Chương 147: Eugene Nhận Thấy Bất Ổn

"Woaaa..."

Tôi thức dậy bên trong lều.

Đêm qua, tôi cắm trại gần thang máy hầm ngục và ngủ quên ở đó.

Đây là Tầng 121.

Sau khi luyện tập với Đệ nhất Hiệp sĩ Claire-san tôi muốn thử sức mạnh của mình và đã thách đấu với Boss Tầng 120, đánh bại nó mà không gặp vấn đề gì.

Chắc hẳn đó là kết quả của quá trình đào tạo của tôi.

Boss Tầng bị đánh bại là Thiết Nha Chuột Chũi. Một con chuột chũi khổng lồ với móng vuốt và nanh thép.

Các đòn tấn công của nó, bao gồm việc phục kích tôi từ dưới lòng đất, khá là rắc rối, nhưng tôi đã có thể chống lại chúng bằng cách sử dụng khả năng phát hiện và dự đoán mana của Thiên Thần.

Sau đó, tôi quyết định không cố gắng thêm nữa, cắm trại và ngủ một mạch đến sáng vì quá mệt mỏi.

Dù tôi không cảm thấy đói lắm, nhưng vì trời đã sáng nên tôi lấy hộp đựng đồ ăn mang theo của nhà thám hiểm ra.

Đây là một loại bánh quy dài hình que được trộn với một lượng lớn mật ong trắng, tạo nên vị ngọt cực kỳ.

Tôi không thích những thứ quá ngọt, nhưng Sumire và Sara có vẻ thích chúng.

Cụp. Tôi cắn một miếng.

Hương vị ngọt ngào của mật ong tràn ngập miệng tôi, và cơn đói ập đến ngay lập tức.

(Có vẻ như thiên thần hóa cũng đã kìm hãm cảm giác đói của mình...) (Eugene)

Thật tốt khi tôi đã ăn được chút gì đó.

Sau khi ăn sáng đơn giản, tôi cất lều vào lại trong túi đựng đồ ma thuật.

Khi tôi tiến sâu hơn vào Tầng 121, tôi nhận thấy thứ trông giống như một khu định cư của quái vật ở phía bên kia đồng cỏ rộng mở.

Tôi vẫn cảnh giác và từ từ tiếp cận khu định cư, ẩn sau những cái cây và tảng đá.

Nhưng điều khiến tôi thất vọng là không có dấu hiệu nào của quái vật trong khu định cư.

"Ở đây thực sự không có gì sao...?" (Eugene)

Sử dụng phát hiện mana để chắc chắn, tôi tìm kiếm bất kỳ quái vật ẩn núp nào, nhưng tôi chỉ cảm nhận được những động vật nhỏ như chuột. Chủ sở hữu của khu định cư không thấy đâu cả.

Vì đã đến đây nên tôi quyết định đi tham quan những ngôi nhà gỗ và nhà đất.

Lúc đầu, tôi nghĩ đó là nơi định cư của Goblin hoặc Orc, nhưng những công cụ còn sót lại lại tinh vi đến ngạc nhiên.

Dao và dụng cụ nấu ăn cũng tinh xảo như đồ do con người làm ra.

Thậm chí còn có cả bàn và ghế.

"Đây có thể là nơi định cư của con người không? Không, không thể như vậy được." (Eugene)

Rất khó có khả năng các mạo hiểm giả sẽ thiết lập một khu định cư bên trong hầm ngục.

Tuy nhiên, khu định cư này không giống bất kỳ khu định cư quái vật nào mà tôi biết.

Khi tôi đứng đó suy nghĩ sâu xa...

"Đây là nơi định cư của tộc Hầm Ngục. Tuy nhiên, có vẻ như cư dân ở đây đã chuyển đi rồi."

"!?"

Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

Tôi nhanh chóng quay lại, chuẩn bị sẵn Thiên Kiếm.

Đứng ở đó là một pháp sư trung niên với bộ râu rậm rạp, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm.

"Hiệu trưởng Uther? Ông đang làm gì ở đây vậy?" (Eugene)

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp ông bên trong hầm ngục.

"Tôi nghe Media-kun nói rằng có điều gì đó bất thường về quái vật ở Tháp Zenith. Tôi tò mò và đến để điều tra." (Uther)

Nhìn kỹ hơn, Hiệu trưởng đang cầm một chồng giấy phác họa những con quái vật được vẽ bằng ma thuật.

Có vẻ như chúng là hồ sơ về những con quái vật mà ông đã nghiên cứu trong chuyến thám hiểm này, dễ dàng dài hơn một trăm trang.

"Hội trưởng Media cũng yêu cầu tôi điều tra nhưng tôi không tìm thấy gì cả." (Eugene)

"Điều đó không hoàn toàn đúng. Nhìn này, khu định cư của tộc Hầm Ngục này khá hiếm. Thông thường, chúng không để lại dấu vết rõ ràng như vậy khi di chuyển. Chắc chắn có điều gì đó bất thường đang xảy ra." (Uther)

"Hử, tôi hiểu rồi... Thì ra đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khu định cư của tộc Hầm Ngục." (Eugene)

"Các khu định cư của tộc Hầm Ngục thường được tìm thấy ở những tầng cao hơn nhiều. Tại sao lại có một nơi như thế này ở Tầng 121 tương đối thấp? Và tại sao chúng lại rời đi mà không xóa dấu vết? Những bí ẩn chỉ càng sâu sắc hơn." (Uther)

Hiệu trưởng tỏ vẻ phấn khích khi kiểm tra các vật phẩm trong khu định cư.

Tôi tự hỏi liệu mình có nên giúp không, nhưng tôi nghĩ can thiệp có thể chỉ làm cản trở ông ấy.

Tôi quyết định để mắt đến xung quanh và luyện kiếm trong khi Hiệu trưởng tiếp tục điều tra. Khi tôi quét khu vực...

... Ầm ầm... Ầm ầm... Ầm ầm...

Mặt đất—hay đúng hơn là chính Tháp Zenith—bắt đầu rung chuyển dữ dội.

"Động đất à? Nó kéo dài khá lâu đấy." (Eugene)

"Quả thật, nhưng có điều gì đó kỳ lạ về chuyện này." (Uther)

Hiệu trưởng nhíu mày nói.

"Có gì lạ vậy?" (Eugene)

"Cậu không nhận ra sao, Eugene? Cơn chấn động này không đến từ bề mặt. Nó đến từ phía trên chúng ta." (Uther)

"Gì cơ?" (Eugene)

Tôi cố gắng tập trung như ông nói, nhưng tôi không nhận ra được sự khác biệt.

"Điều này thật kỳ lạ. Một trận động đất bắt nguồn từ các tầng trên... Đây là điều chưa từng có. Tôi đã xuống từ Tầng 400, nhưng những điều bất thường trở nên rõ ràng hơn khi đi xuống thấp hơn. Tôi vẫn không thể nắm bắt được toàn bộ phạm vi của những gì đang xảy ra." (Uther)

"Hiệu trưởng đã điều tra từ Tầng 400 sao?!" (Eugene)

Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy. Tôi cho rằng có điều gì đó đang xảy ra ở các tầng trên, nhưng chúng có vẻ bình thường. Thay vào đó, khi đến gần Tầng 100, mọi thứ trở nên ngày càng bất thường. Quy mô bất thường này... Có khả năng là do Hầm Ngục Chủ gây ra." (Uther)

"Hiệu trưởng Uther, tôi đã gặp Hầm Ngục Chủ, nhưng có vẻ như cô ấy không biết về hành vi kỳ lạ của lũ quái vật." (Eugene)

"Gì cơ...? Hầm Ngục Chủ không biết về những điều bất thường ở Zenith Tower sao? Cậu có chắc không, Eugene?" (Uther)

"Cô ấy có thể nói dối, nhưng tôi đã nhìn thấy một con quái vật tấn công cô ấy ngay trước mặt tôi. Nhưng cô ấy đã giết nó ngay lập tức." (Eugene)

"Một con quái vật thách thức Hầm Ngục Chủ...? Trật tự của hầm ngục đang bắt đầu sụp đổ sao?" (Eugene)

Cuối cùng, Hiệu trưởng khoanh tay và nhìn chằm chằm, chìm đắm trong suy nghĩ.

Đúng lúc đó...

"Ngươi ở đây làm gì hả? Sao dám xuất hiện một cách thản nhiên như vậy!"

Một giọng nói vang lên từ phía trên.

Một cô bé mặc chiếc áo choàng đỏ như máu lơ lửng trên không trung, trừng mắt nhìn xuống chúng tôi.

Đó chính là Hầm Ngục Chủ.

Cô hướng ánh mắt sắc bén của mình về phía Hiệu trưởng trong khi được bao bọc trong luồng mana áp đảo.

"Ồ, tệ quá. Con quỷ đã tìm thấy tôi rồi. Eugene, cậu đã giúp tôi rất nhiều đấy. Tôi sẽ báo cáo những phát hiện của mình với Media-kun. Tạm biệt." (Uther)

Nói xong, Hiệu trưởng dùng ma thuật dịch chuyển tức thời để biến mất.

Tôi bị bỏ lại cùng với Hầm Ngục Chủ.

(Hể? Ông ấy bỏ mình ở đây à?) (Eugene)

Hầm Ngục Chủ, tỏa ra sự thù địch và sát khí, khá đáng sợ đấy nhá.

Mana của cô mạnh hơn nhiều so với Sumire khi có đầy đủ sức mạnh hoặc Claire-sama khi được truyền sức mạnh bằng Tiểu Tiên Ma Pháp.

Cô ở cấp độ của một Thần Thú trong Thử Thách Thần Thánh.

"Ồ? Không phải là Eugene Santafield đây à." (Anemoi)

"Etou, x-xin chào..." (Eugene)

Vẻ mặt đe dọa của Hầm Ngục Chủ đột nhiên dịu đi ngay khi cô ta nhìn thấy tôi.

Hay đúng hơn là một biểu cảm vui vẻ.

"Tôi thấy cậu lên Tầng 120 mà không đổ một giọt mồ hôi nào luôn! Làm tốt lắm! Tôi nghe nói cậu đang nhắm đến Tầng 200 tiếp theo. Cứ tiếp tục làm tốt nhé!" (Anemoi)

Cô vỗ nhẹ vào lưng tôi và mỉm cười rạng rỡ.

Sự thay đổi tâm trạng đột ngột của cô thật bất thường.

Không hiểu sao Hầm Ngục Chủ-san lại thân thiện với tôi đến vậy.

"Etou, Anemoi-san, tôi có một vài câu hỏi." (Eugene)

Hãy thử nói chuyện với cô khi tôi có cơ hội.

"Hửmm? Nếu là về chiến lược thì tôi không gợi ý cho cậu đâu." (Anemoi)

Khi tôi hỏi, vẻ mặt của Hầm Ngục Chủ lại trở nên cứng rắn hơn.

"Tôi đã nhắc đến rồi mà? Người đàn ông đó, Uther, đã vi phạm luật lệ hơn một trăm lần trong những ngày làm mạo hiểm giả. Hắn đã phá hủy hầm ngục, đột nhập vào các tầng trên của Tháp Zenith từ bên ngoài; phá vỡ mọi luật lệ có thể tưởng tượng được. Trên hết, hắn đã hối lộ Hầm Ngục Chủ trước đó để bỏ qua những vi phạm của mình. Bình thường, Hầm Ngục Chủ không thể trực tiếp tấn công các mạo hiểm giả, nhưng những kẻ phá luật như hắn thì lại là chuyện khác. Một ngày nào đó, tôi sẽ bắt hắn phải trả giá cho tội ác của mình!" (Anemoi)

Anemoi-san nắm chặt tay.

Nghĩ lại thì, tôi đã từng nghe điều gì đó tương tự thế này trước đây.

(Vậy thì Hiệu trưởng Uther là một kẻ gây rắc rối trong những ngày tháng thám hiểm của mình nhỉ?) (Eugene)

Tôi chỉ từng thấy ông là một hiệu trưởng điềm tĩnh hoặc một vị vua nghiêm khắc nhưng được yêu mến của Thành phố Hầm ngục, nên điều này thật bất ngờ.

Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục đi vào vấn đề chính.

"Nhưng hiện tại, ông ấy đang điều tra những điều bất thường ở Tháp Zenith. Lần này cô không thể bỏ qua sao?" (Eugene)

"Bất thường? Bất thường như thế nào?" (Anemoi)

Tôi kể lại trận động đất gần đây, những sự việc kỳ lạ xảy ra ở ngôi làng tộc Hầm Ngục và hành vi kỳ lạ của quái vật.

"Hừmm, nghe có vẻ lạ. Nhưng tôi chưa làm gì cả." (Anemoi)

Hầm Ngục Chủ-san nói, khoanh tay và nghiêng đầu suy nghĩ.

Cô có vẻ không hề diễn chút nào. Cô thực sự tỏ ra không biết gì về những sự việc như vậy.

Vậy thì không có thông tin mới. Đây là tất cả những gì tôi có thể thu thập được cho đến bây giờ.

"Ma~a, vậy thì tôi sẽ quay lại thám hiểm tiếp vậy." (Eugene)

"Được rồi, cẩn thận nhé. Tôi tin tưởng cậu sẽ vượt qua được Tầng 200." (Anemoi)

Lời động viên của cô khiến tôi bất ngờ.

"Cô thật là tốt bụng." (Eugene)

"Tất nhiên là tôi ủng hộ cậu rồi, Eugene Santafield." (Anemoi)

"Etou, tôi rất biết ơn sự ủng hộ của cô, nhưng tại sao lại là tôi?" (Eugene)

Kỷ lục của tôi chỉ đạt đến Tầng 120.

Có rất nhiều mạo hiểm giả khác được xếp hạng cao hơn tôi. Chắc chắn có những ứng cử viên phù hợp hơn để cô hỗ trợ.

"Ma~a, hiện tại cậu là mạo hiểm giả duy nhất đang nhắm tới Tầng 500." (Anemoi)

"Gì cơ?" (Eugene)

Câu nói của cô khiến tôi ngạc nhiên, nhưng rồi tôi cũng hiểu ra.

Thực ra, tôi chưa gặp bất kỳ mạo hiểm giả nào khác nhắm tới Tầng 500.

Rốt cuộc thì đó là một kỷ lục chưa từng bị phá vỡ trong 500 năm. Chỉ cần đạt đến Tầng 100 là một người sẽ có được một vị trí có giá trị ở bất kỳ quốc gia nào, đảm bảo cho họ một cuộc sống thoải mái.

Tuy nhiên, tôi vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

"Vậy là không còn ai nhắm tới Tầng 500 nữa ư?" (Eugene)

Tôi nghĩ sẽ còn có ít nhất một vài người khác nữa.

Khi tôi nói điều này, khuôn mặt của Hầm Ngục Chủ-san nhăn lại vì khó chịu.

"Tất cả là do Uther! Với học viện ma thuật và Liên minh Hầm ngục chia sẻ thông tin và cảnh báo thận trọng với các mạo hiểm giả, không ai cố gắng phá vỡ kỷ lục nữa! Kể từ khi tôi trở thành Hầm Ngục Chủ, chỉ có một bản cập nhật cho mười kỷ lục hàng đầu. Chỉ có một người trong 100 năm! Thật nực cười! Với tốc độ này, tôi sẽ không thể đáp ứng được kỳ vọng của Nữ thần-sama đã bổ nhiệm tôi làm Hầm Ngục Chủ!" (Anemoi)

"Người trong top 10... Không phải là hội trưởng Media sao? Khoảng 50 năm trước á?" (Eugene)

Trước cô ấy, bản cập nhật hồ sơ cuối cùng đã được thực hiện cách đây hơn 100 năm bởi Rosalie, mẹ của Melissa-senpai.

Tần suất phá kỷ lục thấp đến mức đáng kinh ngạc.

"Đúng vậy! Media là một cô gái yếu đuối và hiếm khi thám hiểm, vì vậy không thể tránh khỏi, nhưng số lượng thử thách đối với Quái thú Quy luật quá ít. Đó là lý do tại sao tôi bắt đầu thử nghiệm Quái thú Quy luật ở Tầng 1 và thay đổi thang máy hầm ngục để dễ dàng tiếp cận các tầng cao hơn..." (Anemoi)

"Nghe có vẻ như làm Hầm Ngục Chủ rất khó khăn." (Eugene)

"Chính xác! Cậu hiểu rồi đấy!" (Anemoi)

Cô nắm chặt vai tôi và nghiêng người lại gần.

Cô trông giống như một cô bé, nhưng mana cấp độ Thần Thú mà cô tỏa ra khiến cho lực nắm của cô mạnh đến mức đáng sợ.

"M-Ma~a, vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức với Quái thú Quy luật ở Tầng 200." (Eugene)

"Được! Và đừng để bản thân bị thương trước lúc đó nhé!" (Anemoi)

Nói xong, Hầm Ngục Chủ-san biến mất, có lẽ là đã sử dụng một loại ma pháp không gian nào đó.

Tôi bị bỏ lại một mình ở Tầng 121.

(Vẫn vậy... khi nghĩ rằng tụi này là những mạo hiểm giả duy nhất hướng đến Tầng 500...) (Eugene)

Chẳng trách Hầm Ngục Chủ-san lại kỳ vọng cao đến vậy.

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô lại thân thiện một cách khác thường như thế.

Tôi quyết định chia sẻ điều này với Sumire và Sara sau.

Với suy nghĩ đó, tôi tiếp tục thám hiểm Tháp Zenith một mình.

Tất nhiên là phải nghỉ ngơi khi cần thiết.

Cuối cùng, tôi đã mở rộng kỷ lục của mình lên đến Tầng 125.

Tôi hướng đến thang máy hầm ngục khi nguồn thức ăn dự trữ của tôi đã hết.

Khi xuống Tầng 1, tôi thấy nơi đây rất đông các mạo hiểm giả.

Đám đông bao gồm các đội chuẩn bị thảm hiểm Tháp Zenith, cũng như những người như tôi đã hoàn thành cuộc thám hiểm của mình.

Giữa tiếng ồn ào, tôi nghe được tin đồn về một đội chung, bao gồm bạn thuở nhỏ của tôi, Ban thực thi của Hội học sinh, Đội thứ hai của Câu lạc bộ võ thuật và Hiệp hội nghiên cứu ma thuật trắng. Họ đã thành công trong việc phá đảo Quái thú Quy luật của Tầng 100.


Bình Luận Phản Hồi:

>Oi oi!! Cậu quên tác dụng của thiên thần hóa rồi sao?! Nghỉ ngơi đi!

-Có vẻ như ít nhất cậu ấy vẫn nhớ.

>Đệ nhất-sama có vẻ hơi ngốc nghếch.

–"Không hề nhá! Tôi là kiểu onee-san đáng tin cậy!"


Tác Luận:

Bản phác thảo của Anemoi.

Cô ấy trông giống như một Hầm Ngục Chủ đáng sợ, nhưng cuộc sống của cô ấy khá khắc nghiệt.

Minh hoạ của Eri khá damdang nên tôi sợ đăng ở đây (có thể bị cấm), vì vậy tôi sẽ để lại liên kết:

<Tluc: Tôi có up tấm đó trên Drive và Discord ở phần Minh hoạ Vol 4.>


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro