¹² gehe zu

Sáng hôm sau, ánh sáng dịu dàng của mặt trời chiếu qua cửa sổ phòng khách, làm những tia sáng vàng vươn dài trên sàn nhà. Nut đứng ngoài cửa nhà Hong, tay cầm túi đồ ăn sáng như mọi khi. Anh đã quen với việc làm này, việc mang đến một bữa sáng đơn giản cho Hong, một thói quen đã hình thành từ khi họ bắt đầu quen nhau. Nhưng hôm nay có gì đó khác biệt.

Khi Nut bấm chuông, cửa mở ra không phải bởi Hong như mọi lần, mà là chính Hong tự mình đứng ở đó. Cậu không đứng như một người chờ đợi, mà như một người chủ động mở cửa đón tiếp.

“Chào buổi sáng.” Hong mỉm cười nhẹ, đôi mắt cậu sáng lên một cách hiếm hoi, khiến Nut cảm thấy như có một chút gì đó thay đổi trong không khí.

“Chào buổi sáng,” Nut đáp, hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ. Anh đưa túi đồ ăn sáng cho Hong. “Cà phê, bánh mì và một chút trái cây. Cậu ăn sáng chưa?”

Hong nhìn vào túi đồ ăn, rồi lặng lẽ gật đầu. “Vào trong đi, hôm nay tôi có thể mời anh vào nhà.”

Nut hơi ngớ người. Lời mời của Hong không chỉ đơn thuần là một câu nói lịch sự, mà có gì đó ấm áp, như thể cậu thực sự muốn chia sẻ không gian của mình với anh. Nut khẽ mỉm cười và bước qua ngưỡng cửa, vào trong căn nhà của Hong – một không gian mà anh ít khi được phép bước vào, một không gian của riêng cậu.

Căn nhà của Hong vẫn vậy, rất đơn giản và có chút gì đó lạnh lùng. Những món đồ trang trí ít ỏi, nhưng có vẻ như được sắp xếp cẩn thận. Không gian không hẳn là ấm cúng, nhưng cũng không quá xa cách. Mỗi góc nhỏ đều nói lên một phần con người của Hong, một người sống nội tâm và tĩnh lặng.

Hong chỉ cho Nut chỗ ngồi trên ghế sofa. Cậu đi vào bếp một lát rồi trở ra với hai cốc cà phê nóng, đặt trước mặt anh. Nut cảm thấy như có một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt trong cách Hong đối xử với anh. Không phải những cử chỉ xa cách, cũng không phải những lời nói tránh né. Mọi thứ đều bình thường, nhưng lại khác biệt.

“Cảm ơn.” Nut nhận cốc cà phê, ánh mắt anh nhìn Hong đầy tò mò.

Hong ngồi xuống đối diện, ánh mắt cậu vẫn hơi tránh né, nhưng có vẻ như đã thoải mái hơn một chút. “Sáng nay tôi… chỉ muốn thử làm một điều gì đó khác biệt.”

Nut hơi nhướng mày. “Khác biệt?”

“Đúng vậy.” Hong thở ra một hơi, nhẹ nhàng. “Tôi nghĩ rằng nếu cứ mãi sống trong vỏ bọc ấy, tôi sẽ không bao giờ thoát ra được. Có lẽ hôm nay là lúc để thử… bắt đầu lại từ đâu đó.”

Nut im lặng lắng nghe, không vội vàng. Anh cảm nhận được sự thay đổi trong lời nói của Hong, dù đó chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng nó mang một sức nặng riêng.

“Tôi không chắc là mình đã sẵn sàng… nhưng ít nhất, tôi có thể thử xem sao.” Hong tiếp tục, ánh mắt cậu không còn lạnh lùng như trước, mà có chút gì đó ấm áp hơn, dù vẫn còn sự nghi ngại trong đó.

Nut không thể không mỉm cười. “Cậu biết không, đôi khi, chỉ cần một bước nhỏ cũng đã là một sự thay đổi lớn. Và tôi nghĩ cậu đã làm đúng.”

Hong cúi đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. “Có thể.”

Họ ngồi im lặng một lúc, nhâm nhi cà phê, tận hưởng không khí bình yên. Nut không nói gì thêm, chỉ để không gian lắng đọng, để Hong có thể cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình. Đôi khi, sự im lặng là cách tốt nhất để con người ta đối diện với những gì họ đang cảm thấy.

Một lúc sau, Hong đặt cốc cà phê xuống bàn và nhìn Nut, ánh mắt cậu bỗng trở nên nghiêm túc hơn. “Nut, tôi đã nghĩ nhiều về những gì anh nói hôm qua. Và tôi cảm thấy… như có điều gì đó trong tôi đang thay đổi.”

Nut nhìn cậu, ánh mắt anh nhẹ nhàng. “Cậu không cần phải vội vàng. Những thay đổi không phải lúc nào cũng phải rõ ràng ngay lập tức. Nhưng quan trọng là cậu đã bắt đầu cảm nhận được.”

Hong gật đầu, nhưng vẫn không giấu được sự do dự trong ánh mắt. “Tôi… vẫn chưa biết phải làm thế nào. Cảm giác như tôi đang đứng giữa hai thế giới—thế giới tôi từng sống và thế giới tôi đang cố bước vào.”

Nut hiểu cảm giác đó. Anh đã từng đứng ở ngưỡng cửa của những quyết định lớn, giữa những sự lựa chọn không dễ dàng.

“Cậu không cần phải có tất cả câu trả lời ngay lập tức. Chỉ cần mỗi ngày cậu bước một bước, dù là nhỏ, thì đó cũng là một tiến bộ.” Nut nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự thấu hiểu.

Hong im lặng nhìn anh một lúc lâu, như thể đang cân nhắc những lời nói đó. Cậu biết rằng Nut không chỉ đang nói về sự thay đổi trong mối quan hệ của họ, mà còn là về những thay đổi trong chính bản thân cậu.

Sau một hồi lâu, Hong cuối cùng cũng lên tiếng: “Cảm ơn anh, Nut. Vì đã ở đây, vì đã kiên nhẫn với tôi.”

Nut mỉm cười. “Cậu không cần phải cảm ơn tôi. Tôi chỉ đang làm những gì tôi cảm thấy đúng.”

Họ lại ngồi im lặng, nhưng lần này, sự im lặng ấy không còn nặng nề. Nó tràn ngập sự hiểu biết và lòng tin, như thể cả hai đều biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên của một hành trình dài, một hành trình mà họ sẽ cùng nhau trải qua.

Hong chạm nhẹ vào thành cốc, ngón tay miết quanh vành sứ đã bắt đầu nguội đi. Cậu ngẩng lên, ánh mắt chậm rãi dừng lại nơi Nut. “Tôi rất thích Bernau.”

Nut khẽ nghiêng đầu, khóe miệng anh cong lên một chút.

“Ừm.” Hong gật đầu. “Lần nào đến đó, tôi cũng thấy lòng mình nhẹ hơn. Không có ai nhận ra tôi, không có ánh mắt soi xét, không có ký ức xấu. Chỉ có rừng, có tuyết, có yên bình.”

Nut im lặng nghe, cảm nhận được trong lời nói ấy là một niềm ao ước mà Hong có lẽ chưa từng nói ra trước đây.

“Tôi đã nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi có thể sống ở đó—ở Bernau, trong một ngôi nhà nhỏ, nơi không ai cần biết tôi là ai… Có thể tôi sẽ viết tốt hơn. Sống tốt hơn.” Giọng Hong trầm lại, như thể cậu đang mường tượng ra điều đó trong tâm trí. “Tôi chưa từng thực sự cho phép mình nghĩ nghiêm túc về chuyện ấy. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu muốn thử.”

Nut dựa nhẹ ra sau, mắt anh dịu đi. “Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Và nếu cậu muốn, tôi có thể giúp tìm một nơi ở. Một nơi yên tĩnh, gần rừng, gần tuyết.”

Hong mím môi, rồi cười khẽ, lần đầu tiên trong buổi sáng hôm nay cậu cười không che giấu. “Anh luôn có cách nói khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.”

Nut nhún vai nhẹ. “Tôi không chắc là dễ dàng đâu. Nhưng nếu có ai đó đồng hành, thì mọi thứ sẽ đỡ khó khăn hơn.”

Ánh mắt họ chạm nhau, lặng lẽ nhưng chân thành. Không cần lời hứa, không cần xác định điều gì rõ ràng. Chỉ có cảm giác an toàn giữa hai người—giữa một người đang dần tháo bỏ lớp vỏ bọc và một người luôn sẵn sàng ở đó, lặng lẽ chờ đợi.

Hong thở ra một hơi thật sâu, như thể vừa buông được một nỗi lo. “Nếu tôi dọn đến Bernau… anh có phiền không nếu tôi thỉnh thoảng sang làm phiền?”

Nut cười. “Cậu cứ đến bất cứ lúc nào. Cửa tôi luôn mở.”

Một khoảnh khắc tĩnh lặng nữa trôi qua, nhưng giờ đây, nó mang theo hy vọng.

Cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ nhẹ nhàng len vào không gian giữa họ. Ánh nắng đầu ngày đã bắt đầu lan rộng hơn, nhuộm vàng từng mảng tường nhợt nhạt, phản chiếu lên ly cà phê sứ trắng khiến nó như tỏa sáng âm ỉ. Từ góc phòng, bóng của hai người đổ dài ra thảm, nhẹ nhàng và không hề vội vã, như chính nhịp thở của buổi sáng hôm ấy.

Ngoài kia, khu vườn nhỏ sau nhà Hong đọng lại vài giọt sương, lấp lánh trên những cánh lá xanh non. Một cơn gió sớm thoảng qua, lay nhẹ cành cây, khiến vài chiếc lá non run rẩy rơi xuống nền cỏ. Tiếng chim ríu rít đâu đó vọng lại, xa xăm mà cũng gần gũi, tạo thành bản hòa âm dịu dàng của thiên nhiên – một thứ âm nhạc mà chỉ những buổi sáng yên bình mới có thể nghe trọn vẹn.

Hong nhìn ra ngoài, ánh mắt như lắng lại trong cảnh vật ấy. Những ngày trước, cậu luôn kéo rèm kín, tránh ánh sáng, tránh cả những tiếng động nhỏ nhất của cuộc sống bên ngoài. Nhưng sáng nay, rèm cửa được kéo sang hai bên, cho phép ánh sáng tràn vào. Và có lẽ, chính bản thân cậu cũng đang dần hé mở.

“Ở Bernau, sáng sớm có sương rất dày,” Nut chậm rãi nói, như đang cùng Hong hình dung ra nơi ấy. “Rừng sẽ phủ một lớp sương mờ đến tận trưa. Nhưng khi mặt trời lên, ánh sáng xuyên qua tán cây, tạo nên những vệt sáng như trong tranh. Cậu sẽ thích điều đó.”

Hong khẽ gật đầu. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của những tán thông cao vút, của con đường đất phủ tuyết trắng, nơi chỉ có tiếng bước chân mình và tiếng gió lùa qua rừng cây. Một cảm giác lặng yên, không gợn sóng, không nhuốm bụi trần.

“Có một chỗ trên đồi nhìn xuống cả thung lũng. Vào mùa đông, nơi ấy trắng xóa nhưng không lạnh đến mức làm người ta tuyệt vọng. Ngược lại, nó khiến người ta thấy mình nhỏ bé và được tha thứ.” Nut nói tiếp, giọng anh trầm và ấm.

Hong nhắm mắt lại, để mặc những lời ấy dẫn mình đi. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ hình dung ra thế giới ấy—một thế giới không còn gánh nặng, không còn quá khứ níu kéo. Chỉ có hiện tại, với những thứ giản dị như mùi cà phê, nắng sớm, và tiếng người bên cạnh dịu dàng kể về những điều chưa từng được thấy.

Con mèo nhỏ nhảy lên bậu cửa sổ, kêu khẽ một tiếng như muốn góp mặt vào khoảnh khắc yên bình. Hong đứng dậy, hé cửa sổ một chút để nó có thể nhìn vào. Con mèo dụi đầu vào mép cửa, rồi nằm yên như đã quen thuộc với sự hiện diện của họ.

“Cả nó cũng thích buổi sáng.” Nut mỉm cười.

Hong quay lại nhìn anh, ánh mắt như dịu đi thêm một tầng nữa. Cậu không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, đặt tay lên chiếc gối ôm bên cạnh.

Ngoài kia, mặt trời đã lên cao hơn, chiếu xuyên qua tầng mây mỏng, làm bầu trời trở nên trong vắt. Mọi thứ đều sáng rõ, đều hiện ra với màu sắc chân thực nhất của nó. Không còn những khoảng tối bị giấu đi trong bóng, không còn những điều chưa nói bị che dưới vỏ bọc.

Chỉ còn lại một buổi sáng dịu dàng, một căn phòng tĩnh lặng, và hai người – ở trong thời khắc mà không điều gì phải vội.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro