Phiên ngoại 4: Minh Hiếu x Thành An (1)

Minh Hiếu chưa từng thích ai, nhưng hắn đã từng được rất nhiều người thích.

Thích Thành An là một chuyện ngoài ý muốn, lúc đầu hắn chỉ là thấy nó xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, nhưng không phải như Đức Duy thích Quang Anh. Nét đẹp của Quang Anh mang theo sự khí khái và kiêu ngạo bướng bỉnh của cậu thiếu niên, ngoài Đức Duy ra, không có mấy người có thể lấn át được ngũ quan nổi bật rực rỡ như vậy.

Cái đẹp của Thành An là vẻ đẹp không mang theo bất cứ sự đả kích nào, khiến cho cõi lòng người khác như nhũn ra tê dại.

Ngay từ đầu cũng là khuôn mặt ấy khiến Minh Hiếu để ý thêm nhiều lần, về sau Minh Hiếu lại phát hiện nhóc con Thành An này rất thú vị, thật sự rất thú vị.

Nhưng khi bạn bắt đầu cảm thấy một người thật thú vị, còn để ý đến đối phương từng giây từng phút, thì bạn cách nơi đắm chìm không còn xa nữa rồi.

Minh Hiếu phát hiện mình xong rồi.

Vững chắc treo chết trên người Thành An.

Lại nói, đứa bé này thật quá ngốc, một cốc trà sữa, một cái kẹo que là có thể dỗ cho nó đi theo sau mông người ta chạy khắp nơi. Nhưng nói thì nói như vậy, bảo Thành An không thông minh cũng lại con mẹ nó ngu si quá thể đáng, người ta bảo thích nó nó vẫn có thể cười hì hì bảo người ta mời nó ăn cơm là nó đồng ý ngay, nhưng trong mắt hoàn toàn không hề coi đó là chuyện thật.

Đứa bé đó không hiểu những thứ này, thật sự không hiểu một chút nào. Dù hắn có moi tim moi phổi ra nói nó cũng không hiểu.

Nhưng nó cũng không đến nỗi ngang nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của Minh Hiếu, cũng có lúc sẽ ngầm xoa xoa lại, sau đó dần coi Minh Hiếu như một trong những người bạn tốt nhất mà đối đãi.

Mặc dù địa vị của hắn trong lòng nó cũng không cao được hơn Quang Anh.

Minh Hiếu chỉ có thể yên lặng ở bên Thành An, chờ mong có một ngày nó sẽ hơi thông minh ra một chút, ít nhất là lúc hắn trêu chọc nó chẳng hạn, có thể tỏ ra mất tự nhiên một tí là được, nhưng một lần cũng không có.

Minh Hiếu dự tính cả hai có thể thi vào cùng một trường đại học, mặc dù không đến mức giống như hai con quái vật được tuyển thẳng vào đại học A là Quang Anh và Đức Duy, nhưng vẫn có thể cân nhắc mấy trường xung quanh đó.

Không đợi Minh Hiếu chủ động đi tìm Thành An hỏi chuyện nguyện vọng, nhóc con kia đã hào hứng chạy đến trước mặt hắn.

Do Quang Anh nhắc nhở nên Thành An mới quyết định báo cho Minh Hiếu một tiếng. Thật ra nó cảm thấy mấy chuyện này không quan trọng lắm, đâu nhất thiết phải học cùng một trường, nó còn không học cùng một trường với Quang Anh mà tự chọn trường mà mình muốn kia kìa, Minh Hiếu sao có thể theo nó báo danh vào học viện âm nhạc được.

Chẳng lẽ hắn không muốn làm cậu chủ nhỏ nữa à?

"Minh Hiếu, nguyện vọng của anh là gì?"

Minh Hiếu đưa tờ đơn cho Thành An nhìn: "Đại học Q."

"Em thì sao?"

Thành An cũng đặt tờ phiếu nguyện vọng của mình lên mặt bàn: "Đại học Y, lúc đầu tôi còn định đi du học luôn cơ, nhưng sợ không theo kịp chương trình, nên quyết định học ở trong nước một năm rồi hẵng đi."

Thành An sờ cằm tự quyết định, hoàn toàn không nhận ra, người con trai bên cạnh mình, khóe miệng nhếch lên đã dần dần biến mất, đôi mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Thành An vẫn như cũ hoàn toàn không biết gì cả tiếp tục bô lô ba la: "Thật ra là Quang Anh thích hát, tôi bị cậu ấy ảnh hưởng nên mới thích. Ai dè giờ cậu ấy không hát nữa, cũng không đòi làm đạo diễn nữa, mà nghĩ lại cũng đúng, sao cậu ấy có thể vào giới giải trí được, cậu ấy là con một mà."

Nó lầm bầm: "Hoàng Đức Duy cũng sẽ không cho phép Quang Anh gia nhập cái thế giới lòe loẹt kia."

"Nhưng tôi có thể mà, tôi cũng không cần phải thừa kế gia sản, ba tôi bảo tôi không hợp kinh doanh, ông ấy muốn đẻ em cho tôi."

"..."

Trong chốc lát, vậy mà Minh Hiếu không biết mình nên khóc hay nên cười.

Đại học Q ở cạnh đại học A, nhưng đại học Y lại cách thành phố A hơn một ngàn cây số, ngay cả khẩu vị cũng từ mặn biến thành ngọt.

Minh Hiếu nghiêng đầu nhìn Thành An, hắn hỏi: "Em nỡ tách khỏi Quang Anh à?"

Nắm tay dưới bàn của Minh Hiếu siết chặt, hắn cảm thấy mình thật đáng buồn, để giữ lại người hắn thích, hắn không thể dựa vào bản thân, mà phải dựa vào người khác.

Thành An chớp chớp mắt, lập tức tiu nghỉu: "Đương nhiên là không nỡ rồi, nhưng trước kia Quang Anh đã nói với tôi, tôi không nên biến thành cái bóng của người khác, hãy đi làm chuyện mà mình thích, còn phải làm cho thật tốt nữa."

"Em nghĩ sao?"

Thành An: "Cái gì?"

Minh Hiếu dừng một chút: "Em thích ca hát à?"

Thành An không chút nghĩ ngợi trả lời: "Thích chứ."

Minh Hiếu hiếm khi im lặng, Thành An cho là hắn không nỡ xa mình, cực kì phóng khoáng nắm lấy vai Minh Hiếu: "Yên tâm đi, đợi bố hot lên bố sẽ kí tên cho con."

"Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Thành An không ngờ là Minh Hiếu lại không ngỡ xa mình, nó thật sự rất cảm động, sau này nó không chỉ sẽ kí tên cho Minh Hiếu, mà còn sẽ cho hắn ghế xem concert miễn phí.

Minh Hiếu cười, có phần khó hiểu: "Vậy tôi không muốn em đi thì phải làm sao bây giờ?"

Thành An hơi ngỡ ngàng, sau đó do dự an ủi: "Thầy đã dạy rồi mà, người lớn rồi thì sẽ phải chia xa, trên thế gian không có buổi tiệc nào lại không tàn, với cả, đâu phải tôi sẽ không về nữa đâu."

Thật ra trong lòng nó đang nghĩ, sao Minh Hiếu lại học được cái trò dính người rồi, đòi mạng quá đi mất.

Không hiểu sao trong mắt Minh Hiếu có chút thê lương.

"Tôi biết rồi." Minh Hiếu nói.

Thành An còn cực kì đúng lúc thở dài: "Hầy."

Như thể đứa bị bỏ lại là nó vậy.

Minh Hiếu: "..."

Điền nguyện vọng xong, học sinh được nghỉ mấy ngày rồi trực tiếp tham gia thi đại học. Suốt mấy ngày liền Minh Hiếu không liên lạc với Thành An, Thành An chia sẻ mấy bài đăng trên mạng về cho hắn xem cũng chỉ hiện đã đọc, nhưng không một tin nhắn trả lời.

Thành An ngu ngơ, thế này là thế nào.

Đến ngày cuối cùng, Thành An mới nhìn thẳng vào vấn đề, nó hỏi Quang Anh trên ig.

[Thành An: Quang Anh, hình như Minh Hiếu lại dỗi tôi rồi.]

[Quang Anh: Là sao?]

[Thành An: Tôi bảo anh ta là tôi muốn thi vào đại học Y, có vẻ như anh ta không thích chuyện đó lắm, tôi còn kể với anh ta là muốn đi du học, rồi từ đó đến giờ anh ta không thèm trả lời tin nhắn của tôi luôn. Lúc tôi nói với ông và Phúc Lâm cũng có thấy hai người giận dỗi gì đâu.]

[Quang Anh: ...]

[Quang Anh: Minh Hiếu khác với bọn tôi.]

[Thành An: Đương nhiên là khác rồi, ông chó Lâm và tôi là anh em mặc chung một quần lớn lên với nhau, sao Minh Hiếu so được?]

[Quang Anh: ...]

[Thành An: Nhưng ngoài hai người ra, Minh Hiếu là người đối xử với tôi tốt nhất, mà ngoài hai người ra, hắn cũng là bạn tốt nhất của tôi.]

[Thành An: Nhưng chính ông nói với tôi mà Quang Anh, cuộc đời của mình không nên thay đổi vì người khác.]

[Quang Anh: Vậy ông đến gặp anh ta rồi nói chuyện đi, gọi điện không nghe thì đến hẳn nhà luôn, anh ta chắc cũng không thật sự giận ông đâu.]

[Thành An: Ôi, con trai đứa nào cũng phiền phức như thế à?]

[...]

Thành An thật sự không ngờ Minh Hiếu sẽ tức giận, nhưng nó nghĩ nát óc cũng không tìm ra nổi lí do khiến đối phương tức giận.

Một buổi chiều trước kì thi đại học, nó đón xe đến nhà Minh Hiếu, nhưng còn chưa kịp vào cửa đã bị con chó nuôi trong sân nhà Đức Duy hấp dẫn, bám vào hàng rào chơi đùa với con chó nửa ngày.

Minh Hiếu ở lầu hai chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."

Mẹ nó rốt cuộc là cái thứ không tim không phổi gì đây?

Chuông cửa reo lên, điều hoà trong nhà mở rất thấp, Minh Hiếu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, gam màu lạnh càng khiến Minh Hiếu trông lạnh lẽo hơn bình thường rất nhiều.

Hắn vừa xuống lầu đã lập tức thấy một nam sinh tiến lên hỏi: "Anh, anh chắc chưa?"

Tay Minh Hiếu vẫn đặt trên lan can cầu thang, nghĩ đến tin nhắn bằng giọng nói hôm qua Thành An gửi cho mình, mềm mại yếu ớt mang theo sự nũng nịu: "Minh Hiếu, Minh Hiếu, đừng giận nữa mà, tôi hứa là sau này tháng nào cũng bay về nhé? Tôi sẽ mang đồ ăn ngon cho anh, không mang cho bọn họ đâu chỉ mang cho anh thôi có được không? Đi màaaaaaa..."

Có quỷ mới tin nó. Thứ nhất, Thành An chắc chắn không thể tháng nào cũng bay về, nó ham chơi, lại ngại khổ, tháng nào cũng phải ngồi máy bay mấy tiếng là chắc chắn sẽ không vui.

Thứ hai, nó không thể chỉ mang đồ ăn cho hắn, chắc chắn phần cho Quang Anh và Phúc Lâm sẽ không bao giờ thiếu.

Chính Minh Hiếu cũng không thể lừa gạt nổi bản thân.

Thế là nửa đêm hắn đi quấy rối Đức Duy.

"Đức Duy, giúp một chút."

Đức Duy tựa ở trên ghế sô pha, không biết trong tay đang nghịch cái gì, nghe thế thì thản nhiên đáp: "Ông cứ mặc kệ thằng bé ấy đi."

Minh Hiếu sửng sốt: "Cái gì?"

Đức Duy chậm rãi nói: "Tự nghĩ."

Minh Hiếu cả đêm không ngủ, nghĩ suốt đêm mới hiểu ra Đức Duy nói mặc kệ là có ý gì.

Từ năm lớp 11, Minh Hiếu chưa ngày nào là không thỏa mãn yêu cầu của Thành An, dù Thành An có phá phách thế nào thì Minh Hiếu luôn có thể kiên nhẫn thu dọn cục diện rối rắm cho nó. Khi mà một người đã chắc chắn đối phương sẽ không rời khỏi mình, người đó sẽ không chút kiêng dè tiêu xài lòng tốt của đối phương.

Mặc dù Thành An không đến mức nghĩ như vậy, nhưng hành động của nó đã thể hiện rõ thái độ. Minh Hiếu sẽ để cho nó mặc sức chơi đùa, nhưng nó lại chưa từng nghĩ vì sao Minh Hiếu lại đối xử với nó tốt như vậy, mặc dù nó không xem những trả giá của Minh Hiếu như điều đương nhiên, nhưng Thành An thật sự cũng không nghĩ nhiều.

Minh Hiếu biết Đức Duy đang nhắc nhở mình, vào thời điểm thích hợp thì nên buông tay để Thành An ăn chút đau khổ, để Thành An không còn cảm giác an toàn như trước nữa.

Năm nay Trần Hoài Nam lớp 11, qua hè là lên lớp 12, là một đứa nhỏ cực kì rạng ngời chói lọi của nhà họ Trần. Nhưng Trần Hoài Nam lại không giống ba mình, cũng không giống bất cứ người nào trong nhà họ Việt, cậu giống mẹ, một cậu nhóc mềm mại yêu kiều, trắng đến nõn nà, có một đôi mắt ngây thơ vô tội như nai con.

Minh Hiếu biết mình làm như vậy là rất ngây thơ, nhưng hắn muốn thử kí©h thí©ɧ Thành An một chút, nếu không thì Thành An sẽ vĩnh viễn không hiểu ra.

Có một vài người sẽ không chịu nổi cái kiểu đối đãi qua loa của Thành An, và Minh Hiếu cũng không muốn chỉ là bạn tốt nhất của nó.

Minh Hiếu rũ mắt: "Ra mở cửa đi."

"Vâng." Hoài Nam gãi đầu, loẹt quẹt dép lê chạy ra mở cửa.

"Minh Hiếu, tôi đến..." Tiếng Thành An im bặt khi nhìn thấy Hoài Nam, nó bối rối, sau đó lùi về sau hai bước.

"Đây có phải là nhà họ Trần không?" Thành An không chắc lắm hỏi lại, cậu con trai trước mặt này có vẻ còn nhỏ hơn cả nó và Minh Hiếu, nhưng nó chưa từng nghe nói Minh Hiếu có em trai, huống hồ, Minh Hiếu và người trước mắt này, từ khí chất đến vẻ ngoài đều không có gì tương tự.

Hoài Nam nghiêng người để Thành An vào nhà: "Em là bạn của anh Minh Hiếu, đây là nhà họ Trần ạ, anh vào chơi nhé?"

Thành An "ừm" một tiếng, lúc chuẩn bị đi vào thì sau lưng Hoài Nam bỗng xuất hiện một người, tóc hắn hơi rối, dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ, thân mật vô cùng vuốt tóc Hoài Nam: "Sao thế?"

Thành An sửng sốt một chút, nó theo vào trong, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi Minh Hiếu: "Anh có người yêu rồi à?"

Minh Hiếu đánh giá nét mặt của nó, không có gì bất thường, ngón tay hắn cắm vào lòng bàn tay: "Sắp."

Thành An vỗ cái bốp vào vai Minh Hiếu: "Anh được đó, lợi hại gớm."

Minh Hiếu và Hoài Nam: "..."

Minh Hiếu không trả lời nó mà hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"

Thành An sửng sốt một chút: "Tôi đến dỗ anh chứ làm gì, chẳng phải là anh đang giận tôi à, nên tôi trực tiếp đến dỗ anh nè."

Thật sự, nếu không phải hắn hiểu Thành An quá rõ, Minh Hiếu sẽ thật sự cho rằng người trước mắt này cũng thích mình, cũng sẽ biết nũng nịu dỗ hắn.

Nhưng Minh Hiếu biết rõ, người khác có thể làm như vậy, nhưng Thành An sẽ không. Thành An còn có thể nũng nịu với Phúc Lâm, Quang Anh và cả Lâm Vũ Chi, thậm chí còn vì một túi khoai tây chiên mà sẵn sàng ôm người ta gọi anh ơi, không biết xấu hổ là gì.

Nhưng chẳng phải thứ mình thích chính là cái kiểu nhõng nhẽo không biết xấu hổ đó ư?

Đáng đời hắn, hắn lại thích một thứ như vậy!

Minh Hiếu vẫn như mọi khi mỉm cười: "Tôi giận gì đâu, cậu muốn đến đại học Y thì cứ đi đi thôi, nhớ đừng quên mang đồ ăn vặt theo."

Đại khái là thái độ của đối phương thay đổi quá nhanh, dáng vẻ quá ung dung thản nhiên, khiến Thành An suýt nữa không phản ứng kịp. Cũng không biết vì sao mà khi thấy đối phương nhẹ nhàng thoải mái như vậy, lại khiến nó cảm thấy có chút khó chịu.

Thành An không nói chuyện, dừng một hồi, ánh mắt nó quét đến đồ ăn vặt trên bàn trà, con ngươi lập tức sáng bừng lên: "Tôi ăn được không?"

Minh Hiếu: "..."

Hoài Nam kéo Thành An qua: "Đương nhiên là được rồi."

Vốn là mua cho Thành An, Minh Hiếu cũng không biết mình đang chờ mong điều gì, nhưng sau mấy lần Thành An tới chơi thì đồ ăn vặt trong nhà hắn chậm rãi đổi thành thứ Thành An thích.

Hắn không biết Thành An sẽ ghé chơi lúc nào, nên luôn nghĩ cứ chuẩn bị trước cho chắc, hắn không thể chỉ dựa vào bản thân để hấp dẫn Thành An thì dùng ăn ngon chơi vui cũng được mà.

Tay Thành An còn không chạm được đến mấy thứ kia, Minh Hiếu đã tiến lên tóm tay nó kéo ra, cười như không cười nói: "Đây là đồ tôi mua cho em ấy, cậu muốn ăn thì tự đi mua đi."

Thành An nhìn Minh Hiếu, đờ đẫn.

Minh Hiếu chưa từng nói với nó như vậy, mặc dù hắn đang cười nhưng lại lạnh như băng, không có chút nhiệt độ nào, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi từ tận trái tim.

Chỉ là đồ ăn vặt thôi mà Minh Hiếu cũng không cho mình ăn.

Hoài Nam lập tức hòa giải, nhẹ nhàng đẩy Minh Hiếu ra, động tác không thiếu ý trách móc, Hoài Nam cầm lấy đồ ăn vặt trên bàn trà nhét vào trong ngực Thành An: "Không sao đâu, em đang giảm béo mà, em cũng không thích ăn đồ ăn vặt."

Cậu nói xong lại quay đầu nhìn Minh Hiếu đầy oán trách: "Em đã nói là không thích ăn rồi anh còn mua nhiều như vậy, đã thế lại còn không cho người khác ăn, đúng thật là."

Tiếng Hoài Nam mềm mại như tiếng con gái.

Khiến Thành An không hiểu vì sao lại không muốn nghe cậu mở miệng.

Thành An nhìn đồ ăn vặt trong tay, lần đầu tiên cảm thấy đồ bố thí làm nó buồn nôn, lần đầu cảm thấy mình hèn mọn. Nó trả lại đống đồ ăn vặt: "Tôi cũng không thích ăn."

Minh Hiếu nhìn nó một hồi: "Không thích ăn thì thôi."

Thành An chớp mắt, cảm thấy có chút ấm ức, nó không biết bây giờ mình có nên đi về không.

Minh Hiếu ép buộc bản thân phải dời ánh mắt khỏi mặt Thành An, sao hắn lại không thấy sự tủi thân tràn đầy đáy mắt đối phương được, ngón tay Minh Hiếu gắt gao cắm vào lòng bàn tay. Hắn nhắm hai mắt, nhẫn tâm nói: "Không có việc gì thì cậu có thể về rồi."

Thành An giương mắt, nhẹ nhàng thở ra, đẩy Minh Hiếu một cái, khom người đổi giày ở cửa, vẫn không quên nói: "Về thì về, làm như ông đây thích đến nhà anh lắm vậy."

Động tác vừa chật vật vừa hỗn loạn.

Cánh cửa "sầm" một tiếng đóng lại, Hoài Nam có chút lo lắng nhìn về phía anh họ mình, khẽ nói: "Thật ra đâu đến mức phải như vậy, anh, sao anh không nói thẳng ra luôn?"

Minh Hiếu cười khổ: "Sao chú biết anh chưa nói hả?"

Điều kiện tiên quyết là đối phương phải nghe vào tai mới được, mà cái kiểu của Thành An thì Minh Hiếu có moi tim ra đặt tới trước mặt nó, nó cũng có thể hỏi một câu "Ăn ngon không?".

Minh Hiếu không hề cho rằng những kiểu tỏ tình lãng mạn nồng nàn trên phim sẽ phù hợp với Thành An.

Thành An không chịu đau thì sẽ không hiểu.

-

Thành An từ nhà Minh Hiếu về, phải đi ra ngoài đón xe, nó trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế của nhà. Nhà họ Đặng cũng không có quy củ gì, hai ngày này Thành An thi đại học, người lớn đều ở nhà không đến công ty để chăm sóc nó, tài xế cũng ở nhà, đang chơi mạt chược với ba Đặng.

"Sao thế Thành An?"

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, sự tủi thân của Thành An lập tức trào ra, nó không rõ là vì bị bạn thân phản bội hay vì cái gì khác, chỉ biết là mình rất tức giận, cũng rất ấm ức.

"Chú Trương..." Nước mắt Thành An lập tức rơi xuống.

"Cháu bị người ta... Bị người ta... Bạn thân của cháu không cần cháu nữa, tên đó có người yêu rồi là vứt bỏ cháu..."

Chú Trương vừa nghe thấy Thành An khóc, lập tức đau lòng vô cùng, đặt đống mạt chược xuống, nói với ba Đặng một tiếng, vội vàng lái xe đi đón Thành An.

Ba Đặng gõ bàn, chậc chậc mấy tiếng: "Thằng ranh kia quá yếu ớt, sau này phải rèn lại cái tính của nó mới được."

Còn biết ba mình sẽ không an ủi nên đi tìm chú Trương.

Trên xe, chú Trương an ủi Thành An: "Ôi trời, có phải chuyện lớn gì đâu, bạn thân thì cũng cần phải yêu đương chứ. Không phải là Quang Anh cũng có người yêu à."

Thành An lau mặt một cái: "Nhưng Quang Anh có người yêu cũng không đối xử với cháu như vậy."

Chú Trương không khỏi xoa đầu Thành An: "Người ta hẹn hò đương nhiên phải đối xử tốt với người yêu mình rồi, không thì muốn đối xử tốt với ai? Cháu lại còn ghen với người ta nữa."

"Cháu không ghen, không có ghen gì hết!" Thành An hét lên: "Cháu chỉ tức thôi."

Chú Trương nhìn khuôn mặt nhỏ uất ức tủi thân của Thành An, mỉm cười: "Vậy cháu không ghen thì sao lại cảm thấy tức?"

Thành An hơi nghẹn họng: "Anh ta trọng sắc khinh bạn!"

Chú Trương: "Thì Thành An cũng kiếm người yêu, cũng trọng sắc khinh bạn, có gì đâu."

"Không, không phải, chuyện đó không giống." Thành An òa khóc. Nó nói chú Trương không hiểu, nhưng thật ra chính nó cũng không hiểu vì sao nó lại cảm thấy ấm ức như vậy, lúc trước nhìn Quang Anh và Đức Duy yêu đương có cũng không cảm thấy tủi thân đến thế.

Ít ra, nó chưa từng ác độc hi vọng Đức Duy sẽ biến mất. Trước khi đi, nó nhìn thấy bóng lưng Minh Hiếu đứng cạnh thằng nhóc kia, và trong nháy mắt đó, nó hi vọng tên nam sinh kia cứ thế mà biến mất đi. Nếu được vậy, Minh Hiếu sẽ lại mua đồ ăn vặt cho nó, sẽ lại thân thiết trò chuyện với nó, mà không phải lạnh nhạt và xa cách như bây giờ.

Những thứ kia, vốn dĩ là của nó.

Thành An không hiểu nổi bản thân mình nữa.

Chú Trương còn tưởng có chuyện gì xảy ra, ai ngờ chỉ là mấy đứa nhỏ cãi cọ với nhau. Dỗ Thành An mấy câu mà vẫn thấy thằng bé rầu rĩ không vui, chú cũng không nói nữa, yên lặng bắt đầu lái xe.

Vẫn còn là trẻ con mà, sao có thể giận dỗi nhau lâu được.

Thi đại học kết thúc, hầu như không ai để ý thấy rằng Thành An và Minh Hiếu hoàn toàn không giao tiếp với nhau, mặc dù hai người vẫn như cá gặp nước tham gia đủ loại tụ họp tiệc tùng, vẫn là trung tâm chú ý của mọi người như trước.

Quang Anh hỏi Thành An, Thành An qua loa nói làm lành rồi, thấy Quang Anh yên tâm gật gù, trong lòng Thành An cảm thấy áy náy, trước giờ nó chưa từng nói dối Quang Anh.

Nhưng nó không muốn để Quang Anh phải lo lắng.

Nó vẫn chưa làm lành với Minh Hiếu.

Nếu là trước kia, Minh Hiếu đã đến dỗ nó từ lâu rồi.

Sân bay thành phố A, Thành An mua vé của chuyến bay cuối cùng trong ngày tới thành phố Y. Nó đăng lịch bay lên vòng bạn bè, Quang Anh và Đức Duy bị Lý Thư Nhã gọi đi phát biểu cổ vũ các em khối 12 năm nay nên không tới được, Phúc Lâm thì còn khai giảng sớm hơn cả nó, đã bắt đầu học quân sự.

Thành An đang chờ Minh Hiếu, nó không ngừng nhìn quanh cửa chính.

Thành An không ngừng lẩm bẩm.

"Lâu như vậy rồi cũng nên bớt giận đi chứ, huống hồ, là tại anh sai mà, tôi chỉ lấy chút đồ ăn vặt thôi, anh đâu cần phải che chở đến vậy chứ?"

"Tôi sắp đi rồi mà anh cũng không thèm tới tiễn."

"Lúc đó anh còn nói không muốn tôi đến đại học Y, chắc giờ anh chỉ mong tôi đi nhanh một chút nhỉ."

"Anh mà không đến, tôi sẽ thật sự không thèm để ý tới anh nữa đâu."

"Đm anh luôn Minh Hiếu..."

Tiếng Thành An càng lúc càng run rẩy, nó đội một cái mũ ngư dân, che nửa mặt, không ai trông thấy cậu thiếu niên đứng đó có hàng mi đã đẫm nước mắt.

Minh Hiếu không đến, nhưng Thành An phải đi rồi. Đám bạn cùng ngành nó vừa kết bạn mấy hôm trước đều đã đến nhận phòng, mà Thành An còn chưa xuát phát.

Thời điểm máy bay cất cánh, phía sau tấm kính thủy tinh to lớn có một người con trai đang đứng, hắn mặc áo thun đơn giản với quần dài, nét mặt thản nhiên.

Hoài Nam đi tới từ phía sau hắn: "Anh, anh không hối hận chứ?"

"Đại học lớn như vậy, nhiều người như vậy, với tính cách của anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ quên anh."

"Anh, không cần phải làm vậy đâu, thật đấy."

"Kệ đi." Minh Hiếu nhìn máy bay biến mất trong tầm mắt, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới xoay người rời đi.

Mấy ngày sau đó, Minh Hiếu như biến thành người khác. Mặc dù bên ngoài hắn trông vẫn như trước, nhưng vừa về đến nhà, Minh Hiếu trở nên không nói không rằng, cũng không cười không giận, lặng lẽ đến mức khiến người khác hốt hoảng. Người trong nhà nói bóng nói gió muốn hỏi thăm xem hắn làm sao vậy, đều bị Minh Hiếu lấp liếʍ cho qua.

Thích một người suốt hai năm, kết cục lại như thế này, Hoài Nam không biết ông anh họ mình sẽ còn biến thành bộ dáng nào nữa.

Ít ra, kết quả không nên là như vậy.

Lần đầu tiên trông thấy Thành An, Hoài Nam choáng váng vô cùng.

Nhà họ Hoàng ở bên cạnh cực kì thích trồng đủ loại hoa hồng trong sân, cũng không phải Đức Duy trồng, mà là đứa bé Tiểu Lục được nhà bên đó nâng niu trong tay, bé hay tự mình vác cái cuốc nho nhỏ, gieo từng hạt giống xuống.

Thợ làm vườn của nhà đó cũng giúp đỡ không ít, ví dụ như đêm khuya lặng lẽ đào chồi non lên rồi trồng lại, chứ để Tiểu Lục cắm bừa như vậy chắc chắn sẽ chết.

Hoa nở đẹp vô cùng, không phải là hoa hồng đỏ, có vài loại thậm chí Hoài Nam còn chưa từng nghe qua, rực rỡ vươn ra khỏi hàng rào. Thành An ngồi xổm ở bên cạnh, những đóa hoa phản chiếu lên khuôn mặt nó, gần như đều trở thành vật làm nền.

Hoài Nam mới chỉ gặp một người đẹp đến mức như vậy, đó là người yêu của Đức Duy nhà bên, nhưng người yêu của anh khiến cho người ta cảm giác có cùng đẳng cấp với Đức Duy, nên cũng không dám nhìn nhiều.

Nhưng người mà ông anh họ của cậu thích, lại như một chùm hồng nở rộ giữa nhân gian.

Hoài Nam không quá hiểu về Thành An, nhưng cậu chắc chắn Thành An là một người rất thân thiện, thế nên cậu không hiểu vì sao Minh Hiếu lại phải làm khó đối phương đến vậy.

Thật đáng thương.

Minh Hiếu im lặng rời đi. Từ lúc thi đại học đến bây giờ đã qua hai ba tháng, có vô số lần hắn muốn chạy tới trước mặt Thành An, trực tiếp thổ lộ với cậu, nhưng thấy đối phương sau khi cãi nhau với mình vẫn không tim không phổi như trước, sung sướиɠ tận hưởng cuộc sống, Minh Hiếu lại lùi bước.

Có lẽ người kia, đúng là, không cần mình đến vậy.

Sự ấm ức khi ấy có thể chỉ là tâm lý của trẻ con khi bị người ta cướp mất thứ đồ chơi yêu thích, trong chốc lát không thể chấp nhận được mà thôi.

Minh Hiếu muốn để đối phương đau một chút, cuối cùng lại là dày vò chính mình.

Hắn cũng biết, nếu thổ lộ thì Thành An cũng sẽ không hiểu, và cũng chưa chắc đã chấp nhận, khi ấy, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa.

Hắn không có được sự dứt khoát của Đức Duy.

Minh Hiếu vốn nên giống Đức Duy nhẫn tâm quyết đoán, chính hắn cũng vẫn luôn cho rằng mình là người như vậy, nhưng khi áp dụng với chính mình, Minh Hiếu mới biết, hắn khác Đức Duy.

Thành An cũng khác Quang Anh.

-

Thành An buồn bã ỉu xìu lên máy bay tìm vị trí của mình ngồi xuống. Nó nhìn ig không một tin nhắn mới, thở dài, đeo bịt mắt lên, muốn yên tĩnh một chút.

Đeo chưa được hai giây đã bị người ta kéo xuống, gương mặt của Lâm Vũ Chi phóng to trước mắt nó.

Thành An giật mình lùi về sau: "Vãi chưởng, sao cậu lại ở đây?"

Lâm Vũ Chi bĩu môi: "Tôi còn đang định hỏi sao cậu lại ở đây nè?"

Thành An nói: "Tôi đến đại học Y báo danh."

Lâm Vũ Chi: "Tình cờ ghê, trường tôi là đại học X gần trường cậu."

Nỗi bất an vì phải đến thành phố xa lạ và một đống cảm xúc tệ hại sau khi trở mặt với Minh Hiếu tạm thời bị nó quên sạch, Thành An vỗ vai Lâm Vũ Chi: "Vậy thì tốt quá, có thể làm bạn với nhau rồi."

"Phiền chết đi được, tôi không muốn đến đại học X, cũng không muốn học Y, nhưng ba mẹ tôi đều là bác sĩ, họ có thể vì bệnh nhân mà cả tuần trực ở bệnh viện, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có đến ba trăm ngày đều chôn mình ở bệnh viện. Tôi không có tinh thần hiến dâng như vậy, tôi không làm nổi." Lâm Vũ Chi đau buồn nghiêm mặt, lấy từ trong túi ra một bịch khoai tây chiên, ném cho Thành An: "Cho cậu đấy, tình cờ mua đúng vị cậu thích ăn."

Thành An nhìn khoai tây chiên trong tay, chợt hoảng hốt, hình như lí do khiến quan hệ của nó và Minh Hiếu vỡ tan, cũng xuất phát từ đồ ăn.

"Vậy lúc đầu cậu định đăng kí trường nào thế?" Thành An hỏi.

Lâm Vũ Chi hạ lưng ghế ra sau, gối đầu lên hai tay: "Điểm tôi cũng không cao, nguyên năm lớp 12 liều mạng lắm mới thi nổi hơn 20, tôi mà học Y thì không phải là hại người à?"

Thành An nhíu mày, hiếm hoi vụng về an ủi một người: "Có thể thi lên cao học mà, thậm chí là tiến sĩ cũng không muộn."

Lâm Vũ Chi không đáp lại lời nó, mà lại như phát hiện ra đại lục mới, nhìn Thành An chằm chằm, kinh ngạc nói: "Cậu mà cũng biết an ủi người ta á?"

Thành An đấm Lâm Vũ Chi một cái: "Cút."

Thành An bóc túi khoai tây chiên ra, không yên lòng nhét từng miếng từng miếng vào miệng.

Lâm Vũ Chi hơi ngả người ra sau có thể trông thấy quai hàm không ngừng động đậy của Thành An, cả vành tai nhỏ nhắn tinh xảo, cái cổ thon dài mượt mà, xương cánh bướm như ẩn như hiện sau lớp áo thun trắng.

Y biết Thành An đẹp, trong trường cũng có rất nhiều đứa con gái thấy Thành An đẹp, chẳng phải cũng vì Thành An đẹp nên y mới kiên nhẫn theo đuổi đó sao?

Thành An phát hiện ra ánh mắt của Lâm Vũ Chi, quay đầu, nghi ngờ nói: "Nhìn cái đéo gì vậy?"

Lâm Vũ Chi: "..."

Nếu Thành An không nói chuyện thì tốt, vừa mở miệng ra đã có thể tức chết người khác.

Lâm Vũ Chi cũng không bận tâm, y nghiêng đầu hỏi Thành An: "Cậu có biết lúc đầu tôi định đăng kí vào trường nào không?"

Thành An: "Sao tôi biết được?"

Lâm Vũ Chi hững hờ nói: "Đại học Y, lúc đầu tôi định báo đại học Y."

Thành An không nghĩ nhiều: "Ồ, thế à?"

"Nhưng ba mẹ tôi muốn tôi làm bác sĩ. Tổng điểm của tôi chỉ có 22, trường có ngành Y tốt nhất mà tôi có thể vào là đại học C ở thành phố A, nhưng tôi chọn đại học S."

"Biết tại sao tôi lại chọn đại học S không?"

Thành An "ờm" một tiếng: "Không biết."

Lâm Vũ Chi nghiêng người, nói bên tai Thành An: "Bởi vì bên cạnh chính là đại học Y, bởi vì có cậu ở đó."

"Thành An, cậu có muốn thử với tôi không?" Dù cho Lâm Vũ Chi cố ra vẻ bình tĩnh, giọng nói cũng đã lộ ra sự hồi hộp.

Lời này quá thẳng thắn, trong khoảng thời gian này Thành An cũng không phải chỉ lo liên hoan uống rượu với đám bạn, bởi vì Minh Hiếu mà tâm tư nó trở nên tinh tế tỉ mỉ hơn nhiều, nhưng vẫn còn thiếu một chút.

Lâm Vũ Chi lập tức đánh thức nó.

Bởi vì ai đó mà đến một thành phố, vốn đã là một lời tỏ tình gián tiếp. Lúc trước Minh Hiếu không muốn mình đến đại học Y, thậm chí sau đó thái độ trở nên lạnh nhạt, hai người cũng là vì chuyện này mà trở mặt, nhưng mình sống chết vẫn không hiểu ra, là tại sao?

Chẳng qua nếu như là Thành An của trước kia, nó sẽ vẫn không hiểu gì, nhưng khoảng thời gian này đã giúp Thành An chậm rãi hiểu ra những chuyện vòng vèo rắc rối đó.

Giống như dung nham phun lên từ miệng núi lửa, chảy xuống phía dưới, bốc lên khói trắng, tiêu diệt mọi vật sống.

Lại như cơn lũ điên cuồng trào dâng từ dòng sông, núi non vì nó mà rung chuyển.

Thành An nghe thấy tiếng mình thở dốc, càng nghe rõ hơn là nhịp tim của mình. Nó nuốt xuống miếng khoai tây chiên trong miệng, cúi đầu xuống, chậm rãi nói: "Xin lỗi, tôi đã thích người khác rồi."

Đã thích từ rất lâu rồi, nhưng chính nó lại vừa mới biết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro