Chương 100: Eugene Hướng Đến Thánh Đô
Phi Thuyền khởi hành từ Thành phố Hầm Ngục đã đi qua vùng đất hoang được coi là biên giới của Đế Quốc và Liên Bang Blue Waters.
Vùng đất này được biết đến là chiến trường giữa quân đội của Đế Quốc và Liên Bang Blue Waters.
Nơi đây không mưa nhiều và là vùng đất cằn cỗi đầy đá và cát nên hầu như không có khu định cư nào.
Những kẻ duy nhất ở đây rất có thể là những con quái vật thích vùng đất khô cằn và những tên tội phạm lẩn trốn.
Một vùng đất ảm đạm kéo dài vô tận.
Khung cảnh đó tiếp tục diễn ra trên Phi Thuyền trong khoảng 1 ngày.
Khi chúng tôi vượt qua được điều đó, chúng tôi bất ngờ được chào đón bởi một hồ nước lớn và một dãy núi xuyên qua mây.
Nước suối chảy từ ngọn núi cao nhất ở Nam Lục Địa, Đỉnh Anna, và đi từ dãy núi này sang dãy núi khác, tạo nên Hồ Bán Nguyệt, hồ lớn nhất lục địa.
Tôi không thể nhìn thấy đỉnh của Dãy núi Tharsis vì nó bị mây che khuất.
Caldia được xây dựng, bao quanh bởi dãy núi.
Phi Thuyền từ từ bay vào giữa những ngọn núi cao như thể len lỏi qua chúng.
Luôn có sương mù dày đặc ở Dãy núi Tharsis và được gọi là pháo đài tự nhiên.
Phi Thuyền xuyên qua màn sương trắng tinh khiết.
Sumire và tôi bước ra boong tàu bay để ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, nhưng thứ duy nhất chúng tôi có thể nhìn thấy là làn sương trắng tinh khiết.
"Anh không thể nhìn thấy gì cả..." (Eugene)
"Sara-chan nè, mình rất ấn tượng khi Thuyền trưởng của Phi Thuyền này có thể bay trong màn sương mù như thế đó." (Sumire)
"Bởi vì không thể trở thành Thuyền trưởng Phi Thuyền của Liên Minh Thiêng Liêng nếu không làm được điều đó, Sumire-chan. Ngoài ra, sẽ tốt hơn nếu cậu không tiếp cận tay vịn quá nhiều. Quái vật có thể đến gần trong màn sương và kéo cậu xuống đó." (Sara)
"Áaa!" (Sumire)
Sumire vội vã rời đi.
"Không sao đâu. Không có quái vật nào ở gần đây cả." (Eugene)
Tôi đã nói điều này.
Tôi có thể phát hiện mana bằng khả năng Thiên Thần mà tôi được thừa hưởng từ Mẹ.
Tôi đã sử dụng nó, nhưng không có sự hiện diện của quái vật xung quanh Phi Thuyền.
"Em hiểu rồi. May quá." (Sumire)
"Ôi trời, hiếm thật đấy." (Sara)
Sara nghiêng đầu.
Đúng vậy. Có sự hiện diện của rất nhiều quái vật ở vùng núi xung quanh.
Có vẻ như đúng là Dãy núi Tharsis có thiên nhiên tươi tốt và có rất nhiều quái vật sinh sống.
Tôi cũng nghe nói rằng Phi Thuyền của Liên Minh Thiêng Liêng thường xuyên bị quái vật tấn công.
Nhưng không có con quái vật nào đến gần Phi Thuyền này vì...
"Rất có thể là vì chúng sợ mana Ifrit của Sumire." (Eugene)
"Hở?! Thật sao, Eugy-kun?!" (Sumire)
Sumire ngạc nhiên.
"Nhưng Sumire-chan đang hạn chế mana của mình khá nhiều." (Sara)
"Đ-Đúng vậy! Em có thể kiểm soát mana của mình bằng chiếc áo choàng ma thuật mà Hiệu trưởng-san đã cho em." (Sumire)
"Ông ấy cho em mượn, Sumire." (Eugene)
"Cậu chỉ mượn nó thôi, Sumire-chan." (Sara)
Sara và tôi cùng lúc đáp lại.
Sumire đang mặc Áo Choàng Salamander.
Nó không cháy ngay cả với lượng Hoả mana khổng lồ của Sumire và còn hỗ trợ kiểm soát ma thuật.
Nhân tiện, nó là một cổ vật có giá trị tương đương với một quốc gia nhỏ.
Hỏa Tinh Linh tiếp cận chỉ bằng cách mặc nó, nên bất kỳ ai mặc nó ngoài Sumire dường như sẽ bị bỏng ngay lập tức.
"Aaa, phải rồi." (Sumire)
Sumire kêu lên 'teehee ☆' và lè lưỡi.
Có vẻ như cô hoàn toàn nghĩ rằng nó là của mình.
Chà, ngoài Sumire thì không ai khác có thể mặc nó.
"Ngay cả chiếc áo choàng ma thuật cũng không thể cản được mana của Sumire." (Eugene)
"Hoo, thật tiện lợi. Môi trường xung quanh Phi Thuyền đã được niệm Chặn Quái Thuật và một mùi hương mà quái vật ghét, nhưng vấn đề là hiệu ứng sẽ giảm dần khi cuộc hành trình tiếp tục. Có vẻ như không cần phải lo lắng về quái vật khi có Sumire-chan ở đây." (Sara)
"...Hừmm, hiểu rồi." (Sumire)
Sumire làm vẻ mặt thắc mắc.
"Tớ đoán Sumire-chan về cơ bản là một matcos nguyền rủa có tác dụng xua đuổi quái vật ha?" (Sara)
"Có cần phải nói theo cách xấu thế không, Sara-chan?!" (Sumire)
"T-Trôn trôn VN! Hãy dập tắt Hoả Cầu trong tay cậu đi mà!" (Sara)
"Hôm nay trời lạnh quá, hãy để mình ôm cậu thật chặt nhé ☆." (Sumire)
Sumire và Sara vẫn chơi đùa như thường lệ.
"Chúng ta hãy quay vào trong thôi, Sumire và Sara." (Eugene)
Chẳng ích gì khi ngắm nhìn khung cảnh trắng xóa.
"Okay ~ ." (Sumire)
"Phải. Khung cảnh này sẽ còn kéo dài thêm một thời gian nữa." (Sara)
Chúng tôi trở lại bên trong Phi Thuyền và Sara dạy chúng tôi về văn hóa và lịch sử của Liên Minh Thiêng Liêng.
◇Vài Giờ Sau◇
Làn sương trắng tinh khiết dần dần tan đi.
Tôi có thể thấy một số con đường trong khu rừng bên dưới.
Tôi bắt đầu nhìn thấy các tòa nhà từ xa. Có lẽ là một khu định cư.
"Đã đến lúc hạ cánh rồi..." (Sara)
Phi Thuyền từ từ hạ độ cao như Sara nói.
Bây giờ tôi nhìn kỹ hơn, có một không gian rộng mở phía trước.
Có một số Phi Thuyền mang huy hiệu của Liên Minh Thiêng Liêng ngoài chiếc chúng tôi đang ở.
Có vẻ như đây là một khu định cư được dùng làm điểm hạ cánh.
Có một số tòa nhà trông giống như quán trọ và nhà riêng.
"Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ qua đêm ở đây." (Sara)
"Hở?" (Sumire)
"Thật à?" (Eugene)
Sumire và tôi thắc mắc về lời phát biểu của Sara.
Tôi nghĩ chắc chắn chúng tôi sẽ hướng thẳng đến Thánh Đô của Caldia, Arshaam.
Có vẻ như đó không phải là một Phi Thuyền thẳng.
"Vậy là không biết mọi thứ diễn ra như thế nào à."
"Đây là lý do tại sao người dân của Đế Quốc chỉ..."
"Có lẽ cậu ta không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài Đế Quốc."
Tôi nghe thấy những giọng nói coi thường.
Những người nói vậy là thành viên của Khoa Anh Hùng đến trên cùng một Phi Thuyền với chúng tôi.
(Đây là lần đầu tiên mình đến đây...) (Eugene)
Nếu tôi nhớ không lầm thì tên của họ là...
Thánh Hiệp Sĩ Tập Sự: Lily-san và Gares-kun, tôi đoán vậy?
Ngoài ra còn có Nữ Tu Sĩ Arina-san.
Có vẻ như họ cũng đã nhận yêu cầu thảo phạt Ám Điểu Raum vì lợi ích của đất nước họ.
"Việc bay trên bầu trời Thánh Đô bị cấm. Đó là lý do tại sao chúng ta cần tới đó bằng đường bộ. Có rất nhiều quái vật vào ban đêm nên chúng ta sẽ đến đó vào sáng mai." (Sara)
"Hiểu ròy ~ ." (Sumire)
"Anh hiểu rồi." (Eugene)
Tôi hiểu điều đó với lời giải thích của Sara.
Chúng ta có thể bay thẳng đến Đế Đô, nhưng có vẻ như văn hóa ở Thánh Đô rất khác.
Sumire, Sara và tôi ở khác phòng trong cùng một quán trọ.
Sumire và Sara rõ ràng đã quyết định sử dụng cùng một phòng.
Cả hai nói rằng họ mệt mỏi sau chuyến bay nên đang nghỉ ngơi trong phòng.
Tôi muốn vận động cơ thể một chút nên đã ra ngoài và kiểm tra khu định cư nhỏ.
Điều đó nói lên rằng, thứ duy nhất ở đây là một nhà thờ nhỏ ở trung tâm, các quán trọ, nhà ở và một số quầy hàng.
Điều duy nhất khác là điểm hạ cánh lớn của các Phi Thuyền.
Rừng sâu và núi trải rộng khắp xung quanh.
(Một cảnh tượng mà không thấy ở Đế Quốc...) (Eugene)
Tất nhiên, nó cũng khác với Thành phố Hầm Ngục.
"Cậu có phải là mạo hiểm giả không, chàng trai trẻ?"
Một người nào đó từ khu định cư đã nói chuyện với tôi khi tôi đang đi lang thang.
Mạo hiểm giả là những người có nghề nghiệp là thám hiểm các hầm ngục từ nhiều địa điểm khác nhau, tiêu diệt quái vật và tìm kiếm kho báu.
Tuy nhiên tôi không phải là mạo hiểm giả đó...
"Đại loại như vậy. Các thành viên trong nhóm của tôi là học viên và nữ tu nên tôi đi cùng họ." (Eugene)
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi không nghĩ sẽ có gì phải lo lắng, nhưng hàng rào xung quanh khu định cư là phạm vi của kết giới. Quái vật xuất hiện bên ngoài hàng rào, vì vậy hãy cẩn thận."
"Hiểu rồi. Cảm ơn đã cảnh báo." (Eugene)
Họ rời đi sau khi tôi cảm ơn họ.
(Kết Giới Ma Pháp của Liên Minh Thiêng Liêng à...) (Eugene)
Tôi quan tâm.
Bình thường thì tôi sẽ không đến đây đâu.
Chúng ta ra ngoài kiểm tra một chút nhé.
Tôi cảnh giác xung quanh trong khi tiếp cận hàng rào là rìa của Kết Giới Ma Pháp và...
"Cậu đang làm gì thế, Eugene Santafield?"
Tôi bị nói từ phía sau bởi một giọng nói gai góc.
Tất nhiên, tôi nhận thấy họ ở đó, nhưng tôi không ngờ họ sẽ nói chuyện với tôi.
Rốt cuộc thì rất có thể họ ghét tôi.
Người nói chuyện với tôi là Lily Whitewind, một Thánh Hiệp Sĩ Tập Sự của Khoa Anh Hùng.
Cô có mái tóc dài được buộc thành chùm và mặc áo giáp bạc giống như các Thánh Hiệp Sĩ.
"Tôi đang đi dạo một chút." (Eugene)
"Bên ngoài kết giới là hang ổ của quái vật đó. Cậu định gọi quái vật tới đây à?" (Lily)
"Không, đó không phải là ý định của tôi..." (Eugene)
Nhưng đúng là quái vật sẽ đến nếu tôi bước ra khỏi Chặn Quái Kết Giới.
Không thể nào khác được.
Hãy từ bỏ việc đi ra khỏi kết giới thôi.
Nhưng tôi ở trên Phi Thuyền suốt nên cơ thể mệt mỏi.
"Đừng làm gì không cần thiết và cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi." (Lily)
Bạn cùng lớp của tôi nói điều này và chuẩn bị rời đi.
Tôi có thể nói rằng cô khá điêu luyện chỉ với dáng đi đó.
"Này, Lily Whitewind." (Eugene)
Tôi vô thức nói chuyện với cô ấy.
"...Cái gì?" (Lily)
Cô cảnh giác quay lại.
"Muốn đánh một trận vì có dịp như này không?" (Eugene)
Tôi đặt tay lên thanh katana trắng ở thắt lưng.
Tôi nghĩ cô sẽ chấp nhận vì cô tự tin vào kỹ năng của mình, nhưng...
"Tôi không rảnh." (Lily)
Đó là một phản ứng lạnh lùng.
Cô cứ như vậy rời đi.
Có vẻ như cô đang ở trong một quán trọ khác với quán trọ của chúng tôi.
(Không còn cách nào khác. Hôm nay đành nghỉ ngơi tại quán trọ thôi nhỉ.) (Eugene)
Tôi quay lại quán trọ.
Tôi ăn xong, bảo dưỡng xong hai thanh katana đen trắng, kiểm tra ma cụ, và ngay khi tôi đang định đi ngủ thì Sumire và Sara xuất hiện trong phòng tôi, và tôi không thể ngủ được ngay sau đó.
◇Ngày Hôm Sau◇
Chúng tôi không thể sử dụng Phi Thuyền nên sẽ đi bộ.
Có những con vật có thể cưỡi trên đường núi, nhưng việc di chuyển đến Thánh Đô được coi là việc huấn luyện cho người dân Liên Minh Thiêng Liêng nên tập quán là đi bộ.
Đây rất có thể là con đường mà Sara đã đi qua vô số lần, trông cô không hề bối rối.
Tôi chưa có nhiều kinh nghiệm đi bộ trên đường núi nhưng tôi cảm thấy đây sẽ là một bài tập luyện tốt.
Có vẻ như Sumire không quen với xu hướng này nên tôi xách hành lý cho cô ấy.
"Sara-chan, khi nào chúng ta đến đó thế?" (Sumire)
"Chỉ một chút nữa thôi... Cố lên, Sumire-chan!" (Sara)
"Cậu đã nói điều đó suốt một thời gian rồi." (Sumire)
Sumire đang theo sau chúng tôi mà không hề bị tụt lại phía sau trong khi càu nhàu.
Chúng tôi đi qua một con dốc dài và một cánh cổng lớn màu trắng hiện ra trước mắt.
Khi chúng tôi vượt qua thứ đó...
"Waaa... Thật là một thành phố xinh đẹp." (Sumire)
Sumire cất giọng ngưỡng mộ.
"...Vâng." (Eugene)
Tôi đồng ý với điều đó.
Một lưu vực rộng lớn được bao quanh bởi dãy núi.
Một khung cảnh thành phố chỉ có màu trắng trải dài trước mắt chúng tôi.
Chiều cao của các tòa nhà và thiết kế của chúng đều đồng nhất. Toàn bộ thành phố rất có thể đang hoạt động song song với kết giới xung quanh nó.
Có những bức tượng đá khổng lồ có thể nhìn thấy từ mọi góc độ như thể tương phản với những tòa nhà có cùng chiều cao.
Những thứ to hơn cả một cái cây khổng lồ này là tượng của Thất Đại Nữ Thần.
Ở ngay trung tâm thành phố là một Thần Điện khổng lồ có thể bị nhầm với một lâu đài: Đại Giáo Đường Thánh Anna.
Đại Giáo Đường là nơi mà Bát Thánh Nữ, là nơi những người đứng đầu của Giáo Hội Nữ Thần ở.
Đây là cách chúng tôi đến Thánh Đô của Liên Minh Thiêng Liêng, Arshaam.
■Phản Hồi Bình Luận:
>Không phải đã có kế hoạch cho Sumire và Sara đến thăm Âm Ngục Phong Ấn thứ 7 trong các chương trước sao?
-Họ có thể nếu họ muốn, nhưng cả hai có vẻ không thích điều đó.
■Tác Note:
Chúng ta đã đạt tới 100 chương!
Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức kể từ đây trở đi.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro