7 năm đơn phương
Có bao giờ cậu chờ đợi suốt nhiều năm, chỉ để nhận ra người ấy chưa từng quay lại nhìn mình?
Tôi đã thích một người suốt 7 năm. Cậu ấy là ánh sáng của tôi. Nhưng có lẽ ánh sáng ấy chưa từng thuộc về tôi?
GIỚI THIỆU:
Tuyết Nhi - một cô gái cá tính có lối sống nội tâm, học lực khá và cũng không quá nổi bật. Suốt 7 năm qua cô đã thích thầm người bạn thân nhất của mình - Duy Khánh, nhưng... chưa từng dám nói ra.
Duy Khánh là chàng trai hơi cứng đầu, tính cách mạnh mẽ và học lực giỏi, hầu như cậu ấy luôn đứng nhất lớp về mọi mặt. Để ý kĩ thì cậu ta khá lạnh lùng với người ngoài nhưng lại hay quan tâm Nhi theo cách riêng của mình.
Tôi và Khánh chơi thân với nhau từ hồi còn bé xíu cho đến tận bây giờ. Nghĩ lại thì thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ? Đã hơn 7 năm rồi. Nhưng ánh mắt của tôi dành cho cậu ấy chưa 1 lần thay đổi..
Buổi sáng sớm hôm ấy, sương mù che khắp lối trắng xóa một vùng trời. Lúc ấy tôi còn nhớ rõ là 5 giờ sáng, tiếng điện thoại rung lên phá vỡ bầu không gian yên lặng.
A, thì ra là Khánh,
tôi vội nghe máy :" gọi gì giờ này vậy công tử, đang ngủ ngon luôn á"
Tôi vừa mơ màng vừa lắng nghe tiếng cậu ta mắng tôi :" dậy liền cho t giờ này còn nằm đó, m định để t phải chờ m dưới cổng như lần trước hả"
Ui trời, làm tôi nhớ đến lần trước, chỉ vì tôi dậy muộn mà làm cả hai trễ học nên đành cúp luôn hôm đó, rồi vô tình lôi cậu ta bị phạt chung.
Lần này, tôi đặt báo thức thật sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng mang xuống cho cậu ta vì tôi biết Khánh lúc nào cũng bỏ bữa sáng, vì sợ nó đau bao tử nên mấy nay tôi toàn dậy thật sớm để làm.
Vừa bước xuống mở cổng ra là thấy bóng dáng cậu ấy đang ngồi chờ tôi :" ghê vậy trời nay xuống sớm vậy, t còn đang định gọi m xuống á.
:" thì nay phải khác chớ không lẽ bắt m chờ hoài, coi nè thấy đang cầm gì hong"
Tôi ngồi lên phía sau xe cậu ấy vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện trên đời. Đối với tôi cảm giác ấy thật hạnh phúc làm sao, ước thời gian lúc đó dừng lại, ước chúng ta sẽ mãi như vậy...
Những Cảm Xúc Mơ Hồ
Sau buổi sáng hôm đó, tôi dần nhận ra có điều gì đó lạ lắm. Lúc trước tôi cứ nghĩ mình sẽ thích Khánh mãi, nhưng sao dạo gần đây lại thấy hơi mệt mỏi nhỉ? Có lẽ là do tôi đã đơn phương quá lâu, hay do chính bản thân tôi bắt đầu hiểu rằng… cậu ấy sẽ không bao giờ thích tôi theo cách mà tôi mong đợi?
Hôm nay trời mưa, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ lớp học, mưa rơi lách tách như gõ vào lòng mình. Khánh vẫn ngồi đó, cách tôi chỉ vài bước chân, nhưng cậu ấy không biết rằng trái tim tôi đang dậy sóng.
"Nhi ơi! Mưa rồi, có mang dù hong?" – giọng Khánh vang lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
"À... hong có..." – Tôi lúng túng, quên mất rằng nãy giờ cứ thẫn thờ nhìn trời.
"Thật tình… Sao lúc nào cũng hậu đậu vậy?" – Cậu ấy thở dài, rồi đặt chiếc ô xuống bàn tôi – "Cầm lấy mà che đi nè, t còn áo khoác."
Tôi nhìn chiếc ô trước mặt, lòng chợt chùng xuống. Khánh vẫn luôn như thế, quan tâm theo cách của riêng cậu ấy. Nhưng mà… tôi bắt đầu nhận ra, dù có bao nhiêu chiếc ô đi chăng nữa, tôi cũng sẽ mãi là người đứng dưới mưa một mình.
Tan học, tiếng chuông trường vang lên. Tất cả mọi người ùa ra từ các dãy lớp học tranh nhau đi về. Hình như... ai cũng có đôi có cặp, đi chung một chiếc dù, sao hôm nay lạ quá mình lại cảm thấy tủi thân như nào ấy. Tôi cầm chiếc ô trên tay, nhưng lòng lại chẳng thấy vui như mọi khi. Ngày trước chỉ cần những hành động nhỏ của Khánh cũng đủ để làm tôi cười cả ngày, vậy mà bây giờ... tôi lại cảm thấy chua xót nhiều hơn.
Tôi đứng dưới mái hiên trường, do dự một chút rồi mới mở ô ra. Vừa lúc đó, một bóng người quen thuộc lướt qua—là Khánh. Nhưng cậu ấy không đi một mình. Bên cạnh là một cô bạn khác, hai người chung một chiếc dù, nói cười tự nhiên.
Tôi đứng đó, cảm giác như ai đó vừa kéo tôi ra khỏi một giấc mơ đẹp mà tôi đã tự huyễn hoặc suốt bao năm qua. Cũng đúng thôi, mình có là gì đâu chứ? Chỉ là một đứa bạn thân 7 năm, luôn chạy theo cậu ta mà chưa một lần dám nói ra lòng mình.
Bất giác, tôi gấp ô lại, để mặc cho những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống. Không sao cả, tôi nghĩ. Có lẽ đã đến lúc mình nên học cách bước đi mà không cần mong chờ ai đó sẽ quay lại nhìn mình nữa.
Mưa vẫn rơi, từng giọt nước lạnh buốt lăn dài trên gương mặt tôi, hòa lẫn với thứ gì đó âm ấm nơi khóe mắt. Tôi không khóc. Ít nhất là tôi nghĩ vậy. Nhưng sao lòng lại đau nhiều đến thế?
Bước chân tôi chậm rãi lê về phía cổng trường. Ai cũng vội vã tìm nơi trú, chỉ có tôi vẫn cứ đi, như thể mưa có thể cuốn trôi hết những cảm xúc rối ren trong lòng.
“Tuyết Nhi! Mày điên hả?”
Giọng Khánh vang lên sau lưng. Tôi khựng lại, nhưng không muốn quay đầu. Chỉ vài giây sau, một chiếc ô che lấy tôi, chắn đi những hạt mưa lạnh lẽo.
“Đi mà không thèm che ô luôn con này, muốn bệnh hay gì?” Cậu ấy cau mày, giọng có chút bực tức.
Tôi cười nhẹ, một nụ cười nhạt nhòa mà chính tôi cũng không nhận ra. “Tao thích vậy, mày kệ t đi.”
Khánh nhìn tôi một lúc lâu rồi thở hắt ra. “Lên xe đi, tao chở về.”
Nhìn thấy chiếc xe đạp quen thuộc, tôi chợt nhớ lại bao nhiêu lần mình đã ngồi phía sau nó, bao nhiêu lần chúng tôi cùng nhau rong ruổi qua từng con đường. Nhưng hôm nay… tôi không còn muốn như trước nữa.
“Tao muốn đi bộ.”
Khánh nhíu mày. “Giỡn hả? Mưa lớn vầy mà đi bộ cái gì, lên xe đi”
“Tao muốn một mình.”
Lần này, tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Trong mắt tôi, có lẽ có rất nhiều thứ - sự hụt hẫng, mệt mỏi, và cả chút gì đó giống như… buông bỏ.
Khánh không nói gì nữa. Cậu ấy im lặng nhìn tôi, tay siết chặt tay lái xe đạp.
“Tuyết Nhi, mày sao vậy, có chuyện gì rồi phải không?”
Tôi cười, vẫn là nụ cười nhạt nhòa ấy. “Tao chỉ muốn tự đi trên con đường của mình thôi.”
Nói rồi, tôi bước đi. Lần này, không có ai đi bên cạnh, cũng không có ai gọi tôi quay đầu lại.
Lần này... tôi thật sự muốn học cách buông bỏ.
Mưa vẫn rơi, từng giọt nước chảy dài trên mái tóc tôi, lạnh buốt. Nhưng lạ thật, trong lòng lại chẳng còn cảm giác gì nữa. Tôi cứ bước đi, chẳng biết nên đi đâu, chỉ biết rằng mình không muốn quay lại nhìn.
Nhưng rồi…
“Tuyết Nhi à!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, kéo tôi dừng bước. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự nhủ lòng đừng mong đợi gì nữa. Nhưng khi tôi vừa định bước tiếp, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay tôi.
“Bỏ ra, Khánh,” tôi khẽ nói, không dám quay đầu.
“Không.”
Câu trả lời gãy gọn khiến tôi khựng lại. Bàn tay cậu ấy siết chặt hơn, như thể sợ tôi biến mất. Tôi thở dài, quay người lại.
“Mày làm gì vậy? Tao đã nói là tao_”
“Tao thích mày.”
Mưa vẫn rơi, nhưng tôi thì như chết lặng.
Khánh đang đứng trước mặt tôi, mái tóc ướt sũng, ánh mắt cậu ấy sâu thẳm và kiên định. Không có sự trêu chọc, không có nụ cười nửa miệng như mọi khi. Cậu ấy đang nghiêm túc sao?
“Tao biết mày thích tao suốt 7 năm qua.” Giọng Khánh có chút run, nhưng vẫn giữ vững. “Tao không phải thằng ngu đâu Nhi. Tao biết hết mà. Tao chỉ… tao chỉ sợ mất mày nếu mọi thứ thay đổi.”
Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực. “Vậy tại sao bây giờ mày mới nói?”
“Vì tao nhận ra nếu tao cứ im lặng, mày sẽ rời đi thật.”
Tôi bật cười, nhưng nước mắt lại lăn dài. “Ngốc thật…”
Khánh bước tới, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi. “Tao sẽ không để mày một mình nữa.”
Tôi nhìn cậu ấy thật lâu.
Bảy năm chờ đợi... cuối cùng cũng có một câu trả lời.
Vậy là lần này, tôi không đi một mình nữa ư?
Mưa dần ngớt, chỉ còn vài hạt lất phất rơi xuống vai áo Khánh. Tôi đứng đó, nhìn cậu ấy thật lâu. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều tan biến hết, chỉ còn lại hai chúng tôi giữa thế giới rộng lớn này.
“Tao hỏi lần nữa… Mày có đồng ý không?” Khánh nhìn tôi, giọng nói vẫn cứng cỏi nhưng tôi nhìn thấu được ánh mắt có chút lo lắng đó.
Tôi bật cười, đưa tay đánh nhẹ vai cậu ấy. " Thằng chó, tao thích mày suốt bảy năm qua, mày nghĩ tao sẽ từ chối hả?”
Gương mặt Khánh thoáng đỏ lên, cậu ấy hắng giọng, tỏ vẻ bình tĩnh. “Ờ thì… Biết đâu mày giận tao vì để mày chờ lâu.”
“Tao giận chứ, nhưng ai biểu đáng yêu quá làm gì, ai nỡ nữa” Tôi cười ranh mãnh.
Khánh nhăn mặt, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi. “Vậy thì từ giờ đừng trốn tao nữa.”
“Không trốn nữa” Tôi nhẹ giọng. “Nhưng mày cũng phải hứa, đừng bao giờ để tao chờ một mình lâu như vậy nữa.”
Khánh im lặng vài giây, rồi cười, nụ cười khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn cả cái ôm. “Rồi, tao hứa mà.”
Tôi siết tay cậu ấy, cảm nhận hơi ấm len lỏi vào tim. Giữa cơn mưa vừa tạnh, tôi biết mình đã tìm thấy một chốn bình yên, một người để dựa vào suốt những năm tháng sau này.
Và lần này, chúng tôi thức sự đi cùng nhau.
Một năm sau…
Tôi ngồi tựa vào vai Khánh, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh. Cậu ấy nhẹ nhàng gắp miếng bánh tôi vừa mua, đưa lên miệng tôi.
“Nè, ăn đi. Tao biết mày thèm mà.”
Tôi bật cười, cắn một miếng, rồi quay sang nhíu mày. “Rồi còn mày, hỏng ăn hả?”
Khánh chống cằm, nhìn tôi đầy vẻ cưng chiều. “Mày ăn là tao no rồi.”
Tôi đỏ mặt, giả vờ bực bội đánh nhẹ vào vai cậu ấy. “Xạo thấy ghê hong”
Khánh cười, nắm lấy tay tôi, siết chặt. “Nhưng mà tao nói thật á… Có mày bên cạnh, tao thấy đủ rồi.”
Tôi tựa vào vai cậu ấy, khẽ mỉm cười.
Bỗng nhận ra mọi thứ bình yên đến lạ thường.
Hóa ra, chờ đợi cậu suốt bảy năm… là điều đúng đắn nhất mà tớ từng làm.
Đúng ha, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi đó.
Tác giả: Như Ý
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro