CHƯƠNG 140
Buổi sáng 6 giờ rưỡi.
Tần Trì Dã điện gọi Bùi Lĩnh thức dậy. Bùi Lĩnh bắt máy, âm thanh hơi nhỏ, khi nói chuyện cũng hơi làm nũng: "Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ ba lăm rồi, không phải cậu nói bảy giờ tập trung à." Giọng nói của Tần Trì Dã thông qua điện thoại cũng không tự chủ trở nên mềm mại: "Dậy sớm chút, nhớ là phải ăn sáng."
Bùi Lĩnh nằm lại giường, đôi mắt vẫn chưa mở ra, rầm rì nói: "Hơi buồn ngủ, dậy không nổi, phải dỗ dỗ mới dậy cơ."
Tần Trì Dã chưa bao giờ dỗ dành ai, trước đây cảm thấy chuyện này vô cùng buồn nôn, nhưng dỗ dành Bùi Lĩnh lại vô cùng tự nhiên, giọng nói cũng nhỏ xuống: "Ngoan, Tiểu Lĩnh dậy nào."
"Hì hì." Bùi Lĩnh cười trong điện thoại, giọng nói vẫn còn mông lung như cũ: "Biết rồi. Cậu mới ngoan, tớ đang cố gắng dậy đây."
Đến khi Bùi Lĩnh rời giường, kết thúc cuộc trò chuyện. Tần Trì Dã ở bên này suy nghĩ một lúc, sau đó sửa lại biệt danh trên Wechat.
[Bé Ngoan]
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm biệt danh, cảm thấy buồn nôn hết sức nhưng nghĩ đến khuôn mặt của Bùi Lĩnh, lại cảm thấy không buồn nôn nữa, không có gì quá đáng. Thế là hắn không sửa lại, cứ để như vậy.
Mất mười phút để rửa mặt, thay quần áo.
Kinh Đô vào cuối thu vô cùng lạnh, Bùi Lĩnh hơi sợ lạnh, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo lông vũ rộng thùng thình, mặc một chiếc quần đen nhung ống đứng, mang cặp trên lưng, còn mang theo một bình giữ ấm màu xanh lam.
Đây là Tần Trì Dã mua cho cậu.
Sáu giờ năm mươi tới khu vực ăn của khách sạn.
Bùi Lĩnh ăn bánh bao, uống sữa đậu nành, một trứng chiên, chụp lại gửi cho Tần Trì Dã. Cậu ấn vào ghi âm nói: "Bạn học tiểu Tần ăn cái gì thế? Phải gửi tớ xem đó, nếu không đừng cho là tớ không biết cậu không ăn sáng."
Cuối tuần Tần Trì Dã không ở ký túc xá, buổi sáng thức dậy lại đọc sách, thường xuyên bỏ bữa sáng.
[Được.]
Đến khi Bùi Lĩnh ăn xong, bảy giờ năm phút đi xuống sảnh khách sạn. Người dẫn đoàn yêu cầu bảy giờ phải tập hợp ở sảnh lớn khách sạn. Lúc Bùi Lĩnh đi xuống, toàn bộ sảnh khách sạn đã chật cứng người, bên ngoài cũng có người đang đứng đợi xe bus.
Nhân viên phụ trách bắt đầu sắp xếp những người thi đấu lên xe.
Bùi Lĩnh mang tai lên, bắt đầu nghe nhạc, Tần Trì Dã gửi cho cậu một bức ảnh.
Một ly cà phê, còn có một trứng chiên và bánh mì. Rất đơn sơ, có điều tốc độ rất nhanh, không giống như là mới gọi món tới.
Bé ngoan: [Cậu tự làm? Lợi hại quá ta.]
Top 100: [Ừm, tôi chiên hai lần, lần thứ hai không cháy lắm, sau khi cậu trở về sẽ làm cho cậu.]
Bé ngoan: [Ok, tớ lên xe đây.]
Top 100: [Tôi đi đọc sách.]
Quãng đường từ khách sạn đến đài truyền hình cũng rất nhanh, cũng không bị tắc đường, mất mười lăm phút đã tới nơi. Hai chiếc xe bus dừng ở cổng chính đài truyền hình, có nhân viên phụ trách bắt đầu kiểm tra thẻ căn cước, sau đó mới phát thẻ tạm thời đi vào đài truyền hình.
Người tham gia thi đấu quá nhiều, có một trăm người, đến khi tiến vào phòng phát sóng rồi, từng nhóm người ngồi xuống, bắt đầu quay thì đã tám giờ rồi.
Mỗi một vị biên đạo phụ trách hai mươi người tham gia thi đấu, bọn họ bắt đầu nói: "Mọi người đều đã cầm kịch bản trong tay rồi, có thể xem sơ một lượt, tôi cũng bắt đầu nói sơ qua, có vấn đề gì thì lúc sau hỏi là được."
"Được rồi, hôm nay quay vòng đấu loại, chúng ta có tổng cộng là một trăm người tham gia thi đấu, chế độ thi đấu là tích lũy bài thi, tổng cộng có một trăm đề, mỗi đề được hai điểm. Một lát vào phòng phát sóng, mỗi một người tham gia thi đấu khi ra sân phải tự giới thiệu tên của mình, đầu tiên tuyển thủ tự do là nickname của các bạn, ID..."
Biên đạo nói rất cẩn thận, trên kịch bản cũng đã có thể lệ.
Bùi Lĩnh cảm thấy không có vấn đề gì.
Có điều vẫn có người lên tiếng hỏi: "Chương trình này là đào thải sao? Hai trăm điểm, nếu không đạt tiêu chuẩn sẽ bị loại sao?"
"Không phải là bị loại, chỉ tạm thời rời khỏi khu thi đấu, cũng chính là vào bên trong chờ, giai đoạn sau còn có thể sống lại tiếp tục thi đấu." Biên đạo nói hết sức tỉ mỉ không chỗ chê trách, cái này cũng muốn giấu diếm.
"Hôm nay quay kỳ thứ nhất chế độ tích lũy điểm. Thật ra mọi người cũng không cần quá căng thẳng, trên kịch bản có ghi hết. Một lát lên sóng, đạo diễn cũng sẽ nói lại cách thức, không cần khẩn trương. Bây giờ vẫn còn thời gian, mọi người có thể nghỉ ngơi, thả lỏng một chút, nếu muốn đi vệ sinh..."
Bùi Lĩnh ngồi ở khu vực [Tự do], còn [Trường học] ngồi ở phòng nghỉ khác.
Tám giờ ba mươi, bắt đầu tiến vào phòng phát sóng. Mỗi người dựa vào tên của mình tìm chỗ ngồi, mỗi một chỗ ngồi đều có nút, A,B,C,D, còn có các dấu tính, một hồi khi giải đề có thể sử dụng tới.
Phòng phát sóng được thiết kế theo dạng nửa hình cung, một trăm người tham gia thi đấu lần lượt sẽ ngồi từng tầng. Ở giữa là sân khấu, đối diện là chỗ ban giám khảo ngồi, phía sau là người xem.
Khi mọi người đều đang chăm chú nhìn sân khấu, thì ở bậc thang thứ ba của nửa hình cung đối diện Tô Hạ nhìn thấy Bùi Lĩnh.
"Sao Bùi Lĩnh lại ở đây..." Sau khi Tô Hạ kinh ngạc, tay siết chặt lại, có hơi căng thẳng. Cậu ta chờ cơ hội này đã lâu rồi, trường học cử ra hai bạn học, cậu ta và Lý Hữu Thanh, sao Bùi Lĩnh lại có mặt ở đây.
Bùi Lĩnh mạnh như vậy...
Khoan sợ hãi, không cần căng thẳng, xem động tĩnh ra sao đã.
Lý Hữu Thanh cũng thấy Bùi Lĩnh, có điều sau khi người tham gia đã tới chỗ mình rồi thì không được đi loạn, cách xa như thế, lại không có điện thoại, chỉ có thể tạm thời không nói chuyện được.
Thính phòng ngồi đầy rồi.
Chín giờ bắt đầu chính thức quay.
Đây là lần đầu tiên Bùi Lĩnh tham gia chương trình, trước đây cũng không xem qua loại chương trình như thế này. Cậu rất ít khi xem phim truyền hình, gameshow, bây giờ chân có hơi cứng, cũng không thể chơi điện thoại, trước khi vào điện thoại đã bị thu giữ rồi.
Cậu chỉ có thể chống tay lên bàn, chốc chốc lại đổi chân để thoải mái một chút. Nhưng dáng vẻ này của cậu, trong một đám người đang khẩn trương muốn phát huy năng lực thì hơi có chút lười biếng uể oải.
Giống như không để ở trong lòng, một chút cũng không thấy sợ.
MC giới thiệu tên giám khảo xong, đến những giáo sư khoa Toán học ở Thanh Hoa, giáo sư văn học ở Bắc Đại, còn có một nam minh tinh, có điều học cũng rất cao, nổi danh nhờ sự tài trí. MC giới thiệu xong, rốt cuộc cũng bắt đầu quay.
Bùi Lĩnh dựa cánh tay vào, lại thay đổi chân.
Mệt quá à~
Một trăm câu hỏi, có cả thơ từ cổ, lịch sử địa lý, tri thức bách khoa, toán học, vật lý, hóa học, thậm chí còn có cả phim truyền hình?
Bùi Lĩnh: ...
Đây điểm mù trong kiến thức của cậu.
Cũng may những câu hỏi liên quan tới minh tinh, phim truyền hình tương đối ít, một trăm câu cũng chỉ có sáu câu về chủ đề này.
Quay chương trình không có gì thú vị. MC đọc xong một câu, phòng phát sóng hiển thị số giây, tuyển thủ đưa đáp án, sau đó chỗ của mỗi tuyển thủ sẽ sáng đèn, đèn xanh là đúng, đèn đỏ là sai, Gặp phải câu hỏi thú vị, hoặc dưới tình huống phần lớn mọi người đều trả lời sai, MC sẽ dừng lại, chọn một, hai người chọn đáp án sai và đáp án đúng, hỏi bọn họ vì sao chọn như thế, vì cái gì nghĩ là sai/ đúng.
Còn hỏi ý kiến của giám khảo.
Còn có tiếng vỗ tay của người xem cũng được thu vào.
Bùi Lĩnh:... Chân đã tê rần.
Cũng có chút chút đói bụng.
Qua liên tiếp bốn tiếng, đến mười hai giờ đã được bốn mươi chín câu hỏi, còn một câu hỏi cuối cùng.
"Kế tiếp, câu hỏi liên quan tới phim ảnh, mời mọi người nhìn lên màn hình lớn, cẩn thận quan sát. Đây là một đoạn trong phim 'Hồng Lâu Mộng' bản 87..."
Video chỉ hơn ba mươi giây đã kết thúc.
"Câu hỏi là, xin hỏi: trong video, sau bàn vuông có treo một bức tranh chữ là của họa sĩ nào, ở thời đại nào, A. Bắc Tống..."
Bùi Lĩnh âm thầm thở phào, không hỏi cậu diễn viên là ai là được.
Cái đó cậu quả thật không biết.
Câu hỏi này tương đối xảo quyệt, trên màn hình đều là cuộc hội thoại của các diễn viên, bài trí trong phòng cũng chỉ quay lướt qua, câu hỏi này đánh giá khả năng quan sát và kiến thức ngày thường của mọi người.
Bùi Lĩnh chọn D, sau đó nằm dài trên bàn.
"Hết giờ!" MC cầm kịch bản, cười nói: "Chúng ta cùng nhìn xem có bao nhiêu người trả lời đúng, câu hỏi này, giáo sư Vương cảm thấy có khó không?"
Sau đó, giáo sư khoa văn họ Vương bắt đầu đưa ra ý kiến.
Giống như câu hỏi thú vị như vậy cần phải chờ đợi một chút. Đến khi đưa ý kiến xong, công bố đáp án, Bùi Lĩnh trả lời đúng. Ánh mắt MC lướt một vòng, liếc nhìn một chàng trai trẻ tuổi đang nằm dài trên bàn, đôi mắt sáng lên, không khỏi nói: "Thí sinh vị trí thứ sáu bên trái."
Sau đó ống kính quay tới nơi Bùi Lĩnh ngồi.
"Tôi xem, tên của thí sinh này là..." MC nhìn xong lại cười, nói: "Rất khí phách, là một vị học bá."
Trên màn hình hiện ID Học Bá Bá Của Mày
Thính phòng phát ra tiếng cười. Đây là hiệu ứng của tiết mục!
"Đáp đúng câu hỏi này, vô cùng phù hợp với cái tên học bá này. Để tôi nhìn xem điểm tích lũy của thí sinh này nào, 96 điểm, chỉ sai hai câu." MC hơi kinh ngạc.
Năm mươi câu, chỉ sai hai câu, người có ID Học Bá Bá Của Mày này quả thật là học bá.
Khi màn hình lướt tới chỗ Bùi Lĩnh, ánh mắt của Tô Hạ cũng chăm chú nhìn theo, nghe người chủ trì nói thế, đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Bùi Lĩnh vậy mà đã 96 điểm, còn cậu ta chỉ có 84 điểm.
Bùi Lĩnh nhìn thẳng màn hình, còn có MC đang trêu chọc, mỉm cười, nói: "ID này cũng là đã khiêm tốn rồi."
"Ồ? Vậy nếu không khiêm tốn thì thế nào?"
"Có lẽ là Bùi thần. Chẳng qua em thích học bá bá hơn."
MC vui đùa, sau đó lại nhắc tới câu hỏi bức tranh kia, giáo sư Vương phổ cập kiến thức một chút để mọi người biết thêm ít kiến thức. Buổi sáng quay kết thúc như vậy.
Bùi Lĩnh hòa theo dòng người, khi đang từ từ đi ra ngoài, Tô Hạ và Lý Hữu Thanh đi tới.
"Bùi Lĩnh, cậu giỏi quá." Tô Hạ nói.
Bùi Lĩnh thật sự không muốn xã giao, cậu thật sự mệt mỏi lắm rồi, vừa mệt vừa khát, xua tay, nói: "Cũng tạm, giỏi như bình thường thôi."
"Trước tiên đi ăn cơm đi, sau đó nghỉ ngơi, buổi chiều còn quay tiếp." Lý Hữu Thanh nói.
Tô Hạ: "Bùi Lĩnh, sao cậu lại ở vị trí bên thí sinh tự do?"
Bùi Lĩnh: "Vì tôi là thí sinh tự do." Cậu thật sự mệt, không muốn nói chuyện.
Tô Hạ: ...
Ba người học cùng trường, dĩ nhiên cũng sẽ ngồi chung chỗ. Biên đạo nói buổi chiều sẽ bắt đầu quay lúc ba giờ, thời gian giữa trưa tương đối tự do, có thể ở phòng nghỉ nghỉ ngơi, tổ tiết mục cung cấp cơm hộp, hoặc là trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng không được hỗ trợ cơm trưa.
Phần lớn thí sinh tham gia đều ăn cơm hộp ở phòng nghỉ sau đó trở về khách sạn. Cũng có người ra ngoài tản bộ, tự mình ăn.
Bùi Lĩnh không có hứng thú với cơm hộp ấm áp kia, mang cặp lên, uống ít nước, sau đó nói với hai người bạn học bên cạnh: "Tôi trở về khách sạn ăn cơm, hai người các cậu thì sao?"
"Cùng nhau đi đi." Tô Hạ nói. Cậu ta mới nhận được tiền thưởng từ Cúp Trí Tuệ, cũng không thiếu tiền, muốn tạo mối quan hệ tốt với Bùi Lĩnh cho nên cười nói: "Có duyên mới gặp nhau, chúng ta vừa ăn cơm vừa bàn về câu hỏi chiều nay đi."
Lý Hữu Thanh nhíu mày, còn chưa lên tiếng. Bùi Lĩnh như một con mèo cụp tai, nghe vậy vô cùng kháng cự nói: "Ăn cơm thì ăn cơm thôi, tuyệt đối đừng nhắc tới câu hỏi với tôi, tôi mệt lắm rồi, chỉ muốn ngẩn người thôi."
"..." Tô Hạ.
Lý Hữu Thanh nở nụ cười, đẩy mắt kính lên nói: "Đúng, ăn cơm thôi không nói chuyện khác."
Bà người cùng nhau ngồi xe trở về khách sạn.
Tô Hạ giành ngồi ghế sau với Bùi Lĩnh, Lý Hữu Thanh chỉ có thể ngồi ở ghế phụ.
"Đúng rồi, Bùi Lĩnh, cậu ở phòng nào vậy? Ngày hôm qua lúc sắp xếp phòng tôi không thấy cậu, buổi sáng cũng không thấy." Tô Hạ hỏi.
Bùi Lĩnh nhắn Wechat với Tần Trì Dã, làm nũng nói gì mà buổi sáng tốt lành chứ, mệt chết mất, nói thẳng: "Tôi không thích ở cùng phòng với người khác, tự đặt phòng tổng thống, sáng nay tới vừa kịp giờ."
Tô Hạ: ...
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh: Đừng có hỏi tui nữa, chỉ muốn dang tay dang chân ngẩn người thoi~
Pass chương sau: Một nỗi sợ của Bùi Lĩnh? Viết in hoa, có bảy chữ cái, S******
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro