cảm cúm
the start
là bài hát chủ đề của chương trình anh trai say hi
nay đức duy được khoác lên mình một outfit trong mắt em thì nó rất là hiphop, vì sao ạ? vì nó màu đen!
thêm quả kính rất chi là hợp với bộ đồ, em mang từ nhà em đi đấy! kính các bạn cừu tặng em toàn kính ngầu ngầu nên em đeo với bộ nào cũng hiphop.
"duy ơi, tí có cảnh đứng dưới nước mưa đấy, em chịu không?"
hiphop với bộ đồ là thế nhưng đức duy đang bị cảm nhẹ, sáng nay không hiểu sao thức dậy em thấy toàn thân cứ lừ đừ, đứng trước gió tí là lạnh kêu chị hương ơi ới cả ra.
"ok hết mà chị, chỉ hơi thôi chứ có bị cảm đâuu"
đức duy đang đứng để chị make dặm lại nền, chu môi lên trả lời chị hương.
"quay xong em nhớ vào luôn để chị lau người nhé, sức khoẻ em yếu lắm"
"dạ vâng ạa"
"hả ai cảm hả? em à?"
anh quân đứng xem điện thoại gần đó nghe thấy liền tới chỗ em, hai bàn tay xoa lên lưng và đôi vai đang đeo những phụ kiện của trang phục của em.
"ơ đâu em đâu, em captain boy này hơi bị khoẻ đấy anh ạ, anh nhìn này"
"rồi nhất em nhá"
màn khoe cơ khá khoa trương đến từ vị trí em bé, nhưng men thật mà, hồi rap việt em có đi tập gym đấy.
không phải dễ đụng đâu, em út tưởng sẽ được các anh bảo vệ nhưng đây là em út bảo vệ các anh nhá.
"thằng nhóc con"
"ơ"
đức duy nghe có người nói mình là "nhóc" liền liếc mắt dáo dác tìm thủ phạm, quay lại chình ình anh giám đốc âm nhạc đằng sau.
"anh teeee, anh cứ trêu emm"
"ơ anh mày nói không đúng à"
"cứ trêu đứa em này thôi, anh ghim em từ hồi rap đấy à"
"hơ mày có gây thù trách oán với anh đâu mà anh ghim"
"anh cứ gọi nhóc thôi"
"thế không đúng à,nhỏ tuổi nhất tính lên mặt ai"
anh thanh tuấn nói đúng quá em đức duy không cãi được.
em bĩu môi phụng phịu, quay mặt không muốn nói chuyện với anh.
"ơ nhóc này, mày khinh anh à"
thanh tuấn thấy thái độ của em mà đi đến cù léc em, đang yên tĩnh cả cái set quay mà cái tiếng cười của em làm bừng tỉnh sức sống.
"ơ đừng anh ơi em đùa, em xin lỗi"
đức duy ngồi ghế mà né chiêu từ anh thanh tuấn, đùa già rồi mà lanh giữ vậy trời. sau hôm nay thấy bài diss cho anh justatee từ em captain boy team underdog.
anh cũng tha cho em khi thấy chiếc ghế có tình trạng sắp ngửa ra sau, sợ em bé này ngã cái là mệt. đức duy thấy anh dừng lại thì chỉnh lại trang phục với phụ kiện nhưng đôi mắt xinh thì lườm thang tuấn kinh.
"anh bắt nạt em"
"thế bảo thằng rhyder của mày ra gặp anh"
"ơ đùa, lôi em vào làm gì"
vừa nhắc thì quang anh cũng tới, gì chứ giọng cười của em nó vang nguyên cái set khiến ai cũng nhìn, quang anh đang ngồi cách khá xa cũng đến hóng.
"mọi người chuẩn bị ra cảnh tiếp theo"
nghe ekip hô, ba người cũng dừng cuộc này lại mà tiến đến phía sàn đầy nước phía trước.
"cảnh này quay nhanh nhé, tránh gây ảnh hưởng sức khoẻ các anh trai"
trấn thành dặn dò ekip, đoàn quay nhanh chóng nhận tin gật đầu, bố cục set up, ánh áng đầy đủ, nước mưa nhân tạo từ ekip dựng lên, các anh trai cũng nhanh chóng diễn phần của mình.
"cắt, ok rồi, mọi người ra ngoài lau người thay quần áo được rồi ạ"
đạo diễn hô xong, các anh trai lần lượt bước ra ngoài, nhưng vẫn còn vài trường hợp ngồi nghịch...
"anh ơi chơi trong đây được không anh"
thành an nhanh nhảu đến bên ekip chỉ vào sàn nước trước mắt, ekip nghe câu hỏi từ cậu thì gật đầu, ngước đầu lên nhìn bên trong đã có em bé duck duy đang trong đó, có mỗi em thôi sao thành an lại đi xin á?
"anh negav, em chơi trong đây được không ạ?"
"em muốn chơi à?"
"em nghịch tí ạ"
"thế để anh đi hỏi cho em nhá?"
"vâng, xong anh ra đây luôn nhá?"
"ừm đợi xíu"
là em bé muốn chơi, mà khúc các anh trai đi ra đức duy mắc nghịch lắm rồi nên nhờ thành an đi cuối cùng ra xin cho em.
"anh đi kiếm khăn cái xong ra với em, nhanh mà vào nhá"
"vâng vâng"
chả biết có gì hay mà em cứ lon ton từ chỗ này sang chỗ kia, các anh trai đứng ngoài cũng chỉ nhìn em bé quậy rồi cười.
"chị hương, để ý cap chơi ở kia kìa chị"
quang anh nhanh chóng ra chỗ trợ lý của em, chị hương đang nói chuyện nghe vậy liền hỏi.
"chơi ở đâu vậy em?"
"chỗ cảnh quay nãy á, chị ra xem xem"
"hả, chết rồi"
chị hương hoảng hốt nghe quang anh nói, vừa dứt câu liền vớ lấy một chiếc khăn lau người to của chương trình chuẩn bị sẵn chạy lại chỗ em, quang anh ngơ ngác cũng theo sau.
"đức duy, chị nói em như nào"
đức duy vẫn đang lật đật đi trên sàn nghe tiếng chị hương vội quay mặt lại.
"đây em lên đây ạ"
em bé lẽo đẽo đi trên mặt sàn toàn nước, đôi giày này nay chắc căng bụng luôn quá.
"ắt xì"
vừa bước ra khỏi sàn, em vội quay đầu sang hướng khác để hắt hơi, cả trường quay lặng im quay sang nhìn em.
"trời ơi chị biết ngay mà"
quấn cho đức duy cái khăn quanh người, chùm kín quả đầu trắng của em, nắm bàn tay nhăn nheo vì nghịch nước của em dắt đến chỗ ít gió.
"có sao đâu mà chịii"
"mắt em đỏ hết lên rồi, nước mũi muốn tụt dài đến miệng em rồi đấy"
thấy chị hương gắt vậy em bé liền cúi đầu hối lỗi, không dám hó hé cãi lời chị. hai má bánh bao vậy mà ỉu ra, xụ hết xuống trông thương cực.
"cap, em bị cảm à?"
"dạ vâng..."
thật ra em muốn nói không với quang anh để anh bớt lo, nhưng nếu nói vậy chị hương lại quát em mất.
"để anh kiếm cho em cái áo mới nhé, nay anh mang khá nhiều"
"vâng ạ, em cảm ơn"
thấy em ngoan nghe lời anh cũng cười xoà, xoa mái tóc đang nửa ướt nửa khô của em rồi rời đi lấy áo cho đức duy.
"có mỗi đứa em mà chị mắng to thế.."
"lỗi chị mắng em, nhưng mắng nhiều em mới thấm được duy ơi"
chị hương nghe giọng ỉu xìu, này là biết nhóc con này dỗi rồi.
"captain, anh có cái kẹo gừng mang đi cho ấm giọng, em ăn đi"
chất giọng ồm, trầm vang lên, đức duy nghe thấy vội ngẩng đầu lên. anh tuấn huy kìa, anh ơi em bị mắngg!
"em xinn, em cảm ơn anh ạ"
"ừm, bị cảm hả?"
"dạ.."
"anh..anh có mang cái túi chườm, do nay biết có cảnh quay dưới nước nên anh mang đi phòng trừ cho ấm"
"ơ thế anh dùng đi, em vẫn bình thường thuii"
"nói thế, giọng ca chính của nhóm 1920 làm sao là anh chăm em đầu tiên đấy"
"dạ em nghe anhh"
hai tay nhận túi trườm từ tuấn huy, anh ấy ngầu mà anh ấy ấm áp, gu mấy chị em nè vô đức duy giới thiệu!!
"em cảm ơn anh tage, yêu anh vô cùng"
"nhóc con"
"đùa cứ gọi nhóc thôi"
đang cảm cũng phải lấy danh dự hiphop cho mình,anh tuấn huy đứng cạnh em cũng ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói biệt danh đó, em cau mày nhìn 3, 4 anh trai đang mang đủ loại áo, thức ăn, máy sưởi cho em.
"nhỏ nhất cái nhà ra oai với ai hả bé"
tuấn tài véo cái má xinh đang xụ vì bị mắng, đức duy chu môi nũng nịu nhẹ với anh.
"trời ơi anh ơi, cái nóng ở đây đủ làm em ấm rồi sao mà có cả máy sưởi vậy anh"
"nhà có mỗi thằng em út, không chăm em thì ai chăm em nữa"
"cap ơi, thay quần áo nè em"
quang anh đưa ra bộ quần áo cho em thay, đức duy xin phép các anh rồi đi vào nhà vệ sinh, kéo cả chị hương đi cùng nữa.
"em lấy bộ nào đấy quanh anh"
chị duyên trợ lý quang anh đang loay hoay với túi đồ bị anh lục tung lên để tìm quần áo cho em, quang anh nghe chị duyên hỏi liền trả lời lại.
"cái bộ áo bông bông mà để trong sâu dưới túi ấy chị, em tính tìm thêm quần mà thấy bộ đó dính liền cả bộ nên đưa luôn"
"sao biết mà lấy luôn cái bộ chị mua cho cap vậy?"
"đằng nào cũng tặng mà chịi"
quang anh cười tươi với chị trợ lý của mình, chị duyên chỉ biết lườm đểu anh chứ cũng không trách.
"em biết hình con gì không rhyder"
trường sinh đứng bên cạnh quang anh dò hỏi, chỉ nhận lại cái lắc đầu.
"em không biết ạ, chỉ biết nó bông với màu trằng thôi"
"tí thấy một nghệ sĩ cosplay thú vật"
chiếc miệng của cụ sinh khiến mấy anh trai cười ầm, đùa em bé nhà này mà đi so sánh với động vật.
"rhyder ơi, anh kiếm đâu ra bộ này hay quá vậy"
đức duy với cái trán dính đầy tóc vì mồ hôi, xộc xệch với cái bộ quần áo gắn liền. nóng chết em rồii!! các anh trai quay lại nhìn
"cap à, lấy quạt sấy qua tóc đi"
chị hương loay hoay theo sau, chạy theo đưa chiếc quạt cầm tay cho đức duy cầm.
"ái chà, thỏ con nào đi lạc đây, để cá mập ra làm quen"
sự gặp mặt khá hoang đường từ cá mập và thỏ con, đứa biển sâu đứa trong rừng nhưng làm quen được nha. hải đăng thấy em bước vào mà cười phấn khích, sắp kết nạp cộng đồng bắt nạt trẻ con.
"cá mập dưới biển sâu đi, để gấu ta đây"
hoàng hùng nhanh chóng lon ton chạy đến chỗ đức duy đang chống nạnh lườm quang anh, đại hội sở thú phép thuật sắp diễn ra.
"ưm em là cừu màa"
chân tay em loằng ngoằng cả lên, múa máy lấy lại danh phận cừu có cánh.thanh pháp thấy em sắp phát nổ vì đỏ mặt, kéo em đến chỗ quạt lớn, bật mức độ vừa phải rồi sấy tóc cho em.
"chị kiều thấy không, chẳng ai bảo vệ em cả, cứ cười thôi"
"thôi đi, ốm đến nơi còn đi làm mấy trò"
"chị quát em, celeb em mà chả bênh em"
dỗi rồi, dỗi thật rồi. em ngồi khoanh tay khoanh chân quay mặt sang chỗ khác nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho chị celeb hong tóc khô cho em.
"nhà có mỗi bé ngoan mà cứ dỗi"
phú quí lại dỗ em, đưa ra đĩa hoa quả đã được gọt sẵn ra trước mắt em. đùa chứ hở mồm ra dỗi nhưng dỗ là cực nhanh, mắt em long lanh mà nhận đĩa hoa quả của anh.
"em cảm ơn anh ạ"
"nhanh khỏi mà quậy nhóm 1920 nữa"
"vângg"
nhận được cái gật đầu chiều chuộng của phú quí, em hạnh phúc mà ăn trái cây anh cho, ở đây em hưởng siêu nhiều lợi luôn. không quên bón cho celeb đã dùng đôi bàn tay xinh đẹp hong tóc cho em.
"nằm nghỉ đi, chị với mọi người đi ăn rồi mua cháo về cho"
"dạ vâng"
nhìn mọi người rời khỏi trường quay, em ngoan ngoãn nằm trên chiếc ghế nghỉ, nãy chị hương cũng ra ngoài mua cho em miếng hạ sốt rồi nên giờ có mình em thôi.
nhưng mà em phải nói thật là lúc nãy chỉ có hơi ngứa mũi em mới hắt hơi cái, chứ có cảm nhanh vậy đâu, giờ đức duy đây mới cảm nhận được nè, mệt xỉu!
tính ra bộ đồ anh quang anh cho em mượn hay ho phết, có cái mũ trùm kín mặt em luôn mà.
xã hội thỏ đen đây, mau đưa tất cả tình cảm mà ngươi dành cho ta, hahahaha
diễn diễn một hồi mệt lại đặt nhẹ người vào cái ghế tiếp, mà đi giày khó chịu chân quá. đức duy lại lục đục ngồi dậy lại cái túi của mình, lôi ra đôi dép bông em mang đi từ nhà, không chỉ kính mà còn có dép nhá.
"tí nhảy hiphop nữa là đủ bài rồi duy ơi"
"ơ duy có nghịch gì đâu chị"
thấy chị hương mở cửa bước vào chọc quê em, cái môi lại bĩu ra, lết chiếc dép bông như lông cừu đến chỗ nằm. nói thật chứ trông em ấm cúng lắm, vào cái mùa hè nắng nóng của sài gòn.
"vén tóc lên chị dán cho nào"
"dạa"
hai bàn tay em khều khều cả nắm tóc lên, nghe lời đưa trán cho chị hương dán miếng hạ sốt, giờ mà tóc em làm quả bông xù nữa là như cục bông biết đi luôn ấy.
"trời ơi, cục bông trắng di động"
"chị hươngg"
nhõng nhẽo vô cùng tận, đặt đầu mình yên vị dưới ghế dài, em vu vơ mấy câu hát, chị hương bên cạnh điều chỉnh độ quạt, hướng quạt cho nhóc con kia bớt nóng. đợi tầm 30 phút thì cả đoàn cũng về, à chỉ vài người thôi nhưng có chị thanh pháp đang cầm tô cháo là em hứng khởi rồi.
"cap ơi, ra ăn nè bé"
"ưm, chị ơi em mệt lắm"
bộ mặt mếu xệ ỉu bánh bao của đức duy được trưng bày ra, eo ôi trông như em bé ấy, thanh pháp muốn bế bế em này. vì màn làm nũng đó mà chị celeb xinh đẹp của đức duy này bê tô cháo lại gần chỗ em.
"kiếm đâu ra đôi dép hợp với bộ đồ vậy bé, dễ thương lắm"
"đùa em hiphop cơ, tại bộ đồ anh quang anh đưa em nó không có hiphop"
danh dự, chấp niệm hiphop chảy sẵn trong máu cùng dòng máu lạc hồng, em thề với danh dự nếu hôm đó em không hiphop là em bị bệnh!
"cap ơii, captain boyy, hoàng đức duyy, cạp cạpp, duy yêu dấu của anh ớiii"
tên em được gọi liên hồi ở ngoài của phòng, cánh cửa mở ra là thành an với một đống quần áo, đồ ăn, thuốc bồi bổ cho em. đức duy giật mình mà dựng người lên, nếu tai thỏ ở bộ đồ mà gắn liền đầu em với chế độ theo cảm xúc của chủ nhân chắc dựng đứng thẳng tưng lên mất.
"ôi trời ơi,anh tính nuôi em trọn đời không quảng cáo hả anh negav"
"lỗi anh mà, là anh lấy khăn xong không ra chỗ em luôn mà cục vàng bé bỏng này bị cảm, negav thương em duy hashtag"
bên cạnh có quang anh nữa nhưng anh cũng chỉ là mua thuốc và cháo cho em, thành an đặt cả núi đó lên bàn phi nhanh đến ôm cục bông đang ngồi ở ghế. đức duy hoảng hốt nhưng cũng nhanh chóng cười xinh ôm lại anh.
"ê sao ôm nhỏ cap đã tay vậy, ôm trọn được luôn á trời"
thành an cứ ôm hoài lưu luyến, tại sao ư? vì nếu cậu ôm mấy người mà to to, cao cao là vòng tay của thành an không bao giờ nối lại được, nhưng vinh dự nay có thể ôm trọn nhỏ em này trong vòng tay của cục thịt, thanh pháp cười tươi rói cũng muốn thử nhưng quên mất là em chưa ăn nên dừng lại.
"trời ơi chồng tránh ra em cho con ăn nè"
"ồ vậy để anh mang thêm đồ ăn ra vợ cho con ăn nhe"
nhập vai rất nhanh, thanh pháp đặt bát cháo gần đó rồi đi kiếm cái muỗng cho em.
"hết mệt chưa cap?"
"em đỡ đỡ rồi"
"vậy tí anh bón cho ăn nhé"
"anh ép em ăn hết hai tô cháo à"
quang anh đi đến vuốt ve khuôn mặt em rồi lại chạm vào mái tóc trắng sinh đôi với anh. mặt em nóng bừng luôn ấy, nhưng chẳng hiện một chút màu đỏ nào ngoài da do bị cảm cả.
"kiều ơi quang anh có thìa nè"
"ủa vậy hả vậy kiều mượn nha"
quang anh lôi chiếc thìa từ tô cháo anh mua về đưa cho thanh pháp, nhận được chiếc thìa thanh pháp kéo ghế thấp hơn ghế của em một chút, ngồi xuống rồi có ý định bón cho em ăn.
"ơ em tự ăn được mà"
"em ăn thì đến lúc cả đoàn về đây đầy đủ mất, ngồi đó chị bón cho"
"em cảm ơn celeb của em"
"rồi ăn đi ông nhóc"
thìa cháo to có chút khói vì nóng được đưa ra trước mặt em, đức duy nhăn nhẹ rồi lấy tay chỉ chỉ.
"chị ơi nóng nóng"
"à quên thổi quên thổi"
thanh pháp bật cười vì hành động của đức duy, quanh anh đang đức nghịch tóc em cũng nhìn biểu cảm thanh pháp mà cười vì sự dễ thương này.
"bảo trẻ con thì cứ nhận hiphop"
"ưm anh quang anhh"
ngậm thì cháo trong miệng mà đức duy tức, lấy tay chạm nhẹ vào cái bàn tay đang nghịch tóc mình. thành an sau một hồi đi công chuyện và lấy đồ ăn trên bàn đưa cho thanh pháp thì cũng ngồi trò chuyện với em.
cứ thế một người bón, một người nghịch tóc, một người trò chuyện với em, chị hương thì được quang anh đưa ra quán ăn với mọi người và bảo trách nhiệm chăm duy cứ để anh và hai vợ chồng nhà kia chăm, còn chị nên ăn trưa một chút.
tầm 15 phút em cũng hết tô, đang chờ được tiếp sức hoa quả tráng miệng. thề chăm như chăm con ốm, bảo em hiphop, em trưởng thành mà ốm vào cái là trẻ con, nhõng nhẽo thì thôi nhá.
"coi tóc em như cục bông luôn nè cap"
quang anh đưa camera điện thoại anh cho đức duy xem, em cầm lấy đưa lên ngắm nghía, nhà tạo mẫu tóc tương lai đây rồi. đức duy ngắm mãi, tính ra em hợp phết mà.
"uầy hiphop phết"
"anh mày mà lại"
"này chuẩn nè cap"
"chuẩn gì ạ?"
"chuẩn cái gối ôm nhà anh"
"ưmm anh negav"
cảm cúm nhưng ồn cỡ đó. khi các anh trai khác ăn về thì đức duy căng bụng lăn ra ngủ rồi, bên cạnh có hai cơ quan bảo mẫu canh giữ thanh pháp và quang anh, thành an ngồi ngay sau cái ghế của em đang chăm chú xem điện thoại, quậy ồn có vẻ em bé mệt ngủ rồi.
"cap ăn chưa em?"
"ăn no rồi anh, nãy nghịch quá trời giờ ngủ rồi"
atus nghe báo cáo gật đầu, ngó đầu nhìn em bé đang quận mình nằm ngủ. do cúi gằm mặt xuống nên nọng em có chút lộ ra, atus thấy nhanh chóng điều chỉnh đầu nhỏ của em lại trước khi có camera man nào đó có ý định chụp dìm.
"thôi thì nghỉ ngơi tí, đợi cap dậy đỡ cảm thì anh em quay tiếp nhé"
tuấn tài đi vào thông báo cho các anh, vừa bước vô cảnh tượng trước mắt có thể khiến anh bất lực.
một em bé ngoan đang ngủ có thể anh em bớt nhìn được không ạ?
⋆.˚✮🎧✮˚.⋆
một baby được cưng nhất chương trình<3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro