Chương 27: Eugene Trò Chuyện Với Hiệu Trưởng Học Viện

"Eugene, cậu đã lập khế ước với Ma Vương Erinyes, phải không?" (Uther)

Hiệu trưởng Uther đã chỉ thẳng điều này.

Đôi mắt ông ấy đang nhìn tôi rất sắc bén.

Nó hoàn toàn khác với ánh mắt chán nản khi đọc sách.

"...O-Ờm, có rất nhiều lý do cho việc này..." (Eugene)

Trong khi tôi đang do dự không biết nên nói gì...

"Phụtt... Đừng sợ hãi thế. Tôi sẽ không kể cho ai cả. Đặc biệt là khi nói đến Thánh Quốc Caldia. Người dân ở đó ghét Erinyes." (Uther)

"Phải..." (Eugene)

Tôi đã nghe nói về điều đó.

Nếu bạn tôn thờ một Ma Vương trong lãnh thổ của Liên Minh Thiêng Liêng, bạn sẽ bị xử tử ngay lập tức .

Không thể nào có người tôn thờ Ma Vương được! -là điều tôi muốn nói, nhưng thực ra có một Ma Vương Giáo đã bén rễ ở Nam Lục Địa.

Nguyên nhân là chính sách cai trị của Erinyes 1.000 năm trước.

Các biện pháp chính trị của Ma Vương lúc bấy giờ thật là lười biếng.

Hãy lười biếng càng nhiều càng tốt và sống theo cách bạn muốn. Đó là chính sách cai trị của Eri lúc bấy giờ.

Cô không tàn sát con người và có cách cai trị khá 'mơ hồ' so với các Ma Vương khác.

Nhưng rõ ràng cô không hề tỏ ra thương xót với những người chống lại mình.

Nó được viết trong sách lịch sử, và tôi cũng đã nghe điều đó từ chính Eri.

Nhân tiện, lời dạy của Thánh Thần được tôn thờ nhất ở Nam Lục Địa là trật tự và siêng năng.

Về cơ bản thì hoàn toàn ngược lại.

Nhưng những người cảm thấy ngột ngạt này sẽ tôn thờ Eri.

Ngoài ra, một phần có thể là do có truyền thuyết nói rằng Erinyes có vẻ đẹp phi thường.

chính tôi đã xác nhận điều đó.

Tôi phần nào hiểu tại sao cô lại được tôn thờ với vẻ đẹp như vậy.

Với vẻ đẹp đó...tôi phần nào hiểu tại sao cô lại có tôn giáo.

Không phải là tôi tôn thờ Eri, nhưng rất có thể tôi sẽ không thoát khỏi tổn thương nếu bị phát hiện ra rằng tôi đã lập khế ước với cô ấy.

Các cuộc điều tra của những kẻ thẩm vấn dị giáo tại Caldia được cho là ngoan cường và tàn nhẫn.

...Sẽ ổn chứ?

Điều đó chắc hẳn đã hiện rõ trên mặt tôi.

"Không cần phải cảm thấy chán nản về chuyện đó đâu. Ngoại quốc cho rằng Ma Vương Erinyes đang ngủ do bị phong ấn. Những người duy nhất biết rằng cô ta đã tỉnh dậy là cậu và tôi." (Uther)

"Lý do ông che giấu điều này... là để không gây ra bất kỳ khó chịu không cần thiết nào cho cư dân của thành phố hầm ngục, phải không?" (Eugene)

"Umu... Chẳng có ích gì khi để họ biết về việc Ma Vương đã thức tỉnh. Ngoài ra, phong ấn của Âm Ngục Phong Ấn rất chặt chẽ. Không cần lo lắng cô ta sẽ trốn thoát." (Uther)

"...Thật sao?" (Eugene)

Tôi biết Âm Ngục Phong Ấn vững chắc đến mức nào, nhưng ngay cả với điều đó, nỗi lo lắng của tôi vẫn tăng lên với tư cách là một người biết rõ về Ma Vương.

Tôi cảm thấy như thể Eri luôn có âm mưu gì đó.

"Đừng lo lắng. Tôi là người chịu trách nhiệm về trật tự công cộng ở thành phố này. Cậu không cần phải lo lắng về điều đó." (Uther)

Hiệu trưởng Uther nở nụ cười toe toét thường lệ đầy tự tin.

"Tôi tưởng mình sẽ bị tống vào tù cùng với Ma Vương." (Eugene)

"Hahaha! Cậu nói điều khá thú vị. Chà, nếu cậu bị Erinyes điều khiển, tôi đang cân nhắc điều đó, nhưng hiện tại có vẻ như không cần phải lo lắng về điều đó." (Uther)

Khoảnh khắc Hiệu trưởng Uther nói điều này, đôi mắt ông sáng lên màu bạc.

—Ma Nhãn Hiền Giả.

Bạn không thể che giấu bất cứ điều gì khi đôi mắt đó đang dán chặt vào bạn.

"Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Tôi muốn tận mắt xác nhận rằng không có điều gì bất thường với cậu sau khi lập khế ước với Ma Vương. Có vẻ như không có vấn đề gì. Điều đó nói lên rằng, Ma Vương đã thích cậu, nên tôi nghĩ cô ta sẽ không làm bất cứ điều gì đe dọa đến tính mạng của cậu." (Uther)

Tôi sửng sốt trước những lời đó.

"...Vậy là ông lo lắng cho tôi à?" (Eugene)

"Rõ ràng. Các học viên của Học viện giống như gia đình của tôi vậy." (Uther)

"Cảm ơn nhé." (Eugene)

Tôi cúi đầu một cách lịch sự.

"Đừng lo lắng về điều đó. Quan trọng hơn là cậu cũng có chuyện muốn hỏi tôi phải không?" (Uther)

"Ông thực sự nhìn thấu mọi thứ." (Eugene)

Tôi thực sự cảm thấy mình sẽ không thể giấu Hiệu trưởng bất cứ điều gì.

Điều tôi muốn hỏi nhất chính là vấn đề đó.

"...Tại sao Thần Thú lại xuất hiện ở Tầng 20?" (Eugene)

"Việc đó...vẫn đang được điều tra." (Uther)

Hiệu trưởng tỏ ra nhăn nhó trước câu hỏi của tôi.

Điều này hiếm khi xảy ra với Hiệu trưởng Uther thường đỉnh đạc.

"Có lẽ nào nó liên quan đến một Bán Hỏa Thần như Sumire xuất hiện ở Tháp Zenith...?" (Eugene)

Tôi nói với ông ấy suy đoán của riêng tôi.

Tôi đã không nói với người đó, nhưng cô chính là Ifrit đã biến Tầng 5 thành biển lửa.

Thần Thú Cerberus giẫm đạp xuống Tầng 20.

Đó đều là những tình huống bất thường xảy ra ở các Tầng thấp.

Tôi nghĩ chúng có thể có liên quan bằng cách nào đó.

"Không, có lẽ nó không liên quan." (Uther)

Hiệu trưởng dễ dàng bác bỏ ý kiến của tôi.

"Thật sao?" (Eugene)

"Ừm, Sumire-kun có lẽ...bị cuốn vào cuộc triệu hồi hàng loạt Dị Giới Nhân xảy ra ở Tây Lục Địa." (Uther)

"T-Triệu hồi hàng loạt Dị Giới Nhân...?" (Eugene)

Có chuyện gì vậy?!

Không phải Dị Giới Nhân được cho là hiếm đến mức cứ vài thế kỷ chỉ có 1 người sao?

"Ảnh hưởng của các Nữ Thần tại Thần Giới ở đó mạnh hơn Nam Lục Địa. Có vẻ như họ hành động để chuẩn bị cho sự hồi sinh của Đại Ma Vương. Rất có thể họ muốn biến những Dị Giới Nhân có kỹ năng mạnh mẽ thành con át chủ bài chống lại Đại Ma Vương. Tây Lục Địa có vị trí địa lý gần với Ma Lục Địa, nơi mà sau cùng thì Đại Ma Vương sẽ được hồi sinh." (Uther)

"...Đại Ma Vương huyền thoại đã thống trị thế giới 1.000 năm trước? Tên đó có thực sự sẽ hồi sinh không?" (Eugene)

Đó là tin đồn, nhưng nó không có vẻ thực tế.

"Ừm, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng đó không phải là điều cậu cần lo lắng, Eugene. Cứ để việc đó cho những người đứng đầu quốc gia lo." (Uther)

"Ông không phải là Đức Vua sao, Hiệu trưởng...?" (Eugene)

"Đó là lý do tại sao tôi lo lắng về điều đó. Tôi đang thu thập thông tin và mọi thứ đúng cách, phải không? Và vì vậy... về lý do Thần Thú xuất hiện ở Tầng 20... nó vẫn chỉ là suy đoán trong tôi, nên tôi không thể giải thích nó ngay bây giờ." (Uther)

"Tôi hiểu rồi." (Eugene)

Tôi ngoan ngoãn rút lui.

Nếu Hiệu trưởng không biết thì không ai biết cả.

Đó là lúc tôi chợt nhận ra.

"Có lẽ nào có người quen của Sumire trong nhóm Dị Giới Nhân được triệu hồi ở Tây Lục Địa...?" (Eugene)

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy nên tôi kể chuyện này với Sumire-kun." (Uther)

"Cậu ấy không muốn gặp họ sao?" (Eugene)

Gặp gỡ người quen của cô sẽ là điều tốt nhất.

Nhưng Sumire không nói gì về chuyện này khi chúng tôi nói chuyện lần trước.

"Có vẻ như cô ấy sẽ không đi gặp những Dị Giới Nhân ở Tây Lục Địa." (Uther)

"...Tại sao?" (Eugene)

Mặc dù đây là cơ hội để cô gặp gỡ người quen.

"Rốt cuộc thì cô ấy đã mất trí nhớ rồi." (Uther)

"...Đúng. Nhưng cậu ấy có thể lấy lại được ký ức nếu gặp họ." (Eugene)

"Nhưng Sumire-kun hiện là một Ifrit. Có khả năng họ sẽ không nhận ra cô ấy là người quen." (Uther)

"...Tôi hiểu rồi." (Eugene)

Sumire không phải là con người.

Cô đã tái sinh thành một Bán Hỏa Thần.

Tôi không biết cô đã thừa hưởng bao nhiêu phần ngoại hình trước đây, nhưng có khả năng là nó hoàn toàn khác.

"Có vẻ như cô ấy sợ gặp họ khi không phải là con người và không có ký ức. Chà, tôi hiểu cảm giác của cô ấy khi ở đây. Sẽ mất vài tuần để đến Tây Lục Địa, và cậu sẽ không muốn điều đó chỉ là sự lãng phí công sức, phải không?" (Uther)

"...Vâng." (Eugene)

Vị thế của Sumire chắc chắn khó khăn hơn tôi nghĩ nhiều.

Giá như tôi có thể giúp được gì đó cho cô...

"Nhân tiện, tôi đã nghe từ Sumire-kun..." (Uther)

Hiệu trưởng cười toe toét ở đây.

"Dường như gần đây cô ấy không cảm thấy cô đơn vì có cậu và Leona-kun. Cô ấy nói Học Viện Ma Thuật Lykeion rất vui. Có vẻ như cậu đang hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là người giám hộ." (Uther)

Tôi cảm thấy hơi gai gai trước lời nói của Hiệu trưởng.

Sumire đã nói điều gì đó như thế à?

"Tôi rất vui khi biết vậy." (Eugene)

"Khuôn mặt cô ấy sẽ trở nên đặc biệt rạng rỡ khi nói về cậu đó? Cô ấy khá thích cậu đấy." (Uther)

"...Ông có thể xem là như vậy." (Eugene)

Sumire thể hiện cảm xúc khá thẳng thắn và dễ hiểu.

Tôi biết cô thích tôi ở một mức độ nào đó.

"Sẽ không động tay vào cô ấy à?" (Uther)

Lão già đã nói điều gì đó quá đáng.

"Tôi sẽ không! Tôi là người giám hộ của cậu ấy!" (Eugene)

Làm sao ông ta có thể nói những điều như vậy với biểu cảm như thế chứ.

"Tôi cũng biết cậu siêng năng và nghiêm túc như thế nào, Eugene. Đó là lý do tại sao tôi để lại cho cậu công việc trở thành người giám hộ của cô ấy." (Uther)

"...Cảm ơn, tôi đoán vậy." (Eugene)

"Nhưng sau khi du học vì trái tim tan vỡ, người phụ nữ duy nhất mà cậu nhúng tay vào chính là Ma Vương Erinyes sau bao rắc rối khi vào Học Viện Ma Thuật. Cậu thậm chí còn chia tay với Sara-kun, một ứng cử viên của Thánh Nữ phải không? Cậu là học viên, vậy cậu có muốn tận hưởng cuộc sống lãng mạn hơn một chút không?" (Uther)

"Ngay từ đầu tôi đã không hẹn hò với Sara." (Eugene)

Cuộc trò chuyện này đã trật bánh nặng nề.

Đây là gì?

Tại sao tôi lại nói về tình yêu với Hiệu trưởng Học viện và là Đức Vua chứ?

"Fumu, tôi chắc chắn rằng cậu sẽ gặp rắc rối với các mối quan hệ với phụ nữ của mình." (Uther)

"...Đột ngột thế là sao?" (Eugene)

"Thật sự không có gì, chỉ là linh cảm thôi. Đừng lo lắng về điều đó." (Uther)

Hiệu trưởng cười một tiếng 'kukuku' độc ác.

Đôi mắt ông sáng bạc như thường lệ.

(Nếu mình nhớ không lầm, Ma Nhãn của Hiệu trưởng cũng có thể nhìn thấy tương lai...) (Eugene)

Ông ấy có nhìn thấy gì không?

Tôi đang cảm thấy ớn lạnh ở đây.

"Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ." (Eugene)

"Umu, xin lỗi vì đã gọi cậu đến đây." (Uther)

"Không, tôi biết ơn tất cả những gì ông đã nói với tôi." (Eugene)

Tôi cúi đầu định rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng.

Nhưng sau đó...

"Cậu đang nhắm đến Tầng 500 phải không, Eugene?" (Uther)

Ngay trước khi tôi mở cửa, ông ấy đã nói chuyện với tôi.

Khi tôi nhìn lại, Hiệu trưởng Uther đang đọc một cuốn ma đạo thư khác trước đó.

"Vâng, cùng với Sumire." (Eugene)

"Cố gắng lên nhé. Khi cậu vượt qua được Tầng 100, hãy ăn mừng bằng cách kể cho cậu nghe những câu chuyện về cuộc phiêu lưu của tôi nhé." (Uther)

"...Điều đó thật tuyệt. Tôi sẽ làm hết sức mình." (Eugene)

Hiệu trưởng Uther là Kỷ Lục Nhân ở vị trí thứ 2 với kỷ lục là Tầng 451.

Cơ hội để nghe những câu chuyện về điều đó không đến thường xuyên.

Kỷ lục của tôi và Sumire là Tầng 20.

Sẽ là xúc phạm nếu so sánh chúng.

Nhưng ông ấy đã hướng những lời động viên tới chúng tôi.

Vậy thì tôi phải đáp lại sự mong đợi đó.

Tôi cúi chào một lần nữa và rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng.

Ngày Tiếp Theo

"Yo! Ho! Như thế này à, Leona-chan?"

"Đúng rồi! Cậu học rất nhanh, Sumire-chan!" (Leona)

Sân tập thứ 5 của Học Viện Ma Thuật Lykeion.

Sumire và Leona đang học võ thuật ở đó.

Nhân tiện, Leona thực tế đã ép buộc Sumire tham gia Câu Lạc Bộ Võ Thuật.

Có rất nhiều thành viên nữ trong Câu Lạc Bộ Võ Thuật và họ đều khá cởi mở.

Tôi nghĩ đó là môi trường tốt cho Sumire, người chưa có nhiều người quen.

"Xin lỗi, Leona. Vì đã để cậu đích thân dạy Sumire." (Eugene)

Tôi gửi lời cảm ơn tới cô ấy với tư cách là đối tác của Sumire.

"Cậu đang nói gì vậy? Nếu cậu không gánh vác khoản tiền cho Giọt Nước Phục Sinh, tớ đã rơi vào cảnh nợ nần chồng chất... Hiện tại tớ không thể chống lại cậu. Hay là em bắt đầu gọi ngài là Eugene-sama nhé?" (Leona)

"Tha cho tớ đi." (Eugene)

"Ahaha, đùa thôi." (Leona)

Leona cười.

Tôi xác nhận thanh kiếm của mình trong khi quan sát quá trình luyện tập của Sumire và Leona.

Đôi khi...

"Hây!"

Sumire tung ra một cú đá xoay tròn giữa không trung.

Những tia lửa bay trong không khí.

(Hửm?) (Eugene)

Khoảnh khắc tiếp theo, *wow!!* một vòng cung lửa khổng lồ được vẽ lên không trung.

"Wawa?!" (Leona)

Leona hơi bối rối tránh nó.

Tôi có thể chặn nó bằng Kết Giới Ma Pháp ngay cả khi nó trúng đích, nhưng tôi tránh nó để đề phòng.

"Vừa rồi là cái gì vậy?" (Leona)

"Lửa sẽ bùng lên bất cứ khi nào nó muốn..." (Sumire)

"Có thể kích hoạt Hỏa Ma Pháp chỉ bằng cách di chuyển cơ thể thật ấn tượng." (Leona)

Leona khoanh tay như thể đang ngưỡng mộ.

Ngược lại, Sumire có vẻ chán nản.

Có vẻ như cô nghĩ mình đã gây rắc rối ở đây.

"Ifrit rất có thể có một lượng lớn mana bên trong và nó đang bị rò rỉ ra ngoài. Hãy coi đó là một chủ đề riêng và học cách sử dụng mana như một Pháp Sư." (Eugene)

"O-Okay!" (Sumire)

Sumire gật đầu mạnh mẽ trước lời nói của tôi.

Cô là cộng sự của tôi trong cuộc thám hiểm của tôi.

Cô đang luyện tập chăm chỉ vì điều đó.

Nhưng...

"Đừng thúc ép bản thân quá." (Eugene)

"Không sao đâu. Mình muốn nhanh cùng cậu thám hiểm đó!" (Sumire)

"Wow, căng quá ta. Cậu thực sự bạo ghê đó." (Leona)

"K-Không phải vậy, Leona-chan!" (Sumire)

Thỉnh thoảng cô ấy trêu chọc Sumire như thế này.

Bản thân tôi cũng thấy hơi xấu hổ.

Không phải vì tôi có cảm xúc kỳ lạ với Sumire đâu, nhưng Hiệu trưởng đã nói điều gì đó kỳ lạ với tôi...

Chính vào lúc đó...

"Ồ, đó là Eugene phải không? Không ngờ lại gặp được mày ở sân tập."

Có người gọi tên tôi.

Một giọng nói quen thuộc.

"Claude, mày cũng tập luyện à?" (Eugene)

"Ừm, dù sao thì thời tiết cũng tốt. Phải vận động cơ thể hàng ngày nếu không nó sẽ bị rỉ sét." (Claude)

Chủ nhân của giọng nói là Claude Percival.

Một thành viên ưu tú của Khoa Anh Hùng từ Học Viện Ma Thuật Lykeion, chức nghiệp của anh ấy là Anh Hùng.

"Ồ, cô gái ở đó là cô gái được đồn đại đến từ thế giới khác à? Hân hạnh được gặp cậu, tôi là Claude Percival. Tôi đã là bạn thân của Eugene được 1 năm. Tôi sẽ rất vui nếu chúng ta cũng hợp nhau." (Claude)

Anh ấy khoe hàm răng sáng và nở một nụ cười sảng khoái.

Có thể nhầm lẫn là anh ấy đang cố tán tỉnh cô, nhưng đây là cách anh ấy thường cư xử với phụ nữ.

"Ừm, tên tôi là Sashiogi Sumire. Tôi là cộng sự thám hiểm của Eugene-kun và—" (Sumire)

Sumire trả lời một cách lo lắng vì đây là lần gặp đầu tiên của họ và...

"Ôi trời, ôi trời, đã có tình cảm với một cô gái rồi à? Cậu vẫn như mọi khi thôi, Claude."

Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời cô.

Khuôn mặt của Claude cứng đờ trước giọng nói đó.

"L-Leona...?" (Claude)

"Lâu rồi không gặp." (Leona)

Giọng nói lạnh lùng của Leona trái ngược với nụ cười của cô ấy.

Có vẻ như anh ấy không nhìn thấy cô ấy vì Sumire và tôi đã chặn tầm nhìn.

""......""

Sumire và tôi nhìn nhau trước bầu không khí ngột ngạt.

"V-Vâng. Dạo này khỏe chứ?" (Claude)

"Cậu là người đã vui vẻ với rất nhiều cô gái và quên mất tôi phải không?" (Leona)

"Đó là một sự hiểu lầm. Thực ra tôi muốn gặp cậu sớm hơn, nhưng hiện tại tôi bị cấm đến Câu Lạc Bộ Võ Thuật" (Claude)

"Cậu cũng bị cấm vào Câu Lạc Bộ Kiếm Thuật và Câu Lạc Bộ Cung Thuật!" (Leona)

Claude...mày đã làm gì vậy?

Không, tôi có thể phần nào nói rằng đó là một điều gì đó đáng trách.

Claude đang tránh câu hỏi của Leona bằng một nụ cười.

Dù vậy, mồ hôi vẫn chảy trên trán anh ấy.

Chúng tôi chỉ có thể im lặng quan sát trạng thái đó của họ.

Cuộc trò chuyện của hai người tiếp tục được một lúc.

Và sau đó, có vẻ như Claude đã từ bỏ việc ở lại đây.

"Xin lỗi, Eugene. Tao muốn nghe về trận chiến tin đồn của mày chống lại Thần Thú, nhưng...tao sẽ để chuyện đó vào lần sau. Xin lỗi vì đã quấy rầy, Sumire-chan." (Claude)

Leona đã gay gắt với Claude đến cùng.

Nhưng Claude không hề chùn bước.

"Leona." (Claude)

"C-Cái gì?" (Leona)

"Tôi sẽ đến gặp cậu lần nữa." (Claude)

"...Cậu nói dối." (Leona)

"Tôi đang nói sự thật. Hẹn gặp lại sau." (Claude)

Claude rời đi trong khi vẫy tay.

Dây thần kinh của anh ấy được làm bằng gì thế?

"""......"""

Một bầu không khí khó xử bao trùm 3 chúng tôi trong một lúc.

Ngay cả khi tôi mù quáng trước tình yêu của người khác, ít nhất tôi cũng có thể nói rằng Leona và Claude đã từng có chuyện gì đó trong quá khứ.

Nhưng tôi không thể hành động thiếu khéo léo được.

Trong khi tôi đang nghĩ vậy...

"Nè nè, Eugene-kun, người vừa rồi là bạn của cậu à?" (Sumire)

Sumire ném chủ đề đó cho tôi.

"Vâng, một người bạn của tớ kể từ khi nhập học. Cậu ấy là một Long Hiệp Sĩ và tớ đang chăm sóc con Wyvern của cậu ấy." (Eugene)

"Ooh, một Long Hiệp Sĩ! Nghe có vẻ ấn tượng đấy!" (Sumire)

"...Nó chẳng ấn tượng chút nào cả." (Leona)

Leona bước vào cuộc trò chuyện.

"Leona-chan, cậu biết rõ về người vừa rồi à?" (Sumire)

"V-Về chuyện đó..." (Leona)

Ooh!

Chà, Sumire, có hơi gượng ép một chút, nhưng cô đã chuyển chủ đề sang mối quan hệ của Leona và Claude.

"...Bọn tớ đã hẹn hò từ rất lâu rồi. Chỉ một chút thôi...nhưng đã chia tay rồi." (Leona)

"Mình hiểu rồi, ra là như vậy! Aaa...nhưng sau đó...sẽ không tốt nếu cậu kể cho tụi mình nghe về chuyện đó." (Sumire)

"Không, tớ không quan tâm đến nó nữa! Hãy nghe này, Sumire-chan." (Leona)

Nói đến đây, Leona kể về thời điểm bắt đầu mối tình lãng mạn của cô ấy với Claude và những gì xảy ra sau đó.

Có vẻ như cô ấy muốn thổ lộ chuyện này với ai đó.

Tôi sẽ cảm thấy không tốt nếu xen vào cuộc trò chuyện của hai cô gái, nên tôi quyết định vung kiếm ra xa hơn một chút.

"...Cậu ta thực sự là người tệ nhất, cậu biết đấy!" (Leona)

"Nhưng cậu ấy trông rất ngầu, cậu và cậu ấy có vẻ là một cặp đấy." (Sumire)

"Dừng lại! ...Chà, cậu ta thực sự rất ngầu." (Leona)

"...Cậu vẫn thích cậu ấy à?" (Sumire)

"Không hề nhé!" (Leona)

"Thật sao?" (Sumire)

"..."

Tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thậm chí từ xa.

Các cô gái thực sự thích nói chuyện tình yêu.

Giờ nghĩ lại, Airi cũng sẽ nói chuyện say sưa với tôi về những người gặp nhau hay chia tay trong Học Viện Quân Sự.

Có lẽ nó không thay đổi dù bạn có đi đâu.

Việc luyện tập ngày hôm đó thật khó để tiếp tục.

Hai Ngày Sau

Chúng tôi đã đến lối vào của Tháp Zenith.

Sumire đã học được cách chiến đấu vật lý ở một mức độ nhất định.

Tuy nhiên, vẫn còn những lo lắng về việc kiểm soát mana của cô...

Nhưng chúng tôi không thể dành toàn bộ thời gian để chuẩn bị nhắm tới Tầng 500 được.

"Chúng ta đã quay lại rồi, Sumire." (Eugene)

"Vâng, hai ta bắt đầu từ Tầng 21 nào!" (Sumire)

Chúng tôi đã đánh bại Boss Tầng của Tầng 20, nên chúng tôi có thể đi tới đó bằng thang máy hầm ngục.

—Chúng tôi tiếp tục thách thức Tháp Zenith.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro