Chương 51: Eugene Trở Lại Đế Quốc

ARC 3: Trở Về Đế Quốc

Chương 51: Eugene Trở Lại Đế Quốc


"Uwaah, gió thật dễ chịu ~ !!" (Sumire)

Sumire dựa vào lan can trên boong Phi Thuyền và đón gió bằng cả cơ thể.

"Thật nguy hiểm! Làm ơn đừng nhấc người ra khỏi tay vịn quá nhiều nhé!"

Một thành viên phi hành đoàn của Phi Thuyền đã cảnh báo cô.

"T-Tôi xin lỗi ~ ." (Sumire)

Tôi nhìn Sumire vội vàng buông tay vịn.

Phi Thuyền mà chúng tôi đang đi là chuyến bay cố định từ Thành phố Hầm Ngục Caliph đến Vương đô Đế Quốc Grandflare.

Hạm đội Phi Thuyền của Quân Đội Đế Quốc tập trung tại Thành phố Hầm Ngục sau khi nghe tin Erinyes hồi sinh đã tham gia lễ kỷ niệm một học viên đánh bại Ma Vương và quay trở lại Đế Quốc ngay sau đó.

Xung quanh tôi là các nhà lãnh đạo của Đế Quốc và những nhân vật lớn từ các quốc gia khác trong bữa tiệc ăn mừng. Nó vô cùng mệt mỏi.

Thiên Hiệp Sĩ đến làm khách đã hỏi tôi 'Eugene-kun, muốn lên Phi Thuyền của chúng tôi không?', nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ làm tôi mệt mỏi về mặt tinh thần nên tôi từ chối một cách lịch sự.

Dù thế nào đi nữa, nếu tôi định quay trở lại, có rất nhiều thứ tôi muốn chuẩn bị.

Tôi nói chuyện với Sumire và Sara và hỏi họ có muốn cùng nhau đến nhà tôi không.


Vài Ngày Trước


"Nhà cha mẹ anh á, Eugene-kun?! Tất nhiên là em sẽ đi!! Em rất mong chờ nó á ~☆." (Sumire)

Sumire trả lời ngay lập tức.

"Em cũng sẽ đi! Em sẽ chuẩn bị sẵn sàng nhé?!" (Sara)

Sara cũng tiến tới và nói rằng cô ấy cũng sẽ đi cùng, nhưng...

"Không được đâu, Hội trưởng Sara. Vẫn còn cả núi việc tôi cần cậu quyết định. Ít nhất tôi muốn cậu để mắt tới đống tài liệu chất đống lúc này và ký vào chúng." (Teresia)

"K-Không thể nào! Thế là quá nhiều rồi, Teresia-san!" (Sara)

"Nếu cậu muốn đi cùng Eugene-kun bằng mọi giá, hãy làm vậy sau khi hoàn thành mọi công việc của mình với tư cách là Hội trưởng... Ngay từ đầu, cậu đã nhận được sự cho phép từ quốc gia của mình chưa?" (Teresia)

"...Không vấn đề. Thánh Nữ-sama đã chỉ thị cho tôi điều tra công việc nội bộ của Đế Quốc." (Sara)

Tôi làm như không nghe thấy những lời thì thầm ở nửa sau.

Sara thực sự có rất nhiều việc phải làm như mọi khi.

Ngay cả khi tôi quay trở lại Đế Quốc, tôi sẽ không có bất kỳ vị trí hay quyền lực nào, vì vậy tôi nghĩ sẽ vô ích nếu cố gắng đánh hơi bất cứ điều gì.

Ít nhất tôi sẽ hướng dẫn họ ở Vương đô.

"Aaa, thật tiếc quá ~ . Nghĩ đến việc Sara-chan sẽ không thể đến được ~ . Hãy cố gắng hết sức trong công việc của mình nhoé ☆." (Sumire)

"...Sumire-chan, cậu có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu cố gắng đánh lén không?" (Sara)

"Ee ~ , mình hông biết á ☆ ...Đợi đã! Đừng có lôi Thánh Kiếm <Holy Sword> ra chớ!" (Sumire)

"Fufufu...hứa với thanh kiếm này đi: Cậu sẽ không chạm tay vào Eugene cho đến khi tớ đến." (Sara)

"K-Không được đâu, Hội trưởng Sara! Sử dụng Thánh Tích <Relic Sword> theo cách như vậy!!" (Teresia)

"Đừng ngăn cản tôi! Tôi phải làm cho người phụ nữ này hiểu!" (Sara)

"Mình sẽ không đặt tay lên anh ấy nếu cậu chưa đến, ổn chưa Sara-chan?" (Sumire)

"...Đúng rồi. Hãy để nó cho đến khi tớ đến." (Sara)

"Không thể khác được. Sara-chan thật ích kỷ ☆." (Sumire)


◇◇


Có một sự kiện như thế.

Tuy nhiên, tôi đã đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của họ khi nói chuyện như vậy trước mặt chính người đó.

Và thế là, Sumire và tôi sẽ cùng nhau tới Đế Quốc.

Sara có vẻ sẽ đến sau.

Ngay khi chúng tôi khởi hành, Sumire tỏ ra khó chịu nói 'Uwa, Phi Thuyền rung chuyển khá nhiều. Mình có thể bị chóng mặt... Liệu mình có ổn không?', nhưng cô vẫn chạy quanh boong một cách tràn đầy năng lượng vào ngày hôm sau.

Sau đó, cô sẽ được cảnh báo về việc không nên chạy trên Phi Thuyền ngoài những trường hợp khẩn cấp.

Sau đó, cô dựa người vào tay vịn và dễ hiểu là cô lại bị cảnh báo lần nữa.

Nhân tiện, có vẻ như phi hành đoàn Phi Thuyền hiện đang để mắt đến cô và họ đã để mắt đến Sumire được một thời gian.

"Aaa!! Eugene-kun, nhìn này!" (Sumire)

Sumire hét lớn.

"Sumire, bình tĩnh lại một chút—hửm?" (Eugene)

Tôi hướng ánh mắt về hướng Sumire chỉ và tỏ ra ngạc nhiên.

Một con quái vật chim khổng lồ -có kích thước bằng một con rồng nhỏ- đang bay song song với Phi Thuyền.

"Roc Điểu à..." (Eugene)

"Đây là Roc Điểu á?! Nó sẽ không tấn công chúng ta chứ?" (Sumire)

"Ai biết được..." (Eugene)

Một loài chim kỳ lạ không chỉ tấn công bò và lợn mà còn tấn công cả những con quái vật như Goblin và Orc.

Nó là một ma vật nguy hiểm thậm chí còn xuất hiện với tư cách là Boss Tầng trong Hầm Ngục Cuối Cùng.

"Không sao đâu. Roc Điểu là một con quái vật thông minh. Phi Thuyền hướng tới Đế Quốc có ma khí có thể bắn hạ cả Rồng. Nó sẽ không tấn công chúng ta, và thậm chí nếu có tấn công thì chúng ta vẫn có thể đánh trả được."

Thành viên phi hành đoàn-san giải thích với chúng tôi bằng một nụ cười, rất có thể là vì họ đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Roc Điểu di chuyển khỏi Phi Thuyền ngay sau đó.

"Chúng ta sẽ đến Đế Quốc vào buổi chiều. Trong lúc chờ đợi, hãy tiếp tục và thư giãn trên tàu nhé."

Thành viên phi hành đoàn-san đã rời đi.

Về cơ bản những gì cô ấy nói là không được gây ồn ào bên ngoài.

"Nhân tiện, Sumire, hai ta vẫn chưa ăn sáng. Chúng ta hãy đến quán ăn tự phục vụ." (Eugene)

"Vâng đúng rồi! Bụng em đang kêu ầm ĩ rồi nè." (Sumire)

Chúng tôi dành thời gian bên trong Phi Thuyền cho đến khi đến Vương đô.

Vào thời điểm tôi rời Vương đô và đi đến Thành phố Hầm Ngục một mình, tôi không có thời gian để tận hưởng chuyến hành trình.

Nhờ có Sumire ở cùng tôi lần này nên tôi không còn suy nghĩ những điều không cần thiết nữa và có thể dành thời gian mà không cảm thấy buồn chán.

Một vài giờ du hành trên bầu trời.

Tôi đã trở lại Vương đô sau khoảng 2 năm.


Sumire POV


"Uwaaah... Đây là thành phố nơi Eugene-kun lớn lên. Nó thực sự là một thành phố lớn...!" (Sumire)

"Thật sao? Thành phố Hầm Ngục cũng có rất nhiều người mà?" (Eugene)

Khi tôi cất giọng ngưỡng mộ, Eugene-kun nghiêng đầu.

"Hừmm, nhưng các tòa nhà ở đây lớn hơn, thành phố và đường phố cũng rộng!" (Sumire)

Thành phố đầu tiên tôi nhìn thấy ngoài Thành phố Hầm Ngục có cảm giác vô cùng rộng lớn.

Tuy nhiên, bầu không khí rõ ràng là hoàn toàn khác với thế giới ban đầu của tôi.

Nó làm tôi nhớ đến những tòa nhà cao tầng ở Tokyo mà tôi mơ hồ nhớ tới.

Nó mang lại cho tôi ấn tượng mạnh mẽ về một 'thành phố được bảo trì' với nhiều tòa nhà nằm san sát nhau so với Thành phố Hầm Ngục.

"Đúng là có những cuộc diễu hành, nên đường phố có thể hoành tráng hơn đường phố trong Thành phố Hầm Ngục. Lý do tại sao các tòa nhà lại lớn là vì toàn bộ Vương đô được coi như một pháo đài, nên các bức tường được làm dày và được xây dựng nhằm đề phòng các cuộc tấn công của kẻ thù." (Eugene)

"Kẻ thù?" (Sumire)

Đế Quốc Grandflare không phải là quốc gia mạnh nhất ở Nam Lục Địa sao?

Điều đó không có nghĩa là Vương đô của nó là nơi an toàn nhất ở Nam Lục Địa sao? -là loại câu hỏi mà tôi đã ném cho Eugene-kun.

"Không hẳn. Đế Quốc sẽ bị đánh bại trong cuộc chiến chống lại nước khác tùy theo thời điểm, và sẽ có lúc họ bị tấn công bởi những con quái vật mạnh. Ngoài ra...lý do lớn nhất là do tổn hại do Đại Ma Vật gây ra." (Eugene)

"Đại Ma Vật... Chúng thực sự là những con quái vật mạnh mẽ đã sống hàng thế kỷ, phải không...?" (Sumire)

Tôi nhớ lại những kiến thức đã học trong các bài học ở Học Viện Ma Thuật.

Những Đại Ma Vật ở Nam Lục Địa còn được gọi là tai họa sống.

3 trong số đó hiện đã được xác nhận.

"Vùng ven biển của Lãnh chúa Liên Bang Blue Waters: Mỹ Nhân Ngư Verpal. Sử dụng dãy núi Tarsis gần Thánh Quốc Caldia làm nơi ở: Ám Điểu Raum. Và còn có Cự Nhân Thú Haagenti bị phong ấn trong Đồng Bằng Chryse của Đế Quốc." (Eugene)

Eugene-kun nói với tôi không ngừng nghỉ.

Có vẻ như đây là kiến thức phổ biến ở thế giới này.

"Khoảng một nửa Vương đô đã bị phá hủy vì phong ấn của Cự Nhân Thú Haagenti gần như bị phá vỡ hơn một thế kỷ trước." (Eugene)

"N-Nửa?!" (Sumire)

Một nửa thành phố lớn này đã bị phá hủy?!

"Chà, Vương đô đã trở nên vững chắc nhờ những hoàn cảnh như vậy trong quá khứ. Bây giờ anh sẽ dẫn em tới nhà mình." (Eugene)

"O-Okay. Ờm, còn hướng dẫn vào thành phố thì sao?" (Sumire)

"Chắc hẳn em đã mệt mỏi sau chuyến bay dài trên Phi Thuyền phải không? Hãy để việc đó cho ngày mai." (Eugene)

"Okay ~ ." (Sumire)

Tôi vui vẻ nắm tay Eugene-kun.

Trên phố có rất nhiều xe ngựa được kéo bởi ngựa hoặc chim lớn.

Có cửa hàng quần áo, cửa hàng dụng cụ và nhiều cửa hàng khác mà tôi chưa từng thấy ở Thành phố Hầm Ngục.

Thời trang cũng khác với Thành phố Hầm Ngục. Có cảm giác như cái này ở đây tinh tế hơn.

Cảm giác như thể tôi từ nông thôn lên thành phố vậy.

Tôi bồn chồn nhìn xung quanh và cẩn thận để không tách khỏi Eugene-kun.

Rốt cuộc có rất nhiều người.

Những người trông giống như cư dân thành phố và những người bán hàng rong với nhiều trang phục khác nhau.

Ngoài ra còn có những hiệp sĩ dường như là lính canh, và cũng có những người thuộc tầng lớp cao quý ở đây đó.

Một lúc đi bộ sau khi vào thành phố...

"Ồ, đó không phải là Eugene sao?! Cậu đã trở lại rồi á?!"

Một thương gia-san ở quầy hàng trên đường nói chuyện với Eugene-kun.

"Lão già, đã lâu không gặp!" (Eugene)

Eugene-kun đáp lại bằng một nụ cười.

"Tôi đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cậu vì cậu không xuất hiện xung quanh nữa, nhưng có vẻ như cậu đang làm rất tốt! Đây, nhận cái này đi!"

"Cảm ơn, lão già." (Eugene)

Eugene-kun nhận được một số loại thức ăn.

Đó là cái gì vậy?

Eugene-kun chắc hẳn đã nhận ra ánh mắt của tôi, anh nói với chủ quầy hàng-san.

"Lão già, tôi sẽ trả, vậy hãy cho tôi một cái khác nữa nhé." (Eugene)

"Hửm? Cậu đã có một người bạn đi với mình à? Ấy xin lỗi nhé. Đây, phần của cô đây, Ojou-chan."

"Cảm ơn rất nhiều ạ!" (Sumire)

Ông ấy nói điều này và đưa cho tôi một cái khác.

Thịt nướng với nước sốt đặc và rất nhiều rau được bọc trong thứ gì đó có kết cấu như bánh crepe.

Có vẻ như nó mới được làm đến mức cầm trên tay tôi hơi nóng.

Mùi hương thơm dịu nhẹ kích thích sự thèm ăn của tôi.

"Hãy ăn khi nó còn nóng nhé."

"Itadakimasu ~ ... Ngon quá!" (Sumire)

"Tôi rất vui khi nghe vậy. Hãy đến đây một lần nữa nhé! Chào mừng! Quý khách muốn bao nhiêu ạ?!"

Có vẻ như đó là một gian hàng nổi tiếng. Khách hàng tiếp theo đã đến.

"Lão già, tôi sẽ lại đến." (Eugene)

"Cảm ơn rất nhiều ạ!" (Sumire)

Eugene-kun và tôi rời khỏi quầy hàng để không cản trở công việc kinh doanh của ông ấy.

"Vậy ra lão già ở gian hàng đó là người quen của anh." (Sumire)

"Vâng, hồi còn học Học Viện Quân Sự Đế Quốc anh thường đến đây mua hàng của ông ấy. Ta sẽ cảm thấy đói sau khi tập luyện đó. Anh gọi 3-4 suất và thường bị nói rằng 'Cậu ăn nhiều quá!'...Haha." (Eugene)

"...Em hiểu rồi." (Sumire)

Giọng của Eugene-kun trầm hơn ở nửa sau.

Tôi có thể biết ai đã nói điều này ngay cả khi anh không nói cho tôi biết.

Chắc chắn đó chính là người bạn thuở nhỏ đó.

Biểu cảm của Eugene-kun vẫn giống như mọi khi và tôi không thể biết anh đang nghĩ gì.

"Giờ thì, xung quanh đây là các cơ sở quân sự và trường học. Đây là khu có thư viện và nhiều tiện ích công cộng nhất, nhà anh ở phía trước. Chúng ta sẽ đến nơi trong thời gian ngắn." (Eugene)

Eugene-kun nói với tôi như thể đang cố gắng thay đổi bầu không khí.

Vào lúc tôi nhận ra, cảnh quan thành phố với rất nhiều quầy hàng xếp thành hàng đã thay đổi thành một nhóm các tòa nhà lớn xếp thành hàng.

Có rất nhiều người mặc quân phục và trang phục hiệp sĩ trên đường phố.

"Aaa, đợi em xí, em sẽ ăn xong ngay đây." (Sumire)

"Em có thể từ từ thưởng thức." (Eugene)

Tôi cố gắng bắt kịp Eugene-kun, người đã ăn xong và sắp nhét vào má tôi món ăn mà chúng tôi mua ở quầy hàng trước đó.

"Cậu...có phải là Eugene không?"

Tên của Eugene-kun lại được gọi.

Người đứng đó là một chàng trai trạc tuổi anh trong bộ quân phục.

Vóc dáng khỏe mạnh và đôi mắt sắc bén.

Mái tóc ngắn chải ngược ra sau của anh ấy thực sự mang lại bầu không khí của một người lính.

"Mazio à. Lâu rồi không gặp." (Eugene)

Biểu hiện của Eugene-kun cũng vậy.

"...Ừm, 2 năm rồi." (Mazio)

Chàng trai nói chuyện với anh có vẻ mặt hơi cay đắng.

(Có thể nào...?) Sumire)

"Kể từ khi ở Học Viện Quân Sự Đế Quốc à." (Eugene)

Tôi chắc chắn sau những gì Eugene-kun nói.

Anh ấy là người quen của Eugene-kun ở trường mà anh đã bỏ học!


Phản Hồi Bình Luận:

>Đây là lần đầu tiên chúng ta bước ra ngoài từ góc độ bên ngoài Eugene.

>Liệu anh có đi khắp lục địa với tư cách là ứng cử viên Thánh Kiếm <Sword Saint> không?

→Tôi nhắm đến hầm ngục và Học viện trong câu chuyện này, nhưng điều đó còn phụ thuộc vào phản ứng của độc giả.

Thật thú vị khi miêu tả một thành phố mới.


Tác Note:

Hiện tại tôi đang làm việc cật lực với bản thảo.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro