Chương 17: Eugene Trò Chuyện Với Sumire

Eugene POV

(...Mình không thể bình tĩnh được.) (Eugene)

Một khoảng cách mà tôi cảm thấy mình có thể chạm tới nếu tôi đưa tay ra.

Sumire đắp chăn mỏng và nằm xuống.

Cô là một vẻ đẹp có thể thuyết phục bất cứ ai nghĩ rằng cô là Công chúa của một đất nước nào đó chỉ bằng vẻ ngoài của mình.

Sumire trông thậm chí còn quyến rũ hơn bình thường sau khi tắm xong.

Có vẻ như cô không mang theo đồ ngủ nên đã mượn một ít từ các cô gái trong Câu Lạc Bộ Võ Thuật.

Chiếc áo mỏng làm nổi bật đường nét cơ thể của cô.

(Ôi trời, ôi trời, anh định ra tay với cô ấy à? Mặc dù anh đã có tôi rùi á ~ !!)

Vì lý do nào đó, giọng nói của Eri vang lên trong đầu tôi.

Chết tiệt, Thiên Thần Sa Ngã đó!

Xuất hiện trong suy của người khác là xấu xa.

Tôi lắc đầu như muốn rũ bỏ những suy nghĩ lệch lạc của mình.

"...Eugene-kun." (Sumire)

Sumire nói với tôi vào lúc đó.

"G-Gì thế...?" (Eugene)

Giọng tôi vỡ ra ở đó.

Tôi cố ngăn tim mình đập nhanh hơn trong khi chờ đợi lời của Sumire.

"Cậu có anh chị em không, Eugene-kun?" (Sumire)

Đó là một câu hỏi về gia đình tôi.

"Tớ không nghĩ là mình có. Tớ là đứa con duy nhất." (Eugene)

"Mình hiểu rùi ~ . Mình có một em gái. Tuy nhiên mình đang nói về kiếp trước á." (Sumire)

"Vậy sao..." (Eugene)

"Nhưng mình không nhớ nhiều lắm đâu... Tâm trí mình trống rỗng khi nhắc đến khuôn mặt của những người bạn." (Sumire)

Hiện tại Sumire không có gia đình.

Cô cũng hầu như không có bạn bè.

Sự cô đơn hẳn đã đè nặng lên cô sau khi cô nói chuyện với các cô gái trong Câu Lạc Bộ Võ Thuật và tách khỏi họ.

"Mình muốn nghe về câu chuyện thời thơ ấu của cậu, Eugene-kun." (Sumire)

"Của tớ á? Nếu cậu muốn..." (Eugene)

Sumire nói rằng cô không nhớ gì về bản thân mình nên cô muốn nghe những câu chuyện từ người khác.

Và vì vậy, tôi đã nói về lý lịch của chính mình.

"Tớ sinh ra ở Đông Lục Địa." (Eugene)

"Hở?! Thật á? Vậy là nó không có ở lục địa này." (Sumire)

"Nhưng tớ đã ở đây vào thời điểm tớ nhận thức được, nên tớ không nhớ gì về Đông Lục Địa cả." (Eugene)

"Ý cậu là như thế nào?" (Sumire)

"Đây sẽ là một câu chuyện dài, nhưng..." (Eugene)

Tôi nói với Sumire.

Ông nội tôi và cha tôi đã phục vụ như những kiếm sĩ qua nhiều thế hệ ở một quốc gia nhỏ bé ở Đông Lục Địa.

Cha kết hôn với mẹ khi ông 18 tuổi.

Nhưng mẹ đã mất ngay khi sinh ra tôi.

Đông Lục Địa đã có nhiều quốc gia xảy ra chiến tranh trong suốt thời gian qua.

Một ngày nọ, đất nước mà họ đang phục vụ bị sụp đổ vì một cuộc chiến tranh lớn.

Hầu hết người trong gia đình tôi dường như đã bị phân tán, trong đó có ông tôi.

Tôi và cha tôi đã di cư đến Nam Lục Địa.

Ký ức của tôi chỉ có sau khi đến Nam Lục Địa.

Cha đi khắp nơi trên Nam Lục Địa, tìm việc làm để nuôi tôi lớn lên.

Một ngày nọ, khi đi săn, ông đã cứu được Thái Tử (hiện là Hoàng Đế Bệ Hạ) khỏi một con rồng chỉ bằng một thanh katana.

Thái Tử đã yêu thích kiếm thuật của nhạc ông và đã thuê ông làm vệ sĩ ngay tại chỗ.

Tôi không biết số tiền chính xác, nhưng có vẻ như gấp khoảng 100 lần so với khi ông làm lính đánh thuê vào những ngày đó.

Và vì vậy, cha hiện đang phục vụ triều đình và cuối cùng chúng tôi ở lại Đế Quốc.

Tính đến thời điểm hiện tại, ông là cánh tay phải của Hoàng Đế Bệ Hạ, Hoàng Kiếm.

Nhân tiện, cha vẫn là người độc thân cho đến tận bây giờ.

Ông chưa tái hôn.

Rõ ràng đã có hàng trăm lời cầu hôn nhưng ông đều từ chối tất cả.

Kể cả những người mà Hoàng Đế Bệ Hạ đã giới thiệu.

Khi tôi hỏi 'Tại sao cha không kết hôn lần nữa?', ông ấy chỉ trả lời đơn giản là 'Bởi vì cha chỉ có mẹ của con'.

Kể từ đó, tôi không động đến chủ đề đó nữa.

Kể từ khi cha bắt đầu phục vụ Hoàng Đế Bệ Hạ, tôi đã theo học tại Học Viện Quân Sự Đế Quốc có ký túc xá.

Đó là nơi tôi gặp người bạn thuở nhỏ của mình, Airi.

Đệ Thất Công Chúa Đế Quốc, Airi Areus Grandflare.

Cô ấy là một cô gái khá tự phụ trong lần đầu tiên tôi gặp mặt.

"Này, tôi nghe nói cậu dùng kiếm rất giỏi! Hãy đấu một trận với tôi đi!"

Tôi đã bị thách thức bởi Airi, người có điểm cao nhất trường vào thời điểm đó.

"Tôi không phiền đâu."

Tôi đã được cha dạy cách dùng kiếm từ năm 4 tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đấu với một người đồng trang lứa.

Lúc đó tôi đã hoàn toàn hạ gục Airi.

"T-Tại sao...? Nghĩ đến việc tôi sẽ không thể đánh trúng được dù chỉ một đòn...thậm chí không một vết xước..." (Airi)

Nhìn thấy Công chúa rơi nước mắt, tôi nhớ cảm giác như thể mình đã làm điều gì đó rất tồi tệ ở đó.

"Công chúa Airi, đây là trận đấu thứ 20 rồi. Đặt dấu chấm hết cho nó thì sao nhỉ?" (Eugene)

"Một lần nữa! Đây sẽ là lần cuối cùng!" (Airi)

Cuối cùng, tôi bị buộc phải tiếp tục trận chiến giả cho đến khi Airi không thể di chuyển được nữa.

Kể từ ngày đó, mỗi ngày...

"Eugy, chiến đấu với tớ đi! Hôm nay nhất định tớ sẽ thắng!" (Airi)

"Lại nữa á...? Tuy nhiên hôm nay tớ muốn học chiến thuật..." (Eugene)

"Tớ sẽ dạy cậu điều đó! Dù sao đi nữa, hãy chiến đấu với tớ đi!" (Airi)

"Cê cê." (Eugene)

Airi thách thức tôi chiến đấu gần như mỗi ngày.

Khi tôi dạy cô ấy Trường Phái Song Thiên Cộng Hưởng, Airi siêng năng ngày càng tiến bộ hơn.

Đổi lại, tôi nhờ Airi dạy tôi phần lý thuyết vì cô ấy đã được giáo dục nâng cao từ khi còn rất nhỏ.

Vào thời điểm đó, tôi chỉ có thể đọc và viết, nhưng tôi đã theo kịp được những lớp học khó của Học Viện Quân Sự Đế Quốc nhờ có Airi.

Airi và tôi là đối thủ cạnh tranh vị trí Thủ khoa và Á khoa suốt thời gian qua.

(...Khoảng thời gian đó thật vui.) (Eugene)

Cuối cùng tôi đã cảm thấy đa cảm ở đó.

Ngực tôi luôn rung lên khi nhắc đến Airi.

Nhưng có vẻ như tôi đã vượt qua được đến mức có thể nói về quá khứ của mình với Sumire theo cách này.

Và rồi, Kỳ Thi Tuyển Chọn của Học Viện Quân Sự Đế Quốc cuối cùng cũng đã đến.

Tôi không thể trở thành một Ma Kiếm Sĩ như cha.

Sau đó, tôi đi du học tại Học Viện Ma Thuật Lykeion.

"...Về cơ bản là vậy. Nếu tớ tốt nghiệp Học Viện Ma Thuật Lykeion, tớ sẽ không gặp khó khăn khi tìm việc làm khi trở về Đế Quốc, và cha nói với tớ rằng ông ấy không ngại việc tớ ở lại thành phố hầm ngục nếu tớ thích nó." (Eugene)

Cuối cùng tôi đã nói chuyện được một lúc ở đó.

Tôi đã có thể kể nó tốt chứ?

Tôi nhìn Sumire.

"......"

Sumire đang chăm chú nhìn tôi.

"Có gì sai không?" (Eugene)

"Không thể tha thứ được! Cô gái Airi đó, đã nói những điều như thế với cậu khi cậu đang đau khổ!" (Sumire)

Có vẻ như cô đang giận Airi.

"Không thể nào khác được. Airi là một Vu Nữ. Cậu ấy ở vào hoàn cảnh không thể cho phép cậu ấy ở lại với một kẻ bất tài như tớ." (Eugene)

"Nhưng mình không thích nó!" (Sumire)

Sumire là một cô gái tốt.

Cô thể hiện cảm xúc của mình trên tay áo.

Cô khác với tôi, người luôn kìm nén cảm xúc của mình.

Tôi thấy điều đó thật đáng yêu khi quan sát cô, còn Sumire nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đó.

"Sumire?" (Eugene)

"Nè, Eugene-kun, cậu nói rằng sẽ là một vinh dự lớn nếu được chạm đến những Kỷ Lục Nhân của Hầm Ngục Cuối Cùng, phải không?" (Sumire)

"Vâng, đó là mục tiêu của tất cả các mạo hiểm giả ở Nam Lục Địa." (Eugene)

"Mình chắc chắn cậu sẽ có thể đạt được thành tích đáng kinh ngạc, Eugene-kun. Cậu đã một mình đánh bại Boss Tầng 10." (Sumire)

"Hừmm, tớ thực sự không thể nói rằng nó chỉ có một mình... Rốt cuộc thì đó là kết quả của việc mượn mana của cậu." (Eugene)

Đó không phải là sức mạnh của riêng tôi.

"Nhưng cậu là người giám hộ của mình. Nếu chúng ta cùng nhau thám hiểm thì Tầng 50 hay thậm chí Tầng 100 sẽ không phải là một giấc mơ phải không?!" (Sumire)

"Chúng ta có thể nhắm đến đâu đó quanh Tầng 50. Nhưng Tầng 100 thì không thể được." (Eugene)

"Tại sao?" (Sumire)

"Boss Tầng của Tầng 100 thật đặc biệt. Nó ở một thế giới hoàn toàn khác so với những con quái vật từ Tầng 99 trở xuống." (Eugene)

"Hừmm... vậy à?" (Sumire)

Sumire tỏ vẻ phức tạp trước lời giải thích của tôi.

Tôi sẽ giải thích những phần đó khi thời gian trôi qua.

Đúng là tôi đã vượt qua Tầng 10.

Tôi đã là một mạo hiểm giả hạng D suốt thời gian qua.

Đó là bởi vì tôi chưa bao giờ thách đấu Boss Tầng.

Nhưng khi bạn đánh bại Boss Tầng, hạng mạo hiểm giả của bạn sẽ tăng lên hạng C.

Có thể sẽ ổn nếu bạn hướng tới mục tiêu cao hơn nữa.

Chà, Tầng 100 vẫn còn rất xa trong tương lai.

"Chúng ta đã nói chuyện lâu hơn dự kiến. Sumire, đi ngủ thôi." (Eugene)

"...Vâng." (Sumire)

Sumire trở nên im lặng.

Tôi nhắm mắt lại.

Sự im lặng bao trùm bên trong lều.

Nhưng Sumire lại một lần nữa lên tiếng.

"Nè, Eugene-kun." (Sumire)

"Gì đó?" (Eugene)

"Có lẽ mình cũng nên tham gia câu lạc bộ của cậu." (Sumire)

"Câu Lạc Bộ Sinh Vật?" (Eugene)

"Vâng." (Sumire)

"..."

"Cậu không muốn á?" (Sumire)

"Không phải thế đâu." (Eugene)

Tôi cảm thấy Sumire (Dị Giới Nhân) nên có những nơi phù hợp hơn để cô có thể đến.

Nhưng nếu bản thân người đó nói muốn tham gia thì không có lý do gì để phản đối.

Điểm đáng lo ngại là...

(Có nên giới thiệu họ với Sumire không...) (Eugene)

Câu Lạc Bộ Sinh Vật là một câu lạc bộ nhỏ có tổng cộng 5 người.

Nhưng các thành viên đều rất kỳ quặc.

...Tôi hy vọng Sumire không ngạc nhiên.

"Vậy thì, mọi chuyện đã được giải quyết! Chúc ngủ ngon!" (Sumire)

Nói xong, Sumire quay mặt sang hướng khác và bắt đầu ngủ.

Tôi cũng nhắm mắt lại và thoải mái ngủ.

Có lẽ tôi mệt hơn tôi nghĩ, tôi ngủ thiếp đi khá nhanh.

◇◇

"Chào buổi sáng ~ !! Thức dậy đi ~~~ !!!"

Tôi thức dậy vào buổi sáng và trong khi đang sắp xếp hành lý, tiếng kim loại va vào nhau vang lên.

Khi tôi nhìn sang đó, Leona đang đập một cái nồi bằng một cái muôi.

"Ooi, Sumire, dậy đi ~ ." (Eugene)

"Hnn...một chút nữa..." (Sumire)

Sumire đang buồn ngủ.

Có vẻ như cô không phải là người dậy sớm.

Tôi đã gọi cho cô nhiều lần và đánh thức cô dậy.

Có chút xấu hổ khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của một cô gái.

Sau đó, chúng tôi ăn sáng tại lều và Leona ghé qua.

"Nè, Eugene-kun, hôm nay cậu có về không?" (Leona)

Leona hỏi chúng tôi, Sumire và tôi nhìn nhau.

"Dù sao thì tôi cũng không bận tâm." (Eugene)

"Bản thân tôi muốn nói chuyện với Leona-san." (Sumire)

"Tôi cũng vậy! Vậy chúng ta cùng nhau đi thám hiểm nhé!" (Leona)

Chúng tôi kết thúc việc khám phá cùng nhau với câu trả lời của Sumire.

Câu Lạc Bộ Võ Thuật rất thân thiện.

Tôi nhanh chóng dọn dẹp lều.

"Giờ thì, chúng ta đi thôi ~ ." (Leona)

Chúng tôi bắt đầu di chuyển theo lệnh của Leona.

Tiến trình của chúng tôi...nhanh đến kinh ngạc.

"Một con Orc đã xuất hiện!"

"""Được rồi!"""

"Pugyah?!"

Ngay cả khi một con quái vật xuất hiện, Câu Lạc Bộ Võ Thuật mạnh mẽ sẽ đánh bại chúng ngay lập tức.

(Họ thực sự đến từ cánh thứ 3 à...?) (Eugene)

Tôi rất ấn tượng bởi nhiệt huyết của Câu Lạc Bộ Võ Thuật.

"Sumire, đây là cách cậu tung một cú đấm thẳng." (Leona)

"Như này á?" (Sumire)

"Đúng rồi, đúng rồi! Cậu tốt đấy. Và một cú đá diễn ra như thế này." (Leona)

"Tôi hiểu rồi!" (Sumire)

Sumire đang học võ thuật từ Leona.

"Cậu nắm bắt mọi việc rất tốt, Sumire-chan. Muốn thử tham gia Câu Lạc Bộ Võ Thuật không?" (Leona)

Có vẻ như cô đang được tuyển dụng.

Đúng như mong đợi từ một Dị Giới Nhân.

Cô siêu nổi tiếng.

"N-Nhưng tôi định tham gia cùng câu lạc bộ với Eugene-kun..." (Sumire)

"Câu Lạc Bộ Sinh Vật? Nhưng cậu có thể tham gia nhiều câu lạc bộ lận đó? Hãy cân nhắc điều này nhé!" (Leona)

"O-Okay, tôi sẽ xem xét nó." (Sumire)

Bản thân tôi nghĩ cô sẽ phù hợp với một câu lạc bộ có nhiều người như Câu Lạc Bộ Võ Thuật hơn là câu lạc bộ nhỏ như Câu Lạc Bộ Sinh Vật.

Nhưng đó là điều Sumire phải tự mình quyết định.

Tôi không nói gì cả.

"Eugene-san, một người bị thương!"

"Hiểu rồi. [Hồi Phục]." (Eugene)

Tôi niệm Hồi Phục Ma Pháp lên những thành viên bị thương do lũ quái vật gây ra.

Không có ai bị thương nặng cả.

Nhiều nhất họ sẽ bị thương nhẹ hoặc bầm tím.

"Wow, đây là lần đầu tiên tôi thấy vết thương lành nhanh thế này!"

"Eugene-san, cậu có kỹ năng! Trở thành thành viên độc quyền của Câu Lạc Bộ Võ Thuật thì sao?!"

"Đừng mà. Eugene-san là người được Hiệu trưởng Học viện yêu thích. Cậu ấy là phó Hội trưởng Câu Lạc Bộ Sinh Vật đó." (Leona)

"Tôi biết, đội trưởng Leona."

Tôi đã được tuyển dụng vào thời điểm tôi nhận ra.

Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm một cuộc thám hiểm với nhiều người như vậy.

Và còn được dựa dẫm nữa.

(Cảm giác không tệ lắm.) (Eugene)

Tôi biết ơn Sumire vì đã quyết định đi cùng Câu Lạc Bộ Võ Thuật.

Cuộc thám hiểm đã diễn ra tốt đẹp.

Không chỉ Tầng 11, chúng tôi còn dọn sạch Tầng 12 mà không gặp vấn đề gì.

Chúng tôi nghỉ trưa ở Tầng 13.

Sau đó, chúng tôi hơi bất ngờ trước một nhóm Kobold ở Tầng 14, nhưng chúng tôi đã đánh trả được chúng một cách an toàn.

Có một loài Kobold cấp cao hơn trộn lẫn với chúng.

Tên đó đã tấn công Sumire.

"Kyaaaaaahhh!!!" (Sumire)

Bão Lửa được kích hoạt cùng lúc với lúc Sumire hét lên.

Loài Kobold cấp cao hơn đã bị đốt cháy thành tro.

Mi đã chọn sai đối thủ.

""""...""""

Các thành viên của Câu Lạc Bộ Võ Thuật, những người đã giữ khoảng cách với Sumire sau khi tôi đã bảo họ vô số lần, đều không nói nên lời.

Fuuh...xém nữa hà.

Rõ ràng là tôi đã chặn ngọn lửa của Sumire bằng một kết giới.

Mặt Leona cứng đờ.

Có một vấn đề nhỏ như vậy nhưng bằng cách nào đó chúng tôi đã lên được Tầng 15.

"Okay, hôm nay hãy cắm trại ở đây nhé!" (Leona)

Leona hướng dẫn mọi người.

Bữa ăn cắm trại hôm nay là thịt và rau nướng trên đĩa sắt.

"Yay, barbeque!" (Sumire)

Sumire rất vui vẻ.

(Barbeekiu...?) (Eugene)

Đó là một thuật ngữ tôi chưa từng nghe trước đây, nhưng nó có phải là một món ăn từ thế giới khác không?

Đây là món ăn bạn không làm khi solo.

Đó là một món ăn đơn giản nhưng thực sự rất ngon.

Nhân tiện, họ không yêu cầu trả tiền nữa.

Rõ ràng là thậm chí là do trị thương.

Họ thậm chí còn không bị thương đến mức đó ngay từ đầu, nên tôi cảm thấy hơi tiếc về điều đó.

"Sumire-chan, đi tắm thôi nào ~ !"

"Đi nào, đi thôi♪"

"Làn da của cậu thật đẹp, Sumire-chan."

"Cậu có đang dùng bất kỳ phương pháp điều trị nào cho nó hay gì không?"

Sumire đã hoàn toàn hòa nhập với các cô gái trong Câu Lạc Bộ Võ Thuật.

Hay đúng hơn là hôm nay chúng tôi cũng sẽ đi cắm trại với họ à...?

Dành hai ngày trong hầm ngục cho chuyến thám hiểm đầu tiên...

Tôi thực sự cảm thấy Sumire sẽ trở nên lớn mạnh trong tương lai.

Tôi bắt đầu chuẩn bị lều.

(Hôm nay Sumire có định ở trong lều của mình không...?) (Eugene)

Nó thực sự làm tôi lo lắng khi nghĩ về nó.

Một nam một nữ đang tuổi ăn tuổi lớn trong căn lều chật chội...Tôi cảm thấy điều đó không ổn chút nào, nhưng...hừmm...

Có ai đó đã đến trong lúc tôi đang nghĩ vậy.

"Eugene-san, hôm nay làm tốt lắm."

"Xin lỗi Leona vì đã bắt cậu tham gia trong 2 ngày."

"Cậu đang nói gì thế? Nhờ có Eugene-san mà chúng tôi đã tiết kiệm được thuốc trị thương nên chúng tôi là những người được giúp đỡ." (Leona)

Leona bước tới với nụ cười rạng rỡ.

Và rồi, cô ấy nheo mắt lại và thì thầm vào tai tôi.

Có vẻ như cô ấy muốn nói chuyện gì đó bí mật với tôi.

"...Tôi nghe được từ một cô gái đã tham gia cùng chúng ta ngày hôm nay." (Leona)

"Cái gì cơ?" (Eugene)

"Có đúng là cậu đã một mình đánh bại Boss Tầng 10 không?" (Leona)

"......Vâng." (Eugene)

Không có ích gì khi che giấu nó.

Dù sao thì ai đó cũng đã xem đoạn phim về Hệ Thống Vệ Tinh.

Leona mở to mắt trước câu trả lời của tôi.

"Woa! Người mà Hiệu trưởng Học viện yêu thích thực sự khác biệt!" (Leona)

"Tôi chỉ đơn giản là may mắn. Dù sao thì tôi cũng đã mượn mana của Sumire mà." (Eugene)

"Nhưng điều đó bình thường là không thể được! ...Và vì vậy, tôi có một yêu cầu dành cho một người như cậu, Eugene-san." (Leona)

Giọng của Leona trở nên nghiêm túc.

Có vẻ như đây là chủ đề chính.

"Về cuộc thám hiểm lần này...cậu có thể vui lòng đi cùng chúng tôi cho đến cuối được không? Vấn đề là sẽ không có bất kỳ khoản thưởng nào cho một đơn vị đồng minh chính thức. Chúng ta sẽ đơn giản di chuyển cùng nhau như hai đơn vị như vừa rồi..." (Leona)

Cô ấy cúi đầu xin lỗi tôi một chút.

Đây không phải là yêu cầu chính thức như lúc chúng tôi còn hỗ trợ ở Tầng 10 mà là một yêu cầu không chính thức.

Tuy nhiên, chúng tôi nợ Câu Lạc Bộ Võ Thuật rất nhiều về mặt thám hiểm và ăn uống.

Đến mức tôi thậm chí còn cảm thấy tồi tệ khi không trả tiền cho họ.

"Không sao đâu. Nhưng tôi sẽ hỏi ý kiến Sumire trước." (Eugene)

"Thật sao?! Yay!!" (Leona)

Leona giơ cả hai tay ăn mừng.

Sumire đang hòa hợp với các cô gái trong câu lạc bộ nên rất có thể mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"Nhân tiện..." (Eugene)

Tôi hỏi điều gì đó đang làm phiền tôi.

"Cậu đang nhắm tới tầng nào?" (Eugene)

Điều đó nói rằng, tôi gần như có ý tưởng về nó là gì.

Với kỹ năng của họ, rất có thể...

"Chúng tôi đang hướng tới việc đánh bại Boss Tầng ở Tầng 20." (Leona)

Câu trả lời của Leona đúng như những gì tôi nghĩ.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro