Bị nhấn chìm

Tôi thẫn thờ quay về lớp. An hỏi tôi có chuyện gì mà mặt mũi lại tái mét thế kia. Tôi lắc đầu và bảo chỉ là hơi mệt. Và không như những lần trước, nó không nhận ra là tôi đã nói dối. Tôi vừa quay lên thì Minh cũng trở lại lớp.
"Sao thế?" Minh quay ra hỏi khi thấy tôi có biểu hiện lạ
"Chẳng sao cả" tôi trả lời lạnh nhạt
Đó là hai câu cuối cùng mà chúng tôi nói với nhau trong buổi học hôm đó.
Vừa nghe tiếng chuông reo, tôi đã xách cặp và đi khỏi lớp. Và trong đầu tôi bỗng nhiên hy vọng Minh sẽ giữ tôi lại như mọi lần. Nhưng không, có lẽ hy vọng vẫn chỉ là hy vọng, có lẽ tôi chỉ là một người bạn của cậu ấy và có lẽ tôi đang nhầm tưởng mình đặc biệt. Tôi lặng lẽ đi đến bến bus và bỏ mặc mọi thứ xung quanh. Bus đến rồi. Tôi bước lên, chọn chiếc ghế tôi và Minh đã từng ngồi . Lặng người nhìn ra cửa sổ, tôi đã không thể kìm nén được và rơi nước mắt. Tôi không hiểu. Tôi khóc vì cái gì chứ?. Vì một người bạn của mình có bạn gái? Hay vì cậu ấy đã ôm một cô gái khác? Tôi chẳng là gì cả. Nên cảm xúc này cũng chỉ là cảm xúc của một mình tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro