Chương 130: Eri Và Sumire

"Eugy-kun! Cho em gặp Eri-san nhé!"

Sumire bất ngờ hỏi tôi câu này sau giờ học.

"T-Tại sao...?" (Eugene)

"Không được á?" (Sumire)

Cô trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi.

Có nghĩa là cô không muốn trả lời nhỉ?

"Không phải vậy, nhưng Âm Ngục Phong Ấn thứ 7 có quá nhiều chướng khí khiến một người bình thường không thể vào được..." (Eugene)

Tôi nhớ ra điều gì đó.

"À, nhưng tụi mình có thể nhờ Thiên Thần Rita-san triệu hồi cô ấy lên Tầng 100. Em có thể đi thang máy hầm ngục từ đó..." (Eugene)

(Điều đó không được đâu. Nếu cô ấy muốn gặp tôi, hãy bảo cô ấy đến Âm Ngục Phong Ấn. Tôi sẽ gặp nếu cô ấy có thể đến đây.) (Eri)

Giọng nói của Ma Vương vang vọng trong tâm trí tôi.

Đó là Eri đang nói thông qua truyền suy nghĩ.

"Sumire nè, về Eri..." (Eugene)

Tôi nghĩ đến việc nói với Sumire rằng Eri có vẻ không muốn gặp. Sumire sẽ không thể đến Âm Ngục Phong Ấn.

"Không sao đâu. Em cũng nghe thấy giọng cô ấy." (Sumire)

"...Em cũng nghe thấy á?" (Eugene)

Eri chỉ nên nói chuyện với tôi thôi. Nhưng nếu Sumire cũng nghe thấy...

(Khả năng của Sumire vẫn đang phát triển sao...?) (Eugene)

Tiềm năng của Sumire vẫn chưa được biết đến vì cô là Ifrit. Sức mạnh mana thậm chí còn vượt qua cả Hiệu trưởng Uther.

"Được rồi, đi thôi!" (Sumire)

"L-Liền luôn á?" (Eugene)

Hôm nay Sumire có vẻ hơi hung hăng một cách bất thường.

Mặc dù cảm thấy không thoải mái, tôi vẫn cùng Sumire đi đến lối vào Âm Ngục Phong Ấn thứ 7.


◇◇


...Cánh cửa đen nặng nề mở ra với tiếng kẽo kẹt. Tình trạng của cánh cửa đã xấu đi.

Chúng tôi đã cố gắng sửa chữa nhiều lần, nhưng cấu trúc bên trong của cánh cửa nhanh chóng bị sụp đổ do khí độc và mana từ các cá thể thần thoại bên trong Âm Ngục Phong Ấn.

Cánh cửa không thể mở lâu được, nếu không chướng khí sẽ rò rỉ ra ngoài, nên chúng tôi phải mở và đóng cửa thật nhanh.

Hiện tại, những người duy nhất có thể ở lại "Thứ bảy" trong thời gian dài là tôi và Hiệu trưởng Uther.

Không chỉ học viên chuyên về ma kết giới của học viện, ngay cả giáo viên cũng không thể vào được. Quả là một nơi hoang vắng.

"Sumire...ổn chứ? Hãy cho anh biết ngay nếu em cảm thấy không khỏe." (Eugene)

Tôi quay lại kiểm tra Sumire...và sững người.

"Hửmm? Em cảm thấy hoàn toàn ổn." (Sumire)

Xung quanh Sumire được bao phủ bởi một luồng hào quang mana màu vàng kim. Mật độ và lượng ma thuật mà cô tỏa ra vượt xa bất kỳ con người nào.

(Nó đang biến thành Ether...) (Eugene)

Ether xung quanh Sumire dày đặc đến mức có thể đẩy lùi được chướng khí của Âm Ngục Phong Ấn.

"Tụi mình đi thôi ha?" (Eugene)

"Vâng!" (Sumire)

Tôi nắm tay Sumire và từ từ bước xuống cầu thang dẫn xuống lòng đất.

Nhiều cá thể thần thoại trong Âm Ngục Phong Ấn thứ 7 đang ngủ hoặc có ý thức mờ nhạt.

Chúng tôi tiến lên một cách thận trọng, giữ ánh sáng đủ mờ để hầu như có thể nhìn thấy lối đi phía trước.

Tiếng bước chân vang vọng xuống hành lang tối tăm. Hang ổ của Ma Vương nằm ở nơi sâu nhất của Âm Ngục Phong Ấn.

Chúng tôi phải đi qua những hành lang có phòng giam ở hai bên để đến đó.

Âm Ngục Phong Ấn tối tăm và ẩm ướt, không hề dễ chịu chút nào.

"..."

Sumire nắm chặt cánh tay tôi.

Kusukusukusu... Kusukusukusu...

Kyah! Kyah!

Fufufufu...

Tiếng cười vang vọng khắp nơi như thể đang chế giễu chúng tôi.

Vai Sumire hơi run.

"Không sao đâu. Đó chỉ là những Ám Tinh Linh hoặc Dạ Tinh Linh tinh quái thôi. Họ thích dọa người khác, nên đừng phản ứng quá mức." (Eugene)

"O-Okay.." (Sumire)

Sumire gật đầu nhẹ, nắm chặt cánh tay tôi hơn.

Khi chúng tôi tiếp tục đi sâu hơn...

—"Ara, dễ thương quá."

—"Mình chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy trước đây."

—"Nè, chúng ta nói chuyện một chút nhé."

Âm thanh khàn khàn kỳ lạ vọng vào tai chúng tôi.

"Hả? Ai thế—mgh!" (Sumire)

Tôi nhanh chóng che miệng Sumire lại.

"Đó là tiếng nói của những Tà Tinh Linh và ma quỷ lảng vảng trong này. Nếu phản ứng, chúng có thể chiếm hữu em, vì vậy hãy lờ chúng đi." (Eugene)

"..."

Sumire gật đầu liên tục.

Ngay cả khi bị nhập, tôi vẫn có thể xua đuổi chúng, nhưng đó không phải là trải nghiệm dễ chịu.

Chúng tôi lại tiếp tục tiến lên.

...Tekeri...ri... Tekeri...ri...

...Shan...shan...shan...

Mặc dù chúng tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng những âm thanh lạ phát ra từ bóng tối phía sau các phòng giam lớn, cùng với những tiếng vỗ cánh khó chịu khiến chúng tôi lo lắng.

"Anou, Eugy-kun...đó là gì vậy...?" (Sumire)

"Thành thật mà nói, thì anh vẫn chưa biết. Tụi mình hãy tiếp tục di chuyển." (Eugene)

Theo Hiệu trưởng, những âm thanh đó đến từ một cá thể thần thoại được triệu hồi, nhưng tôi chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.

Đây không phải là nơi chúng tôi muốn nán lại nên tôi nhanh chóng tăng tốc để vượt qua khu vực đó.

Ở nơi sâu nhất của Âm Ngục Phong Ấn thứ 7 là một phòng giam ngầm khổng lồ.

Không giống như các phòng giam khác, phòng giam này được chiếu sáng bằng nhiều đèn lồng, giúp có tầm nhìn rõ ràng.

Như thường lệ, tôi mở khóa rồi khóa lại từng lớp niêm phong một.

Đây là cách Sumire và tôi cuối cùng đã đến được nơi Ma Vương cư ngụ.

Bình thường, tôi phải đánh thức Eri, người thường nằm dài trên giường và ngủ, nhưng hôm nay...

"Chào mừng, Sumire."

Thật ngạc nhiên là Eri đã tỉnh rồi.

Chiếc váy màu tím của cô không có một nếp nhăn nào, và mái tóc dài màu bạc của cô mượt mà hoàn hảo, không hề có chút dấu hiệu nào của mái tóc rối bù sau khi ngủ dậy.

Cô duyên dáng bắt chéo chân, chống cằm lên tay và nhìn chằm chằm...không phải vào tôi, mà là vào Sumire.

"Tôi đã đến rồi! Nhưng mà sợ quá!" (Sumire)

Sumire hơi do dự, cảm thấy sợ hãi trước sự hiện diện uy nghiêm của Ma Vương.

"Arara...cô đang run rẩy rồi kìa?" (Eri)

Trong khi đó, Eri tỏa ra vẻ điềm tĩnh, đầy tự tin.

(Cô ấy có vẻ... hành động hoàn toàn khác so với bình thường...) (Eugene)

Nó làm tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp cô nàng.

Lúc đó tôi cũng khá lo lắng.

"Tất nhiên là tôi run rồi! Cô định giết tôi mà!" (Sumire)

"Ồ, ý cô là trong Thử Thách Thần Thánh ở Tầng 100 sao? Tôi không có lựa chọn nào khác. Một khi đã được triệu hồi đến Tháp Zenith, thì không thể dễ dãi với những người thách đấu. Mặc dù sức mạnh của tôi bị hạn chế." (Eri)

"Tôi thực sự hoảng sợ... Nhưng sau đó, tôi nhận ra vết thương của cô không sâu đến vậy, và đã tránh được những điểm yếu, nên tôi thấy nhẹ nhõm." (Eugene)

"Ma~a, đó là vì Eugene đã ở đó. Anh thường có thể chữa lành vết thương bất kể nó tệ đến mức nào." (Eri)

Eri đáp lại lời nhận xét của tôi một cách hờ hững.

Cuộc trò chuyện đã chuyển sang hướng u ám.

Sự căng thẳng trong không khí thật rõ ràng và khó chịu.

"Vậy, hôm nay cô đến đây vì điều gì? Có lẽ là trả thù? Đúng là khi tôi ở trong Âm Ngục Phong Ấn này, sức mạnh của tôi bị kìm hãm, nên tôi không thể chống cự được." (Eri)

"K-Không, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó!" (Sumire)

Sumire lắc đầu điên cuồng trước lời nói của Eri.

Thật nhẹ nhõm.

Tôi hơi lo lắng về khả năng đó.

"Hừmm, vậy thì sao?" (Eri)

"........."

Eri hỏi và vẻ mặt của Sumire trở nên nghiêm túc.

"Ma Vương! Tôi có điều muốn nói với cô!!" (Sumire)

"Ồ? Cô định bảo tôi đừng gặp Eugene nữa à?" (Eri)

Eri mỉm cười nhẹ.

"Tôi sẽ không nói như vậy đâu! Khoan đã, không phải thế đâu... Ma vương-san có... thích Eugy-kun không? Cô đã làm những chuyện như thế với Eugy-kun... mỗi đêm đúng không?!" (Sumire)

"Ờm...Sumire-san?" (Eugene)

Nói ra điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

"......Ma~a, đúng vậy." (Eri)

Ngược lại, Eri có vẻ thoải mái hơn một chút.

"Đó là lý do tại sao tôi phải hỏi cô!" (Sumire)

"Là gì thế?" (Eri)

Eri thúc giục cô ấy.

"Ma vương-san có yêu Eugy-kun không?! Hay chỉ vì cơ thể của anh ấy thôi?!" (Sumire)

""Hở?""

Cả Eri và tôi đều thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Câu hỏi của Sumire thẳng thắn hơn tôi mong đợi.


Phản Hồi Bình Luận:

>Cảm giác như có một đám Death Flag sẽ nổ tung trước mặt Eugene-kun theo nghĩa đen. Liệu cậu ấy có sống sót đến cuối cùng không?

-Thực ra, tôi cũng lo lắng lắm. Tôi hy vọng là cậu ấy sẽ không kết thúc như Makoto trong School Days.

>"Thì ra đây là nhà của cô gái đó."

→ Có rất nhiều bình luận như thế này.

Nhân tiện, đây là hình ảnh phòng giam. Phòng của Eri thực ra khá sáng.


Tác Note:

Việc cập nhật thường xuyên cùng với Shinja Zero thật sự rất mệt mỏi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro