Tiểu Ma Y Chín Tuổi nói về Lãnh Chỉ Yên - người thừa kế trẻ tuổi nhất của dược đường Hoa Hạ bị muội muội hãm hại mà chết, xuyên không qua vào thân thể Âu Dương Chỉ Yên trời sanh tính tình tự ti. Khi linh hồn cường đại nhập vào, trong lúc vô tình mở ra không gian linh khí: vòng tay Càn Khôn, Y Điển, sách tu luyện,... Ma y chín tuổi danh chấn thiên hạ! Thế giới Linh Giả, Ma y xuất thế. Nàng nhìn kiều nhỏ suy nhược lại là thâm tàng bất lộ. Một tay ngân châm như mưa rơi, một khúc ma âm khiến vạn thú thần phục. Nàng là dã nhân bị mọi người vứt bỏ, là phế vật trong mắt mọi người. Nàng cười nhạt, nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ! Ai nói tiểu hài tử không thể ngăn địch, ai nói nữ tử không bằng nam nhân. Nàng là ma y, cũng là ma nữ, cứu người hay giết người đều dựa vào ý niệm. Chuyện về cô nàng Lãnh Chỉ Yên vẫn chưa khép lại những chiến tích đó.…
Textfic: Múc trước, yêu sau.Pairing: JoongDunk - PondPhuwin - GeminiFourth Category: 1 là hề, 2 là hề, 3 vẫn là hề. *** "Anh, Fourth không thích em. Nó thích ai bên Mongkut ấy""Cái quái? Sao mày cũng thích em ấy?""Học bá Chula, năm hai, vượt cấp... Chỉ có 1 người, sao mày không nói?""Cuộc đời tao cứ dính vào cái bọn Mongkut thế nhỉ?""Dunk, xin một cơ hội được không?""Ơ, P'Pond thích anh trai em à? Thế thôi hê hê, Chem~ đi chơi!"***Enjoy~…
Đang từ máy bay trở về Nhật sau giải đấu lớn ở Mỹ, Ryoma gặp tai nạn. Máy bay chở cậu phát nổ giữa không trung.Tỉnh lại thấy mình trở về thời mình còn học cấp hai.Nhưng mà, Ryoma nhận ra ở chỗ này bản thân trở thành người bị hắt hủi. Luôn luôn làm người được cưng chiều Ryoma cảm thấy rất mới mẻ Sau đó...tất nhiên là dùng kĩ thuật tennis của mình dạy cho mấy người kia một bài học!Ryoma: Haiz...mọi người còn phải cố gắng nhiều.xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxTác giả :Inari YukiPairing: AllRyoma. Tiến độ: Bò chậm hơn sênDisclaimer: Ta không sở hữu Prince of Tennis…
"Anh hùng"? "Anh hùng"..... Là cái gì?Hy sinh rồi sẽ nhận lại được gì?Cho dù có cố gắng đến đâu, những thứ đã định sẵn vẫn như cũ, không lay động. Cậu không muốn hy sinh vào những thứ vô bổ của thế giới bất lương này nữa!!!Cái gì mà anh em, rồi gia đình trong bang chứ?Bọn họ đi quá xa rồi.....Con đường mà cậu từng ngày nặng xây tay đến rỉ máu, họ lại không nhìn. Lại đi dấn thân vào con đường đầy gai không biết đường là gì.......... Bỏ cuộc thôi.......Ánh mắt hào quang gì chứ? Tinh thần không từ bỏ là cái gì?Thôi đủ rồi.... Từ nay cậu sẽ dừng lại. Cậu sẽ bỏ rơi họ, không có liên hệ gì nữa....Họ đi đường của họ.... Cậu đi đường của cậu....Nước sông không phạm nước giếng, cá không ngoi lên bờ. Thân ai nấy lo, cậu không muốn chịu hết tất cả nữa. Thật lạc lõng!!!Chỉ là.... TẠI SAO?!?!?Ánh mắt cầu xin sự cứu rỗi của họ khiến cậu lại lung lay ý chí.... Họ muốn cậu cứu họ sao? Đùa đấy à?...... Đừng dừng lại....."Mọi người, đừng bỏ cuộc. Bỏ cuộc chính là sự cô đơn..... HÃY NHÌN TAO! TAO SẼ CỨU BỌN MÀY DÙ CÓ CHẾT THÊM LẦN NỮA!!!!"…