"Cậu ấy học quá giỏi, không phải gu tui!"

Hội trường trao giải náo nhiệt, tiếng vỗ tay nối tiếp nhau vang dội như sóng trào. Nữ sinh đứng trên bục nhận thưởng trong bộ đồng phục xanh trắng, ánh đèn chiếu xuống miêu tả từng đường nét hoàn mỹ trên gương mạng điềm tĩnh của nữ sinh.

"Xin chúc mừng bạn học Vân Tranh lớp 1 khối 10 đem về cho trường chúng ta giải nhất cuộc thi sáng tạo khoa học cấp quốc gia năm nay! Mời bạn Vân Tranh lên phát biểu cảm nghĩ của mình, cũng như chia sẻ với các bạn học phương pháp học tập hiệu quả."

Tiếng vỗ tay rộ lên một lần nữa, làn sóng lần này dữ dội hơn lần trước, tiếng học sinh hô hào dữ dội, nam sinh vừa đỏ mặt vừa gọi tên Vân Tranh, một số bạn học quá khích bắt đầu lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh.

Các thầy cô ngồi hàng ghế đầu nhìn cô bằng ánh mắt đầy tự hào, mỉm cười hiền từ, ánh mắt như nhìn con cưng của mình lên nhận giải.

Nữ sinh thì vừa ghen tị, vừa ngưỡng mộ. Đối với nhiều người, đây là một thành tích cao vời mà cả đời cũng chẳng với tới được.

Vân Tranh nhận lấy micro, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hội trường đang nhốn nháo. Cô hít vào, từ tốn đọc bài phát biểu cảm nghĩ mà cô đã đọc đến thuộc lòng.

Tô Hoài ngồi cuối dãy ghế lớp 4 khối 10, thấy Vân Tranh bước lên phát biểu cũng không thèm đổi tư thế ngồi, chống cằm, mắt lim dim ngáp lên ngáp xuống.

Cậu quen rồi. Từ cấp một, cấp hai cho đến giờ, cứ mỗi mùa tổng kết, lễ trao giải là thanh mai trúc mã của cậu lại bước lên bục nhận đủ loại giải thưởng. Ban đầu cậu còn vỗ tay hăng hái, sau thì... hoàn toàn miễn nhiễm. Trong mắt cậu, chuyện Vân Tranh đứng trên bục kia nhận giải vốn là chuyện "đương nhiên".

Đương nhiên, bởi từ bé đến lớn, thanh mai trúc mã của cậu chưa bao giờ thua ai.

...

Buổi lễ kết thúc, học sinh lần lượt kéo nhau rời khỏi hội trường, tiếng trò chuyện ríu rít vang khắp.

Tô Hoài lững thững theo đám đông trở về lớp lấy cặp sách.

"Ê Tô Hoài, nữ thần lại đạt giải thưởng lớn. Còn cậu á..."– lớp trưởng lớp 4, tay xách tập giấy ghi chép, mặt tìm đánh cúi sát lại gần Tô Hoài, thì thầm– "...Cậu học mãi vẫn quanh quẩn hạng áp chót. Sao vậy, không thấy xấu hổ từ ánh hào quang của nữ thần à?"

Cậu ta là fan hâm mộ số một của Vân Tranh, còn tự lập hẳn cái fanclub trong trường, mỗi buổi trao giải đều có "hoạt động cổ vũ nữ thần" do cậu ta dẫn đầu.

Tô Hoài liếc cậu ta bằng nửa con mắt, lạnh mặt giật lại cuốn sách giáo khoa nhét vào cặp.

"Cậu tán dương Tranh Tranh thì cứ tán dương đi, cần gì lôi tớ vào so sánh. Một nhà một người giỏi là đủ rồi, tớ chẳng cần nổi bật, tranh ánh sáng với cậu ấy làm gì."

Lớp trưởng nghe xong, trợn trắng mắt, bĩu môi làm mặt quỷ:

"Còn bày đặt 'một nhà một người'. Tui phi! Ông hưởng ké ánh sáng của nữ thần tui thì thôi, còn nói chuyện tình cảm như thật nữa..."

Lời còn chưa dứt thì cánh cửa lớp bật mở.

Vân Tranh bước vào, trên tay ôm chồng giấy khen, cúp vàng sáng loáng. Mọi người trong lớp 4 quá quen thuộc với cảnh nữ thần tan học lại chạy qua lớp mình chờ Tô Hoài.

Ban đầu còn rộ lên tin đồn hẹn hò của hai người, nhưng lúc Tô Hoài nghe người ta hỏi chỉ hờ hững trả lời: "Cậu ấy học quá giỏi, không phải gu tui."

Dưới ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ. Lớp trưởng nhìn nữ thần đi tới lập tức ngồi thẳng lưng, gương mặt rạng rỡ như nở hoa.

Vân Tranh bước tới, đặt đống giấy khen trong tay lên bàn Tô Hoài, dưới ánh nhìn si mê của lớp trưởng lớp 4, gật đầu một cái rồi cúi đầu nhìn Tô Hoài vẫn còn ngồi bệt trên ghế.

"Cậu ngồi nghệch ra đó làm gì? Về thôi."

Tô Hoài ngẩng đầu lên, ngẩng người vài giây mới trả lời cô:

"Ờ... Tớ chờ cậu mà."

Lớp trưởng mặt đỏ tới mang tai, nhìn nữ thần của lòng cậu đang thu dọn tập sách cho Tô Hoài, vừa lấp bấp vừa nháy mắt ra hiệu cho Tô Hoài.

"Cái đó... nữ thần! Mình với Tô Hoài có hẹn đi ăn lẩu... à... cậu đi chung với tụi mình luôn nha?"

Vân Tranh khựng lại, chưa kịp từ chối thì Tô Hoài đã hồn nhiên chen vào:

"Tớ với cậu hẹn đi ăn lẩu lúc nào? Cơ mà tí nữa tớ với Vân Tranh phải về nhà cậu ấy ăn cơm rồi. Hay là cậu cũng đi chung đi?"

Lớp trưởng rất muốn gật đầu, nhưng nhìn vẻ từ chối ra mặt của Vân Tranh thì nuốt ngược câu trả lời dô bụng, cười gượng gạo:

"A... Vậy hả. Ờ... cái đó... tớ vừa nhớ ra là tớ hẹn với lớp phó văn thể chứ không phải cậu. Cậu xem, tớ học đến lú lẫn rồi!"

Dứt lời, cậu ta túm luôn lớp phó đang ngơ ngác đi ngang qua, nhanh chóng chào tạm biệt.

Tô Hoài khó hiểu nhìn bóng lưng chạy trối chết của lớp trưởng, ba dấu chấm hỏi treo lơ lửng trên đầu.

Vân Tranh vừa đeo cặp của mình, tiện tay xách cặp sách của Tô Hoài. Đống giấy khen, huy chương bị cô tuỳ ý nhét bừa vào túi ni-lông, giao cho Tô Hoài xách.

Tô Hoài theo thói quen ôm đống thành tích của Vân Tranh vào lòng, vừa đi vừa lải nhải:

"Hôm nay ba cậu có nấu món gì vậy? Có phải món gà chiên lần trước tớ khen không? À với cả... cậu muốn quà gì? Tớ phải tặng chứ, thành tích lần này oách như vậy mà."

Vân Tranh nghiêng đầu liếc cậu một cái, khóe môi cong lên rất khẽ.

Hai đứa sóng vai đi ra khỏi cổng trường, cái nắng cuối hè vàng rực trải dài trên con đường, hắt lên bóng dáng dài thượt của cả hai.

Tô Hoài ôm khư khư đống giấy khen của Vân Tranh trong lòng, vừa đi vừa nói huyên thuyên.

"Cậu có muốn về nhà thay đồ trước không?" – Vân Tranh nhìn đèn tín hiệu, giọng đều đều – "Tí nữa tới giờ ăn tối, tớ sang đón cậu."

"Lười lắm. Đến nhà cậu thay cũng được mà. Mượn đồ cậu mặc tạm." – Tô Hoài cười ngờ nghệch – "Đi lẹ đi, tớ đói lắm rồi!"

Vân Tranh vừa đi vừa phản bác:
"Đồ con gái với con trai khác nhau mà."

Tô Hoài mặt không biến sắc, quen thuộc tìm đại một lý do:

"Ờ thì... áo thun con gì mặc chả được, tớ có mượn quần lót của cậu để thay đâu! Tớ cũng chưa bao giờ chê cậu. Tranh Tranh, cậu chê tớ hả?"

Vân Tranh thở hắt ra, chẳng buồn đáp lại. Thói quen từ bé đến lớn của Tô Hoài là không xem Vân Tranh là người khác giới. Cái gì mà "nam nữ thụ thụ bất thân" mỗi lần Vân Tranh nói ra đều bị Tô Hoài chê là cổ hủ, lấy một cái lý do qua loa để đáp lại.

Lần này cũng như mấy lần trước, nhân quyền của Vân Tranh hoàn toàn bị bác bỏ!

Hai đứa một trước một sau đi bộ qua con hẻm dẫn vào khu chung cư cũ, tiếng chào hỏi quen thuộc vang lên:

"Ô, hai đứa đi học về rồi hả?" – dì bán thịt heo đang chặt xương, gọi với ra khi hai đứa đi ngang qua.

"Chào dì." – Vân Tranh gật đầu lễ phép.

Tô Hoài hăng hái giơ cao bịch ni-lông đựng giấy khen của Vân Tranh trong tay, cười tít mắt khoe khoang:
"Dì nhìn nè, Tranh Tranh nhà cháu lại được giải nhất cấp quốc gia nè! Cúp bự lắm á nha!"

Dì bán thịt heo bật cười sang sảng. Ngay bên cạnh, ông chủ tiệm nướng đang trở thịt cũng chen vào:
"Đúng là con nhà người ta. Haiz... Còn con của chú nhìn mà muốn phang chổi. Nói thế mà còn không biết nhột hả, nhỏ kia!" – ông quát khẽ vào trong.

Một cô gái lếch thếch chạy ra, tóc buộc hờ, tay còn cầm điện thoại, hậm hực:
"Gì nữa ba?"

Ông chủ thịt nướng cầm cái kẹp gõ lên bàn:
"Nhìn con nhà người ta kìa! Học thì giỏi, đi thi được giải quốc gia. Còn mày á, tối ngày cắm đầu vô cái điện thoại, chả ra cái trò trống gì. Mau đi ra nướng thịt cho khách nhanh lên!"

Con gái ông nhăn nhó, vừa kẹp thịt vừa lẩm bẩm:
"Con có muốn đâu, ai biểu bắt con trông hàng... Con học ngu là tại có gen buôn bán của ba chứ bộ."

Tô Hoài ôm cúp cười khúc khích, quay sang chọc Vân Tranh:
"Ôi có bạn thân học giỏi cảm giác thật đã. Tớ cảm giác sắp ké được tí hào quang học sinh giỏi của cậu rồi, năm sau chắc chắn tớ sẽ được học sinh ba tốt!"

Vân Tranh liếc cậu một cái, bước sau nhanh hơn bước trước. Trong bụng thì thầm: Thiên tài kèm cho cậu mười năm, kết quả còn thua cả học sinh cá biệt. Cái đồ đầu óc bã đậu này, đúng là làm cô tức chết!

Dọc đường, hết bà chủ tiệm tạp hoá lại đến ông chủ tiệm đồ gia dụng đều chào hỏi:
"Tiểu Tranh, lại được giải hả cháu?"

Tô Hoài chẳng để Vân Tranh mở mồm, giơ cao cái giấy khen lên khoe khoang như của mình:
"Đúng rồi bác ơi, giải quốc gia đó nha, không phải hạng thường đâu."

Cả dãy phố xôn xao, ai cũng khen, còn Tô Hoài thì sung sướng nhận hết lời khen giùm Vân Tranh, mặt mày rạng rỡ như thể chính mình vừa đoạt giải.

Vân Tranh: "..."

Ngại hết cả Tô Hoài!

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro