Chương 4: Trả lại cậu cái sờ đầu hôm qua nhé!
Đọc xong những vần thơ thấm đượm nỗi buồn và sự cô đơn ấy, một luồng khí lạnh lẽo như sợi tơ nhện len lỏi vào từng tế bào, khẽ khàng siết chặt trái tim Vũ. Cậu không khỏi băn khoăn, tự hỏi người đã viết ra những dòng chữ này đã phải mang trong mình những vết thương sâu sắc đến nhường nào. Vũ ngồi bất động, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định, nghiền ngẫm từng câu chữ, từng hình ảnh mà bài thơ gợi ra. Một nỗi đồng cảm mơ hồ trỗi dậy trong lòng cậu. Mãi một lúc sau, cậu khẽ gấp tờ giấy lại, cẩn thận cất nó vào giữa những trang sách.
Vũ cứ ngồi im lặng như pho tượng, những suy nghĩ miên man không ngừng chảy trôi trong đầu. Rồi, một ý tưởng chợt lóe lên, cậu vội vàng xé một trang giấy trắng tinh từ cuốn vở, cầm cây bút bi quen thuộc và bắt đầu nắn nót viết:
"Có những ngày ta ngỡ mình lạc lối,
Hạnh phúc xa, khổ đau phủ kín hồn,
Nhưng bạn ơi, đời chẳng hề vô nghĩa,
Dẫu mây đen, che khuất cả hoàng hôn...
Họ không chết, dù tháng năm khắc nghiệt,
Sống âm thầm, trong lặng lẽ kiên gian,
Hơi thở ấy, dù mong manh lạnh giá,
Vẫn là lửa, cháy mãi giữa bóng tàn.
Những vết thương chẳng ai từng nhìn thấy,
Không phải gánh,để xé nát lòng ai,
Mà là cầu, nối những ngày tan vỡ,
Dẫn lối về nơi ánh sáng mộng mơ
Hãy mỉm cười, không phải để che giấu,
Mà để tin, rằng bạn vẫn còn đây,
Trái tim kia, dù nhịp đập run rẩy,
Vẫn đủ sức ôm trọn cả trời mây.
Rồi một mai, khi nắng vàng trở giấc,
Gió lại ngân khúc hát của bình yên,
Bạn chẳng là chiếc lá rơi lặng lẽ,
Mà là cây, kiêu hãnh giữa thiên nhiên.
Có ai đó, lặng thầm luôn thương nhớ,
Dẫu chẳng lời, tình vẫn cứ ngân vang.
Cơn gió ấy đâu vô tình ghé bước,
Mà dịu êm, như thể đã từng mang…"
"Có kỳ cục quá không ta?" Vũ khẽ thì thầm với chính mình, một chút ngần ngại thoáng qua trong ánh mắt.
"Thôi kệ," cậu tự nhủ, một quyết định nhanh chóng xua tan đi mọi do dự. Cậu cẩn thận kẹp tờ giấy vừa viết lên trên tờ giấy chứa bài thơ kia, rồi nhẹ nhàng đóng cuốn sách lại. Một cơn buồn ngủ chợt ập đến, Vũ đứng dậy, thả mình xuống chiếc giường quen thuộc. Cậu nằm trăn trở một lúc, những suy nghĩ vẫn còn vương vấn đâu đó trong tâm trí, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Bình minh khẽ khàng len lỏi qua khe cửa sổ, đánh thức Vũ dậy sớm hơn mọi ngày. Đến trường, vừa bước chân vào lớp, ba cái bóng quen thuộc đã ập đến, không ai khác chính là bộ ba "yêu nghiệt" Lâm, Nam và Phong. Vẫn cái điệu bộ tinh nghịch, chúng bắt đầu trêu chọc cậu về "vụ việc bí ẩn" chiều hôm qua.
"Không biết con gái nhà ai mà hên quá ta," thằng Phong nháy mắt tinh quái, cười khúc khích chọc ghẹo.
Thằng Lâm cũng không kém phần hào hứng, nghêu ngao hát theo một giai điệu quen thuộc: "Tình đầu là tình dang dở, em ơiiiiiii... Tình đầu như là mưa cuối thu cứ rơi,..."
"Cái thằng này," Nam nhăn mặt, lên tiếng "giải vây" cho Vũ, "người ta còn đang đậm sâu mà mày hát cái kiểu gì vậy?"
Vũ đứng giữa vòng vây của ba người bạn, muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chúng chen ngang, nói leo tới tấp. Cậu bất lực thở dài, lủi thủi về chỗ ngồi, thả chiếc cặp xuống bàn rồi gục mặt xuống, trốn tránh những ánh mắt trêu chọc.
"HỌC SINH NGHIÊM!" Tiếng hô đanh thép, đầy uy nghiêm của lớp trưởng Minh Anh vang lên, cắt ngang sự ồn ào náo nhiệt của cả lớp.
Tất cả học sinh đồng loạt đứng dậy, tiếng bàn ghế xô đẩy kêu lên lộc cộc. Tiết đầu tiên của buổi sáng là môn toán. Cả lớp vẫn còn tò mò về danh tính của giáo viên toán năm nay, ai cũng mong chờ một gương mặt mới, một phương pháp giảng dạy khác biệt. Nhưng niềm hy vọng nhanh chóng tan biến khi thầy Hải bước vào lớp. Với biệt danh "bá chủ của những viên phấn" và tính cách nghiêm khắc nổi tiếng, thầy Hải chính là "khắc tinh" của những đứa học sinh " yêu nghiệt", và trớ trêu thay, thầy cũng là giáo viên toán của lớp cậu trong năm học trước.
"Xin chào cả lớp, lại gặp nhau rồi," thầy Hải cất giọng nói trầm ấm, nhưng vẫn ẩn chứa một sự nghiêm nghị khó tả.
Cả lớp cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, đáp lại lời chào của thầy, nhưng sâu trong lòng mỗi người đều cảm thấy một sự "tan nát" khó diễn tả. Những tiếng xì xầm, bàn tán đầy oán thán khe khẽ vang lên ở phía cuối lớp.
Đến giờ ra chơi, tiếng chuông reo lên như một lời giải thoát cho những bộ não đang căng như dây đàn. Bộ tứ Lâm, Nam, Phong và Vũ nhanh chóng hòa vào dòng người ồn ào đổ xuống căn tin. Họ tìm một chiếc bàn quen thuộc dưới bóng cây phượng già, nơi những tia nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá vẽ nên những vệt sáng nhảy múa trên mặt bàn gỗ. Vừa nhai vội những chiếc bánh mì kẹp thịt nguội quen thuộc, cuộc trò chuyện của họ đã rôm rả như một cái chợ vỡ.
Lâm, với chất giọng hào sảng, mở đầu câu chuyện: "Chiều nay quất chết mẹ tụi nó nha anh em."
"Ừ, cái tụi chó má lớp 11A4 tao cay nó từ năm trước rồi," Phong nghiến răng ken két, ánh mắt tóe lửa giận dữ. "Tao mà gặp lại thằng chó Trung..."
Nghe vậy, Vũ khẽ nhíu mày, tò mò hỏi: "Tụi nó làm gì mày?"
Phong trợn mắt, giọng đầy căm phẫn: "Mày không nhớ à? Năm trước cái thằng chó Trung lớp đó méc với ông thầy Hải là lớp mình nói xấu ổng đó, kết cục ổng quần cho tụi mình nguyên tuần, giao bài tập không kịp thở."
Vũ khẽ gật đầu, ký ức về những ngày tháng "kinh hoàng" dưới sự "thống trị" của thầy Hải ùa về. Hình như đúng là có chuyện đó. "À, công nhận mày thù dai quá ha."
"Chứ sao nữa, quân tử trả thù mười năm chưa muộn," Phong hằn học nói. "Chiều nay nhớ nhắc tụi nó che chắn cho kĩ cái ống đồng."
"Ê hình như đằng kia có biến," Nam bất ngờ lên tiếng, cắt ngang dòng "hận thù" của Phong. Cậu chỉ tay về phía một góc sân trường, nơi một đám đông học sinh đang tụ tập, xôn xao như đàn ong vỡ tổ. Cả bọn nhanh chóng nuốt vội những miếng ăn còn lại, rồi cùng nhau lao về phía đám đông hóng chuyện.
Khi chen được vào giữa vòng vây tò mò, một cảnh tượng không thể tin nổi đập vào mắt bốn người. Tâm, với vẻ mặt lạnh lùng như băng giá, đang nắm chặt cổ áo một thằng học sinh cao lớn hơn hẳn. Hai thằng khác nằm vật vã trên đất, đầu bê bết máu, những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên khe khẽ. Ánh mắt của Tâm, trong khoảnh khắc ấy, toát ra một sự giận dữ tột độ, như thể muốn nuốt chửng đối phương.
Rồi cậu buông tay, đẩy mạnh tên kia ra, tung một cú đá như trời giáng vào bụng hắn, khiến máu tươi ộc ra từng cơn nghẹn. Xong, cậu lạnh lùng giẫm mạnh lên đầu một tên đang nằm rên rỉ, giọng gằn lên từng tiếng:
"Mày thử nói lại câu đó xem?"
Cả ba tên nằm bất động trên đất, dường như đã mất hết sức lực để phản kháng, chỉ còn biết lí nhí những lời van xin tha thứ: "L...là...làm ơn...xin lỗi..."
"Rắc!" Một tiếng động ghê rợn vang lên, ngón tay của tên kia bị Tâm bẻ gãy. Hắn gào thét trong đau đớn tột cùng rồi ngất lịm đi.
"Ôi trời, các cô cậu làm gì đây?" Tiếng hét thất thanh của thầy giám thị vang lên khi ông vừa đi ngang qua. "Lên! Lên phòng giám thị nhanh! Có bạn nào trong đây dìu giúp ba cậu này lên phòng y tế giúp tôi không?"
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm cả đám đông.
Thú thật, ba tên vừa bị đánh kia là nỗi khiếp sợ của cả trường. Chúng ỷ vào đám "anh chị" ngoài trường chống lưng nên luôn hống hách, bắt nạt người khác. Ai dám động đến chúng thì xác định sẽ phải hứng chịu những trận đòn thừa sống thiếu chết. Thế nên bây giờ, dù tụi nó có nằm chết tại đó cũng không ai mảy may quan tâm.
"Cô Thu, kêu thầy Tuấn xuống đây phụ tôi!" Thầy giám thị vừa đỡ một tên dậy vừa lớn tiếng gọi vọng lên trên lầu.
Rồi Tiếng trống trường vang lên dồn dập, báo hiệu giờ vào lớp. Đám đông tản dần, mỗi người một vẻ trở về lớp học. Riêng Tâm, cậu lặng lẽ đi theo thầy giám thị lên phòng. Vũ vô thức ngoái đầu nhìn lại, thoáng thấy ánh mắt của Tâm lạnh lẽo, trống rỗng như một vực sâu không đáy.
Về đến lớp, mọi người xôn xao bàn tán về sự việc vừa xảy ra.
"Hình như khi nãy tớ thoáng thấy ba tên đó tới trước mặt Tâm nói cái gì đó á," Thảo Vy, cô bạn thân của Minh Anh, lên tiếng, vẻ mặt vẫn còn chút hoảng hốt.
"Tớ còn thấy ba tên đó nắm áo của Tâm cơ, rồi nghe chửi 'côi côi' gì đó," Minh Anh tiếp lời, giọng đầy bất bình.
"Ừm, mà công nhận bạn Tâm cũng ra tay ác ghê,tớ còn tưởng cậu ấy tính giết người luôn ấy" một bạn nữ khác khẽ nhận xét, ánh mắt có chút sợ hãi.
"Ác cái gì? Vậy là còn nhẹ cho chúng nó đấy!" Phong hùng hổ hét lên, ra oai với mấy đứa con gái.
Giáo viên bộ môn bước vào lớp, tiếng xôn xao cũng dần lắng xuống. Vũ nãy giờ vẫn im lặng, chỉ ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt trầm tư. Những hình ảnh vừa chứng kiến vẫn còn ngổn ngang trong tâm trí cậu.
Tan học, dòng người lại ào ạt đổ ra khỏi lớp. Như thường lệ, Lâm, Nam và Phong vẫn đứng đợi cậu ở góc hành lang quen thuộc. Vũ nhanh chóng thu dọn sách vở vào cặp, bỗng cậu khựng lại, quay đầu nhìn xuống cuối lớp. Tâm vẫn ngồi đó, cúi gằm mặt, chăm chú ghi ghi chép chép điều gì đó vào cuốn sổ.
Một sự thôi thúc khó hiểu khiến Vũ bước tới chỗ Tâm. Cậu mở miệng, định hỏi han, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cậu khẽ lên tiếng:
"Cậu... Cậu,có bị phạt gì không?"
Tâm vẫn im lặng, không ngẩng đầu lên.
Vũ cảm thấy một chút ngượng ngùng, không biết phải làm gì tiếp theo. Đúng lúc đó, tiếng gọi hối hả của Lâm vang lên từ ngoài hành lang. "Vũ! Lẹ lên mày!" Cậu vội đáp lại một tiếng "Từ từ!" rồi lấy hết can đảm đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm mại của Tâm. Mái tóc bồng bềnh, mượt mà đến lạ, khơi gợi một cảm giác muốn chạm vào và nâng niu mãi không thôi.
"Trả cậu lại cái sờ đầu hôm qua nhé."- Vũ khẽ nói, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. Rồi cậu nhanh chóng quay người, vẫy tay tạm biệt Tâm và chạy vút ra hành lang, hòa vào dòng người đang vội vã ra về cùng đám bạn.
Để lại Tâm ngồi ngẩn ngơ một mình trong lớp học vắng lặng, đôi mắt thoáng chút khó hiểu nhìn theo bóng lưng Vũ. Cậu khẽ thở dài một tiếng, rồi lại cúi xuống, tiếp tục những dòng ghi chép dang dở trong cuốn sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro