anh, chắc chắn Quang Anh sẽbị anh quản chặt chẽ.

Quang Anh có nghe lời hay không không quan trọng, quan trọng là Đức Duy sẽkhông cho phép Quang Anh phản kháng.

Nhưng bây giờ lại có chút gì đó là lạ.

Minh Hiếu nhìn Đức Duy một chút, cũng nhắc nhở Quang Anh: "Quang Anh, cậuuống ít thôi, đừng tưởng nó là bia, nghe tên thế thôi, chứ nồng độ cồn không thấpđâu."

Hắn không muốn bị Đức Duy giận chó đánh mèo đâu. Đức Duy không nỡ bắt nạt QuangAnh, nhưng chưa chắc đã ngần ngại việc gây khó dễ cho Minh Hiếu.

Minh Hiếu tin rằng Đức Duy dám làm chuyện đó lắm.

Hắn nói xong thì thấy Thành An trừng mắt nhìn mình: "Tôi không có à?"

Minh Hiếu không để ý tới nó, thực ra không phải bây giờ không để ý tới nó, mà từtối hôm đó Minh Hiếu đã bơ Thành An rồi. Lúc đầu hắn còn tưởng là sau một ngày,Thành An sẽ nhận ra là hắn giận, không ngờ thi tháng xong rồi Thành An cũngkhông nhận ra có gì khác lạ.

Minh Hiếu hoàn toàn không muốn đưa bia cho Thành An.

Một chút cũng không muốn.

"Cầm lấy." Một lon được nặng nề đặt xuống trước mặt Thành An.

Đầu ngón tay Quang Anh chạm vào thân lon, vẫn còn lạnh, lúc uống vào sẽ mãnh liệtkí©h thí©ɧ xoang miệng, sau đó là cổ họng, lạnh buốt tới nỗi khiến người ta nổida gà.

Minh Hiếu không chỉ mang tới mấy bình như vậy, mà có nguyên một thùng, hắn dùngáo khoác che lên xong ôm cả thùng tới.

Trước khi uống, Quang Anh lộ vẻ mặt mờ mịt: "Nhiều như vậy uống sao hết?"

Minh Hiếu suy nghĩ một chút: "Uống không hết thì mang về chia cho lớp."

Có lẽ không chia được, tổng cộng cũng chỉ có hai mấy lon.

Đức Duy không thích bia rượu, anh chỉ uống đại hai ngụm, sau đó thấy Quang Anhxoay người lấy thêm một lon nữa dưới gầm bàn.

"..."

Cái người trước đó nói uống không hết, bây giờ lại làm như thể phải uống cho bằngsạch.

Bản thân Quang Anh cũng không thích uống bia, nhưng trước kia cậu lại rất mêcái này, có điều, tửu lượng lại cực kì cực kì kém.

Đức Duy không biết điều đó.

Quang Anh chưa từng uống rượu bia ở trước mặt anh, sau đó ở bên Đức Duy thìcũng không có cơ hội để uống.

Minh Hiếu thì cho là tửu lượng của Quang Anh tốt, còn cụng lon với cậu, uống hếthớp này đến hớp khác. Lúc uống xong lon thứ hai, Minh Hiếu ợ một tiếng, giơngón cái với Quang Anh: "Quang Anh, cậu uống tốt thật đấy, bia này là tácdụng chậm, lát nữa mới ngấm."

Quang Anh tươi cười, giữa lông mày đã hiện rõ vẻ phô trương kiêu ngạo bình thườngkhông thấy: "Quá khen."

Đức Duy nhíu mày.

Thành An và Phúc Lâm cũng nhận ra, Phúc Lâm nhìn Quang Anh: "Quang Anh,mày uống bao nhiêu lon rồi?"

Quang Anh nhìn xuống: "Mới một lon thôi, cũng tạm."

Võ Phúc Lâm: "..."

Đặng Thành An: "..."

Minh Hiếu giúp cậu đếm mấy lon trước mặt: "1, 2, 3, Quang Anh, là balon."

Quang Anh vẫn cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Thật à?"

"Ngầu ha."

Mọi người: "..."

Không khí quanh người Đức Duy hiển nhiên không còn ôn hòa như lúc trước nữa,ngón tay anh nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, anh phát hiện ra người nào đó say rồi lạinhìn chằm chằm vào ngón tay anh.

Thành An giơ tay quơ quơ trước mặt Quang Anh, rồi ngồi xuống: "Ấy tôi quênmất, Quang Anh không uống được đâu, mặc dù bọn này lúc trước thường đến quánbar nhảy disco hay đến KTV hát hò, nhưng tửu lượng của Quang Anh cực kì kém,nhưng mà ông này mê uống lắm."

Minh Hiếu còn định chọc chọc Quang Anh một phát, nhưng cái tay vừa thò ra đã nhậnđược ánh nhìn không mặn không nhạt của Đức Duy, lập tức rụt về, hắng giọng mộtcái: "Cậu ta say rồi thì sao? Vẫn còn tiết tự học buổi tối nữa đấy, biếtthế tôi đã không cho cậu ta uống rồi."

Phúc Lâm nói: "Quang Anh say rồi thì ngoan lắm, uống nhiều cũng chỉ đingủ thôi, không có chuyện gì đâu."

Nghe được Phúc Lâm nói như vậy, Minh Hiếu yên lòng, hắn chỉ sợ Quang Anh sayrồi gây chuyện, Đức Duy sẽ bóp chết hắn.

Thành An đang nhét đầy mồm đồ ăn nên lúng búng bổ sung, nhưng không ai chú ý đếnnó.

"Nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ quậy một chút."

-

Lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài, có một đàn em lớp 10 với gương mặt thanh tú, cầmtheo cuốn sách bài tập, vẻ mặt ngượng ngùng đến bên cạnh Quang Anh, khẽ hỏi:"Dạ, chào đàn anh, em có câu hỏi này không biết, có thể nhờ anh giải thíchđược không ạ?"

Minh Hiếu theo bản năng nhìn Đức Duy.

Người kia kéo khóe miệng xuống rất khẽ, Minh Hiếu lập tức tê dại cả đầu, cảm thấysống lưng lạnh buốt.

Từng chuyện từng chuyện đều cứ đâm đầu vào họng súng.

Thành An uống chút rượu rồi nên đầu óc cũng mơ màng, lời nói trở nên thẳng thừngvô cùng: "Này này, bài của cậu khó tới mức nào mà phải hỏi Quang Anh của bọnnày hả?"

Bạn bè cùng khối cũng có thể giải được, không thì đi hỏi giáo viên, dù có thếnào thì chắc chắn cũng không cần phải chạy tới hỏi bài Quang Anh. Cho nên, điềunày có nghĩa là, cậu đàn em này chỉ muốn mượn cơ hội để tiếp cận Quang Anhthôi.

Học giỏi, đẹp trai, nhà giàu. Hiện giờ Quang Anh đã trở thành một miếng bánhthơm ngon quý hiếm không khác gì Đức Duy.

Nhưng khắp cả trường có ai mà không biết, hai cái bánh thơm ngon này đã tiêu thụvới nhau rồi, coi như là giờ chưa tiêu thì sớm muộn gì cũng sẽ tiêu thôi.

Để xem Quang Anh có phản ứng như thế nào.

Cậu đàn em kia cũng đang chờ phản ứng của Quang Anh.

Y lén lút liếc sang Đức Duy ở phía đối diện, nếu như Quang Anh thích anh ta, hẳnlà đã nhận lời từ lâu mới phải, dù sao thì hai người bọn họ cũng chưa ở bênnhau, y chỉ muốn gây ấn tượng tốt thôi.

Phản ứng của Quang Anh có hơi trì trệ, nhưng da cậu trắng, rượu vào rồi phầnđuôi mắt cũng chỉ hơi đỏ lên, trông càng có vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Cậu giơ tay nhận lấy sách bài tập trong tay cậu đàn em, ngửa mặt cười nói:"Đừng vội, để anh trai dạy cậu."

! ! ! ! !

! ! !

! !

!

Minh Hiếu bò ra bàn che mặt, đm, đây là Quang Anh khi uống say sao? Đây là bịquỷ nhập thì có!

Đức Duy liếc nhìn Minh Hiếu, ánh mắt lại rơi xuống mặt Quang Anh, không mặnkhông nhạt mỉm cười, khiến cho lòng người run rẩy.

Nếu như say rượu bắt đầu đi trêu chọc người khác cũng được gọi là ngoan ngoãn.

Thì Quang Anh khi say quả thật rất ngoan.

Đức Duy rũ hàng mi, con ngươi u ám, động tác ngón tay gõ nhịp trên bàn dừng lại,những ý nghĩ tối tăm gần đây đã yên tĩnh lại bắt đầu chậm rãi ngoi lên từ đáylòng.

Quang Anh trầm ngâm một hồi.

Cậu ngẩng mặt lên, nheo mắt lại, trong con ngươi lấp lánh ánh nước mông lung. Cậumỉm cười, giọng nói có phần nghèn nghẹn, lại có phần lém lỉnh.

"Tôi không làm đâu, tôi nói là, để anh trai tôi dạy cho cậu."

Cậu đàn em bị đôi mắt xinh đẹp của Quang Anh nhìn cho nóng cả mặt, lấy lại tinhthần rồi, y nghi hoặc hỏi: "Anh trai nào cơ ạ?"

Quang Anh có anh trai ở trường sao?

Nhưng đề bài đơn giản như vậy, chắc chắn Quang Anh có thể làm được, tại sao lạiphải tìm anh trai?

Không chỉ có y, đám Thành An cũng bị Quang Anh làm cho ngơ ngác.

Tên này đang nói cái gì vậy?

Quang Anh giơ tay, chỉ vào Đức Duy, cười đến vô tội, lại có ý khoe khoang.

"Anh ấy, anh trai." Cậu nói xong, không cười nữa mà nhíu mày, chỉ vàomình: "Của tôi."

Đàn em sửng sốt.

Đức Duy cũng sửng sốt, sau đó là khẽ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro