Chương 53: Eugene Hội Ngộ Phần 2

Sumire POV


"Thật vui vì đã đến đây sau một cuộc hành trình dài như vậy! Ta nghe nói rằng con trai mình đã vực dậy tinh thần nhờ Sumire-san! Cảm ơn rất nhiều! Ta cảm ơn cô với tư cách là cha của Eugene!"

"Tôi là Sashiogi Sumire. Không ạ, tôi mới là người được Eugene-kun giúp đỡ suốt thời gian qua..." (Sumire)

"Ta muốn nghe câu chuyện của cô, nhưng hãy ăn tối trước đã! Những bữa ăn mà Hana-san của chúng ta làm đều rất ngon!"

Cuối cùng tôi đã ăn tối với gia đình Eugene-kun.

Tôi bị cha của Eugene-kun nhìn thẳng vào mặt và có chút lo lắng.

Nói thế nào nhỉ, cha của Eugene-kun toát ra một cảm giác 'thả lỏng' tổng thể.

Cứ như thể ông đang mỉm cười vậy.

Khuôn mặt của ông giống với Eugene-kun, nhưng ấn tượng mà họ tạo ra lại khá khác biệt.

"Cứ tự nhiên nhé. Cô có biết cách ăn món này không?" (Hana)

Hana-san cũng mỉm cười giới thiệu mọi thứ cho tôi.

Ở giữa bàn trong căn phòng trải chiếu tatami, có một chiếc nồi lẩu đang sôi bên trên!

Một mùi hương dễ chịu đang tràn ngập căn phòng.

"V-Vâng, itadakimasu." (Sumire)

Nói xong, tôi đập quả trứng sống ra và đổ vào trong bát sứ. Sau đó tôi khuấy nó bằng đũa.

Sau đó, tôi múc nguyên liệu bằng muôi có lỗ rồi từ từ nhúng vào bên trong quả trứng sống.

Các nguyên liệu nóng hổi lúc này đã ở nhiệt độ tốt.

Tôi từ từ đưa những miếng rau đã thấm vị vào miệng.

"Aaa...ngon quá." (Sumire)

Một vị mặn ngọt dễ chịu lan tỏa trong miệng tôi.

Đúng, đây là Sukiyaki.

Tôi đang ăn Sukiyaki ở dị giới vì lý do nào đó.

"Anh ngạc nhiên là em biết cách ăn nó, Sumire..." (Eugene)

Eugene-kun ngạc nhiên.

"Anh không định ăn à, Eugene-kun?" (Sumire)

Bây giờ tôi nhìn kỹ hơn, Eugene-kun không di chuyển đũa nhiều lắm.

"Anh thực sự không thích trứng sống lắm, em thấy đấy..." (Eugene)

"Ồ ~ ." (Sumire)

"Cái gì, Eugene, thật đáng buồn. Đây là thứ rất ngon đấy."

"Sao không nấu chín chứ?" (Eugene)

"Đừng có ngu ngốc thế! Điều đó sẽ làm hỏng hương vị của nguyên liệu! Nhắc mới nhớ, con cũng không thích đổ trứng lên cơm."

"Vâng, tôi muốn ăn trứng rán vào bữa sáng ngày mai, Hana-san." (Eugene)

"Hở? Anh không thích TKG á, Eugene-kun?!" (Sumire) <Tamago Kake Gohan>

Mặc dù nó rất ngon!

Tôi đang lắng nghe cuộc trò chuyện sôi nổi giữa hai cha con.

Làm những việc như thế này thật là hay.

Tôi lấy sushi từ đĩa bằng đũa và ăn nó.

Đợi đã, tôi đã ăn nó như thể tự nhiên vậy, nhưng đây chính là sushi đó!

Bàn ăn thấp kiểu Nhật, ăn Sukiyaki và sushi...

Đây có phải là Nhật Bản không?

"Nó có vừa với khẩu vị của cô không, Sumire-san?" (Hana)

"Vâng, nó thực sự rất ngon!" (Sumire)

"Tôi hiểu rồi. Thật tuyệt khi nghe vậy." (Hana)

Hana-san chỉ cười và chưa ăn gì cả.

"Ờm... cô không định ăn gì à?" (Sumire)

"Tôi là người giúp việc của Santafield-sama, nên tôi không thể đi ăn khi Chủ nhân đang dùng bữa với khách của ngài ấy." (Hana)

"Không thể nào..." (Sumire)

Mặc dù sẽ vui hơn nếu mọi người cùng ăn.

Vậy thế giới này có thực sự là một xã hội có thứ bậc không...?

Trong khi tôi đang bối rối vì điều này...

"Hana-san, cô có thể làm như bình thường. Sumire đến từ một thế giới khác, nên em ấy sẽ không bị làm phiền bởi các quy tắc của quý tộc Đế Quốc." (Eugene)

"Ồ, là vậy à? Vậy tôi cũng ăn nhé, được chứ?" (Hana)

Nói xong cô bắt đầu ăn như thể đã quen rồi.

"Eugene-kun, quy tắc này là sao vậy...?" (Sumire)

"Cha về mặt kỹ thuật là một quý tộc của Đế Quốc, vì vậy có rất nhiều quy tắc và phong tục khó chịu." (Eugene)

"Oi, cái 'kỹ thuật' đó là sao thế con trai?"

"Cha thực sự không có lãnh thổ và người hầu duy nhất của cha là Hana-san. Nếu Sumire bắt đầu nghĩ rằng cha chỉ là một quý tộc bình thường thì điều đó sẽ mang lại rắc rối cho em ấy trong tương lai." (Eugene)

"Đúng vậy. Hahahahaha!"

Cuộc trò chuyện với cha của Eugene-kun vẫn tiếp tục.

"Và mọi chuyện là thế đấy, Sumire." (Eugene)

"Em hiểu rồi... Em có nên học phép xã giao của Đế Quốc không?" (Sumire)

"Em không thực sự cần phải làm vậy. Không phải là em sẽ sống ở đây đâu." (Eugene)

"Cậu đang nói gì thế, Eugene-chan?! Sumire-san là ứng cử viên cô dâu phải không?! Trong trường hợp đó, sẽ không có nhược điểm gì nếu học đúng phép xã giao của Đế Quốc!" (Hana)

"C-Cô dâu?!" (Sumire)

"Hana-san...Sumire mới đến thế giới này gần đây nên có rất nhiều điều khác cần phải học." (Eugene)

"Không, điều đó sẽ không được! Tôi sẽ giải thích khi có thời gian, được chứ, Sumire-san? Tất nhiên là với sự cho phép của cô." (Hana)

"Xin hãy dạy tôi, Hana-san! Và cảm ơn rất nhiều!" (Sumire)

"Sumire-san là một cô gái tốt. Những câu trả lời trung thực của cô ấy có năng lượng. Cô ấy giống hệt mẹ của con khi còn trẻ."

"Mẹ của Eugene-kun?!" (Sumire)

Nhắc mới nhớ, tôi hầu như không hỏi bất cứ điều gì về người mẹ đã mất của anh. Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi làm như vậy.

"Sumire, đừng coi trọng những lời đó. Khi cha say, ông ấy cũng nói điều tương tự với bất kỳ ai." (Eugene)

"Aaa... em hiểu rồi." (Sumire)

Bây giờ tôi nhìn kỹ hơn, cha của Eugene-kun đã uống hết vài chai rượu rồi.

"Oi, Eugene, bây giờ con đã ở độ tuổi có thể uống rượu rồi. Con sẽ không uống rượu mà cha mình đã rót à?!"

"Con sẽ uống theo tốc độ của riêng mình." (Eugene)

"Thật sáng suốt! Cha hy vọng con không mãi chơi đùa ở Học Viện Ma Thuật. Ắt vậy mà con đã có được một cô gái dễ thương như Sumire-san làm bạn gái của mình. Hãy thử rót một ít rượu cho cha của mình xem nào!"

"Ông già say xỉn chết băm này..." (Eugene)

Eugene-kun lẩm bẩm điều này, nhưng trông anh có vẻ rất vui.

Đó là cách chúng tôi kết thúc bữa tối vui vẻ trong khi trò chuyện.


◇◇


Sau bữa ăn, chúng tôi nghỉ ngơi trong khi uống trà ấm mà Hana-san đã chuẩn bị cho chúng tôi và ăn đồ ăn nhẹ nguội.

"Này, Eugene, ngày mai con có thể tới Cung điện được không?"

Cha của Eugene-kun hỏi như thể không có gì.

"Hửm? Tại sao?" (Eugene)

"Người đó muốn gặp con. Cha đã nói với người đó rằng giờ con là thường dân sau khi bỏ học tại Học Viện Quân Sự Đế Quốc, nhưng họ không nghe đâu, con biết đấy."

"Người đó?" (Eugene)

"Không được đâu, Chủ nhân. Gọi Hoàng Đế Bệ Hạ là 'người đó'." (Hana)

""Hoàng Đế Bệ Hạ?!""

Giọng của tôi và Eugene chồng lên nhau.

"Tại sao Hoàng Đế Bệ Hạ lại muốn gặp con?" (Eugene)

"Có lẽ ngài ấy muốn nghe về câu chuyện con đánh bại Thần Thú Cerberus và Ma Vương Erinyes. Dù sao thì ngài ấy cũng thích nghe những câu chuyện anh hùng của người khác mà."

"Nghiêm túc á?" (Eugene)

Eugene-kun ngửa mặt lên trần nhà với vẻ mặt bối rối.

"Không phải con đã gắn bó với ngài ấy khi còn nhỏ sao? Ngài ấy có vẻ hơi buồn khi con đột ngột rời khỏi đất nước mà không một lời từ biệt, con biết không?"

"Đó là khi Hoàng Đế Bệ Hạ còn là Thái Tử... Con đã không nói chuyện ngẫu nhiên với ngài ấy kể từ khi ngài ấy trở thành người đứng đầu Đế Quốc... Con hiểu rồi, ngài ấy đã lo lắng à." (Eugene)

Tôi có thể nhìn thấy nỗi nhớ trên khuôn mặt của Eugene-kun.

"Bắt lấy."

"Hở?" (Eugene)

Eugene-kun khéo léo bắt lấy tờ giấy mà cha anh ném như một chiếc shuriken.

Đó là một phong bì.

"Một lá thư giới thiệu để diện kiến Hoàng Đế. Cha đã viết nó. Hãy đến Cung điện khi có thời gian."

"...Cho dù cha có đột ngột nói với con điều đó... Không, hiểu rồi." (Eugene)

Eugene-kun quay về phía tôi sau khi làm ra vẻ mặt có chút bối rối.

"Xin lỗi, Sumire. Anh định dẫn em đi vòng quanh Vương đô, nhưng anh còn có việc khác phải làm." (Eugene)

"Không sao đâu. Em sẽ ở lại nhà." (Sumire)

"Trong trường hợp đó, tôi sẽ hướng dẫn cô đi vòng quanh Vương đô. Điều đó có ổn không?" (Hana)

Hana-san là người đã nói với tôi điều đó.

"Vâng, làm ơn!" (Sumire)

"Vậy thì, tôi mong được ở bên cô, Sumire-san." (Hana)

Và vì vậy, Eugene-kun và tôi sẽ hành động riêng vào ngày mai.


Eugene POV


—Cung điện Hoàng gia nằm ở trung tâm Vương đô Grandflare, Cung điện Einherjar.

Một tòa nhà hoành tráng nơi Hoàng Đế và Hoàng tộc sinh sống.

Có một số Hắc Thiết Hiệp Sĩ đang bảo vệ cổng chính khổng lồ mà không hề hạ thấp cảnh giác.

Tôi luôn sử dụng cửa sau khi còn nhỏ, nhưng vì tôi có thư giới thiệu của Hoàng Đế Bệ Hạ nên tôi đã sử dụng cổng chính.

Có một hàng dài người ở lối vào.

"Tiếp theo... Cậu còn khá trẻ. Một học viên à? Hãy cho chúng tôi xem giấy phép vào Cung điện của cậu."

"Đây." (Eugene)

Người đàn ông Hắc Thiết Hiệp Sĩ dường như đang nghi ngờ tôi với bộ đồng phục học viên của Học Viện Ma Thuật Lykeion.

Tất nhiên là anh ấy sẽ làm thế.

Tôi đưa cho anh ấy lá thư giới thiệu tôi nhận được từ cha.

"Đây là...một chiếc phong bì dùng cho Quân Đội Đế Quốc. Liên quan đến quân đội...? Dấu hiệu là...đó là một số chữ viết quá xấu. Nó quá tệ và khó đọc."

"...Xin lỗi nhé." (Eugene)

Tôi đã xin lỗi cha tôi.

Lá thư của ông ấy đã rất tệ từ rất lâu rồi.

Người Hắc Thiết Hiệp Sĩ đã từ bỏ việc đọc lá thư và cầm một loại ma cụ nào đó lên trên phong bì.

"Có vẻ như đó là sự thật. Cậu được phép vào Cung điện. Hãy nói mục tiêu của cậu đi."

"Một buổi tiếp kiến Hoàng Đế Bệ Hạ." (Eugene)

"...Lại nữa à. Gần đây có rất nhiều người như vậy. Suy cho cùng, Hoàng Đế Bệ Hạ là một nhân vật biết lắng nghe người dân. Tuy nhiên, có rất nhiều người có cùng ý định. Thậm chí có người còn phải đợi tới 3 ngày mới được tiếp kiến. Cậu vẫn sẽ đi bất chấp điều đó chứ...? Không, sẽ thật thô lỗ nếu hỏi cậu điều đó. Được rồi, cậu có thể đi! Cậu sẽ có thể biết phòng tiếp kiến ở đâu nếu cậu đi thẳng về phía trước. Nếu bị lạc, hãy hỏi lính canh nhé."

"Cảm ơn." (Eugene)

"Tạm biệt. Tiếp theo!"

Anh ấy đã hướng dẫn tôi một cách thân thiện. Tôi cảm ơn anh ấy và bước qua cổng chính của Cung điện.

Có khuôn viên rộng lớn và con đường lát đá rộng rãi từ cổng chính đến Cung điện.

Giờ nghĩ lại, đã lâu rồi tôi mới đi bộ tới đây.

Có thể tôi đã được cha đưa đến đây nhiều lần, nhưng...đây là lần đầu tiên tôi đi bộ đến đây một mình.

Cung điện Einherjar với thiết kế phức tạp ngày càng trở nên rõ ràng hơn trong tầm mắt.

Nếu tôi nhớ không lầm thì Hoàng Đế cách đây không lâu là một người rất yêu thích nghệ thuật, và điều này đã được thực hiện vào thời điểm đó.

Tác phẩm nghệ thuật có giá trị nhất ở Vương đô được cho là chính Cung điện.

Ngay cả trong cuộc tấn công của Đại Ma Vật 100 năm trước, chỉ riêng Cung điện dường như đã được bảo vệ đến cùng.

Tôi cũng được gọi dừng lại ở cánh cửa lớn của Cung điện và có cuộc trao đổi tương tự như vậy ở cổng chính.

Mặc dù tôi sẽ được công nhận và được phép vào một cách tự do...

Tôi bước qua hành lang rộng lớn và một cánh cửa lớn dẫn đến phòng tiếp kiến hiện ra trong tầm mắt.

Cả những người đang lảng vảng trước nó nữa.

(Đây là...) (Eugene)

Rất có thể tôi phải đợi đến lượt mình.

Hoàng Đế Bệ Hạ dường như không có cả một giờ để nghe tiếng nói của người dân.

Ông ấy chỉ có ít hơn một phút cho mỗi người.

Một lượng lớn người đã đến đây chỉ vì khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Tôi nhận được một vé rẽ từ hiệp sĩ đang sắp xếp hàng.

Tôi xác nhận con số tôi nhận được bằng con số được viết trên bảng đen bên cạnh cửa.

(Sau hơn 100 người nhỉ.) (Eugene)

Có vẻ như hôm nay không thể tiếp kiến ông ấy được.

Tôi đưa lá thư giới thiệu của cha cho hiệp sĩ tại quầy lễ tân, nhưng dễ hiểu là họ không thể đọc được và bị đẩy lùi.

Cha à...

Tôi thở dài tựa người vào khung cửa sổ ở góc hành lang.

Tôi quan sát khung cảnh bên ngoài một lúc.

Thời tiết thật đẹp.

Sumire và Hana-san rất có thể đang đi dạo quanh thành phố vào lúc này.

Tôi có thể nhìn thấy một khu vườn nhỏ bên ngoài cửa sổ.

Khắp nơi đều có những bông hoa dễ thương nở rộ.

Nhắc mới nhớ, chúng tôi đã chơi trốn tìm quanh đó... Ngay khi tôi đang hồi tưởng lại chuyện đó...


"......Eugy?"


Tên tôi được gọi.

Nói chính xác hơn, không phải tên tôi mà là biệt danh của tôi.

Mặc dù không gian chờ của phòng tiếp kiến ồn ào nhưng giọng nói đó vẫn lọt vào tai tôi một cách rõ ràng.

Tôi không cần phải xác nhận ai đã nói điều đó.

Đã 2 năm trôi qua nhưng tôi không thể nào quên được.

Giọng nói tôi đã nghe thường xuyên kể từ khi tôi có hồi ức.

"..."

Tôi đưa mắt nhìn quanh một chút bên ngoài cửa sổ mà không trả lời...và cuối cùng, tôi quay lại.

Đúng như tôi dự đoán, một cô gái đang đứng đó.

—Con gái của Hoàng Đế, Airi Areus Grandflare.

Đệ Thất Công Chúa của Đế Quốc và là người bạn thuở nhỏ của tôi.


Phản Hồi Bình Luận:

>Eugene giản dị hơn bình thường cũng tốt.

>Nó mang lại cảm giác như thể anh đã trở về nhà vậy.

→ Tôi rất vui vì nó đã diễn ra như vậy.


Tác Note:

Hiện tại tôi đang bị công việc sát hại (toàn bộ thời gian từ cuối năm đến tháng 1 năm sau).

Đây là chương cuối cùng của tôi trong năm nay.

Hãy tiếp tục ủng hộ Zero Attack Power vào năm tới nhé.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro