Chương 57: Đại Ma Vật
"Hoàng Đế Bệ Hạ, xin hãy xem đoạn phim ở đây!!"
Pháp Sư Hoàng Gia-san thực hiện những cử chỉ cường điệu khi thể hiện trạng thái của Kết Giới Ma Pháp đang phong ấn Đại Ma Vật.
...Khu vực này trở nên ồn ào...không phải từ Hoàng Đế, mà là từ các quý tộc và sĩ quan quân đội.
"Điều này không tốt... Các Ma Trụ Phong Ấn đã bị phá hủy hoàn toàn... Kết Giới Ma Pháp không thể được duy trì như thế này."
"Tệ rồi... Với tốc độ này, kết giới sẽ bị phá hủy thành một chuỗi."
"Điều này khác với những gì đã được báo cáo! Các Pháp Sư đang làm gì vậy?!"
"Hãy bắt họ chịu trách nhiệm về việc này!"
"Đây không phải là lúc để nói điều đó..."
Tôi nghe thấy những giọng nói kích động và tiếng la hét giận dữ từ những người trong hội trường.
"...Vậy, kết giới sẽ tồn tại được bao lâu?"
Hoàng Đế nhíu mày, chống cằm mà không tỏ ra quá bối rối.
"Giới hạn rất có thể là...10 ngày."
Ý kiến của Pháp Sư Hoàng Gia-san cũng giống như Eri.
Nhân tiện, đây rõ ràng là kết quả sau khi tất cả các Pháp Sư Hoàng Gia tính toán.
Hoàng Đế nghe vậy, đứng thẳng người lên và nói lớn.
"Kể từ bây giờ, các biện pháp đối phó với Đại Ma Vật sẽ được ưu tiên hàng đầu. Tất cả những vấn đề khác sẽ bị đình chỉ ngay lập tức!"
"Tuân lệnh, thưa Hoàng Đế Bệ Hạ."
Tể Tướng đáp lại mệnh lệnh của Hoàng Đế và mọi người cúi đầu.
Nhưng cũng có những người bối rối.
"X-Xin thứ lỗi vì đã nói ra ở đây, nhưng tôi muốn xác nhận một điều. Có phải chúng ta cũng sẽ tạm dừng lễ kỷ niệm thiên niên kỷ thứ 3 ngày thành lập sắp diễn ra sau 7 ngày nữa...? Đã có rất nhiều nhân vật vĩ đại dự định đến thăm... Vận Mệnh Vu Nữ Orianne-sama sẽ đến từ Caldia..."
"Trì hoãn nó. Ta sẽ viết thư xin lỗi mọi người." (Catherine)
Tể Tướng nói thẳng.
"Chúng ta sẽ có một cuộc họp chiến lược để thảo luận về cách phong ấn Đại Ma Vật! Các chiến lược gia, các Hoàng tử và quý tộc có liên quan, và các đội trưởng hiệp sĩ của các sư đoàn tương ứng sẽ tập trung tại phòng hội nghị lớn!" (Catherine)
"""""""""Tuân lệnh!"""""""""
Những người lớn tiếng lên tiếng là các tướng lĩnh của Quân Đội Đế Quốc.
Các đội trưởng hiệp sĩ cũng làm theo.
Hội trường bắt đầu ồn ào ngay lập tức.
Công việc của tôi ở đây đã kết thúc.
Ngay khi tôi đang nghĩ đến việc rút lui ở đây...
"Chờ đã."
Mọi người im lặng trước giọng nói của Hoàng Đế.
Vào lúc Hoàng Đế đang nói...
"Eugene Santafield."
"...V-Vâng!" (Eugene)
Tên tôi được gọi và tôi vội vàng trả lời.
"Làm tốt lắm. Ta sẽ phong cho cậu danh hiệu Nam Tước. Về phần thưởng bổ sung, Tể Tướng sẽ liên hệ với cậu sau."
"Hở?" (Eugene)
Sự ngạc nhiên xuất hiện trước khi nói lên lòng biết ơn của tôi.
"Ồ? Việc đó đã được quyết định chưa?" (Catherine)
Tể Tướng bên cạnh Hoàng Đế cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tôi cảm thấy như đang nhìn cha của mình ở phía đối diện với Tể Tướng, và... ông đang ngáp.
...Cha có thể vui lòng thể hiện sự quan tâm nhiều hơn một chút đến việc thăng chức cho con trai mình được không?
Hoàng Đế im lặng đứng dậy và rời khỏi đại sảnh.
Tể Tướng đuổi theo.
"Hoàng Kiếm-sama, xin hãy đến phòng họp lớn!"
"Hiểu rồi." (Jubei)
Có vẻ như cha sẽ đi dự cuộc họp chiến lược.
Chắc hôm nay ông sẽ không về.
Mọi người bắt đầu di chuyển vào phòng họp với bầu không khí căng thẳng.
"Eugy."
Có người đã gọi cho tôi.
Tôi thậm chí không cần phải quay lại. Đó là người bạn thuở nhỏ của tôi Airi.
"Có chuyện gì vậy ạ, thưa Công Chúa Đế Quốc?" (Eugene)
Tôi đặt tay lên ngực và cúi chào.
"Đó là lý do đấy! Tại sao cậu lại hành động như thể tớ là một người xa lạ vậy...? Mà bỏ chuyện đó qua một bên. Nè, cậu có thể vui lòng tham gia cuộc họp được không?" (Airi)
"Tôi... tôi á?" (Eugene)
Tôi không đủ tư cách để tham gia với tư cách là một thường dân—đó là những gì tôi nghĩ và sau đó nhận ra.
Vừa rồi tôi đã được Hoàng Đế phong tước.
Đó chỉ là lời nói, nhưng lời nói của Hoàng Đế là tuyệt đối.
Nam Tước là cấp thấp nhất, nhưng vì tôi vẫn được coi là quý tộc nên tôi có thể tham gia.
"Airi, cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?" (Berthold)
Tướng Berthold ở bên cạnh cô hỏi điều này trong khi kìm nén cơn tức giận.
"Cậu cũng thấy nó phải không, Berthold? Ý kiến của Eugy sẽ có giá trị như một nhân chứng đã nhìn thấy phong ấn của Đại Ma Vật từ cự ly gần." (Airi)
"Không cần! Đoạn phim từ phép Âm Ghi Ma Pháp vẫn còn. Chúng ta có thể đưa ra biện pháp đối phó bằng cách quan sát điều đó." (Berthold)
"Ừm, nhưng...nè, Eugy, tớ muốn cậu đi cùng." (Airi)
"...Chuyện đó..." (Eugene)
Tôi nên làm gì?
Tôi đang bắt Sumire đợi ở nhà và đó là việc không nằm trong kế hoạch.
Nó không cảm thấy đúng.
Như đã nói, đây là 'mệnh lệnh' từ Công chúa.
Tôi không thể từ chối nó...
"Eugene, con có định tham gia cuộc họp chiến lược không?"
"Oji-sama." (Airi)
"Hoàng Kiếm-sama!" (Berthold)
Người xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi là cha.
"Con đang bắt Sumire đợi nên con đang tính về nhà." (Eugene)
"Phải. Ngay cả khi ở xa, chướng khí từ Đại Ma Vật sẽ làm suy giảm sức chịu đựng của những người xung quanh. Con nên đi kiểm tra tình trạng của Sumire-chan." (Jubei)
Cha đồng ý với tôi.
"Tớ hiểu rồi... Vậy là cậu sẽ không tham gia." (Airi)
Người bạn thuở nhỏ của tôi từ bỏ, chán nản.
"......"
Tướng Ber-gì đó ở bên cạnh cô trừng mắt nhìn tôi.
Tại sao?
Không muốn tôi tham gia à.
Ồ, chà.
Tôi đang định rời đi ngay lập tức thì...
"Eugene-kun, cảm ơn cậu rất nhiều! Nhờ có cậu, chúng tôi đã nắm bắt được chính xác tình hình của phong ấn! Chúng ta xém muộn rồi!!"
Người chạy đến đây để cảm ơn tôi là Pháp sư-san đã cùng tôi điều tra phong ấn.
"Đừng lo lắng về điều đó. Tôi rất vui vì đã giúp được." (Eugene)
"Và...đây cũng là yêu cầu của tôi, nhưng cậu có thể vui lòng tham gia vào cuộc họp chiến lược để tái phong ấn Haagenti không, Eugene-kun? Tất nhiên, không nhất thiết phải là ngày hôm nay! Các cuộc họp chiến lược rất có thể sẽ tiếp tục trong nhiều ngày liên tục cho đến ngày triển khai. Cậu có thể tham gia khi có thể, vì vậy làm ơn nhé!"
Pháp sư-san cúi đầu thật sâu với tôi.
Điều này...khó có thể từ chối theo một nghĩa khác với trước đây.
"Hiểu rồi. Hãy gọi cho tôi khi có điều gì tôi có thể giúp được. Tôi sẽ tham gia." (Eugene)
Đó là những gì tôi chỉ đơn giản trả lời.
"Cảm ơn rất nhiều! Vậy thì, Eugene-kun, Hoàng Kiếm-sama, tôi xin phép rời đi ngay bây giờ!"
Pháp sư-san rời đi với những bước chân vội vã.
Anh ấy rất có thể sẽ bị chôn vùi với rất nhiều công việc đến mức không có thời gian để ngủ với tư cách là một Pháp Sư Hoàng Gia.
"Vậy thì, cha đoán là mình cũng sẽ tham dự cuộc họp ~ . Cha không có một chút kiến thức nào về ma thuật, nên cha sẽ không thể hiểu họ nói gì..." (Jubei)
Cha giãn người ra, quay lại và sau khi đi được vài bước...
"Này, Eugene." (Jubei)
Cha nhìn lại.
"Gì thế, cha?" (Eugene)
"Con đã trở lại Đế Quốc rồi, vậy đi ăn với Airi-chan ít nhất một lần nhé?" (Jubei)
"Hở?" (Eugene)
Tôi thốt ra một giọng chết lặng bất chấp bản thân mình.
"Airi-chan có vẻ như muốn nói chuyện với con phải không?" (Jubei)
"Điều đó...đúng, nhưng..." (Eugene)
Tất nhiên là tôi để ý.
Tôi để ý và cố tình tránh mặt cô.
"Hãy giải quyết mọi việc với con bé nhé. Có những lúc con muốn gặp ai đó nhưng cuối cùng lại không thể." (Jubei)
"...Hiểu rồi." (Eugene)
Cha chỉ nói vậy rồi bước nhẹ rời đi.
Cha hẳn đang ám chỉ mẹ ở đó.
Mẹ tôi mất ngay sau khi sinh ra tôi.
Chẳng bao lâu nữa sẽ là ngày giỗ của bà ấy.
Thăm mộ bà cùng với cha là một truyền thống hàng năm của chúng tôi.
Nhưng cha chắc chắn sẽ phải làm việc cùng với Quân Đội Đế Quốc để chống lại Đại Ma Vật.
Liệu ông có thời gian đến thăm mộ bà không?
(Mình sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi một mình nếu cha không có thời gian à.) (Eugene)
Tôi đã nghĩ thế khi đang trên đường quay về.
◇◇
"Em hiểu rồi. Vậy cha anh sẽ không quay lại trong một thời gian nữa phải không Eugene-kun?" (Sumire)
Sumire, Hana-san và tôi đã ăn tối chỉ với 3 người chúng tôi ngày hôm đó.
"Rất có thể. Ngoài ra, xin lỗi, có thể anh sẽ bị triệu tập tham dự cuộc họp chiến lược để phong ấn Đại Ma Vật." (Eugene)
"Vâng, em hiểu rồi! Hãy cố gắng hết sức trong công việc nhé!" (Sumire)
"Xin lỗi về điều đó, Sumire." (Eugene)
"Không sao đâu, đừng lo lắng ☆." (Sumire)
Cuối cùng tôi vẫn chưa dẫn Sumire đến Vương đô, nhưng cô gật đầu mà không lo lắng về điều đó.
"Quan trọng hơn, Eugene-chan! Cậu đã trở thành một Nam Tước! Chúc mừng!" (Hana)
Hana-san ăn mừng với nụ cười rạng rỡ.
"Eugene-kun, vậy là anh đã trở thành quý tộc ròy ~ ." (Sumire)
"Ngay cả khi gọi là Nam Tước... anh không có đất đai hay cấp dưới, nên mọi chuyện vẫn như mọi khi. Nếu phải đề cập đến bất kỳ thay đổi nào, thì đó là anh có thể vào những cửa hàng mà thường dân không thể và sẽ được cung cấp dịch vụ đặc biệt. Nhưng điều đó lại khiến chi phí cao hơn nên đối với anh điều đó là không thể." (Eugene)
Cuối cùng, sẽ không có nhiều thay đổi.
"Em hiểu rồi. Nhưng quý tộc thực sự có vẻ là người quan trọng." (Sumire)
"Đó không phải sự thật. Ngoài ra, nếu nói về địa vị xã hội ở đây, Sara cao hơn anh rất nhiều đó? Em ấy là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Thánh Nữ ở Caldia. Nếu chúng ta tìm kiếm một người tương đương trong Đế Quốc, thì đó sẽ là một Hầu Tước. Hoặc nằm ở giữa Hoàng tộc và Công Tước." (Eugene)
"Giờ anh nhắc đến điều đó, Sara-chan thực sự là một người có ảnh hưởng... Nhân tiện, cậu ấy sẽ đến sớm chứ?" (Sumire)
"Em ấy vẫn chưa liên lạc với anh. Cô có nghe thấy gì không, Hana-san?" (Eugene)
"Không, không có cuộc gọi nào từ bạn học của cậu, Eugene-chan." (Hana)
"Khi nào cậu ấy đến nhể ~ ." (Sumire)
"Dù sao thì Hội trưởng Hội học sinh cũng đang bận trước Học Viện Hội mà." (Eugene)
Tôi muốn gọi cho cô ấy vào thời điểm dễ tiếp cận hơn, nhưng vào khoảng thời gian này là ngày giỗ của mẹ tôi nên tôi không thể làm gì được.
Nếu lần này cô ấy có thể đến được thì tôi sẽ mời cô ấy vào lúc khác.
Sau bữa tối, tôi luyện kiếm một lúc ở võ đường.
Sumire đang rèn luyện khả năng kiểm soát ma thuật của mình.
Cha không quay lại ngay cả khi trời đã tối.
"Chúc ngủ ngon, Sumire." (Eugene)
"Vâng, chúc ngủ ngon, Eugene-kun." (Sumire)
Tôi chúc Sumire ngủ ngon trong phòng dành cho khách và nằm trong phòng riêng của mình.
Điều hiện lên trong tâm trí tôi là về Đại Ma Vật có kết giới sắp bị phá vỡ.
Và cả về người bạn thuở nhỏ của tôi nữa.
(Ngay cả khi cha bảo con nói chuyện với cậu ấy bây giờ...) (Eugene)
Nếu là ngày xưa thì chúng tôi đã có thể nói chuyện không ngừng nghỉ.
Airi suốt thời gian đó nói về cách trở thành Hoàng Đế, còn tôi thì nói về cách tôi có thể trở thành Hoàng Kiếm giống như cha.
Nhưng ước mơ của tôi đã chết cùng với Kỳ Thi Tuyển Chọn.
Mục tiêu hiện tại của tôi là đến được Tầng 500 của Tháp Zenith và đưa Sumire trở lại thế giới của chính mình.
Tôi không biết nên nói gì với người bạn thuở nhỏ của mình, người rất có thể đang nhắm đến việc trở thành Hoàng Đế, về... Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, và khi tôi nhận ra, tôi đã ngủ quên.
◇◇
"Eugene, tại sao cậu lại làm đôi mắt cá chết như vậy?"
Tôi có một giấc mơ.
Ký ức về thời gian tôi mới nhập học vào Học viện.
Cuộc trò chuyện khi tôi ở Tầng 2 của Tháp Zenith, cùng thám hiểm với Sara với tư cách là một bộ đôi.
Có lẽ tôi đã có giấc mơ đó vì suốt thời gian đó tôi đã nghĩ về quá khứ.
Sara học Khoa Phổ Thông và học cùng lớp với tôi.
Tôi là một kiếm sĩ chuyên về Kết Giới Ma Pháp, còn Sara là một Nữ Tu Sĩ chuyên về kiếm thuật hơn là Hồi Phục Ma Pháp; một tổ đội mạo hiểm giả đặc biệt.
"Gọi tớ là cá chết cũng khá tàn nhẫn đấy." (Eugene)
Tôi nói điều này khi nhìn vào khuôn mặt của chính mình ở con sông gần đó, và có một chàng trai với đôi mắt đục ngầu phản chiếu trên đó.
Chắc chắn đó là cá chết.
Đã 1 tháng kể từ khi tôi đến Học Viện Ma Thuật Lykeion như thể trốn thoát khỏi người bạn thuở nhỏ của mình.
Tôi vẫn chưa hồi phục.
"Một con Thỏ Sừng đã xuất hiện!" (Sara)
Tôi nhìn thấy con quái vật nhỏ đang lao về phía tôi với lời cảnh báo của Sara.
Tôi không hề né tránh mà dùng tay nắm lấy chiếc sừng.
"Cảm ơn nhé, Eugene! Kết liễu nó ngay đây!" (Sara)
Sara sau đó đã xử lý xong con Thỏ Sừng ngay lập tức.
Một cú đánh rõ ràng không cho phép một tiếng hét.
"Cậu có tay nghề cao." (Eugene)
"Các Nữ Tu Sĩ của Caldia không được ăn thịt động vật. Thứ duy nhất họ có thể ăn là những con quái vật gây hại cho con người. Hơn nữa, chỉ có thứ mà đã tự mình săn được. Cậu không nghĩ điều đó là vô lý sao? Nhờ đó mà cuối cùng tớ đã quen với việc đi săn." (Sara)
"Thật tàn nhẫn nhể." (Eugene)
"Điều đó nói lên rằng, có tin đồn rằng nếu trở thành Thánh Nữ, hầu như ngày nào cũng sẽ được gọi đi ăn tối và sẽ được thưởng thức bữa tiệc thỏa thích. Đó là lý do tại sao tớ chắc chắn sẽ trở thành Thánh Nữ!" (Sara)
Sara rõ ràng là một trong những ứng cử viên để trở thành một trong những người cai trị Caldia từ Bát Thánh Nữ.
"Tớ tưởng tượng một ứng cử viên Thánh Nữ sẽ hiền lành hơn." (Eugene)
Khi tôi nói điều này, Sara mỉm cười gợi ý.
"Đúng rồi. Họ không được phép nói khi chưa được phép. Tư thế đi, tư thế ngồi, và thậm chí tư thế ngủ phải chính xác như được viết trong kinh. Eugene, cậu nên đến Thánh Quốc một lần. Tất cả những người hành hương ở đó sẽ nói chuyện với cậu với cùng một biểu cảm. Ngay cả cách họ cười cũng đã được định sẵn." (Sara)
"Những người hành hương từ Thánh Quốc thật đáng sợ." (Eugene)
Kỷ luật của họ nghe có vẻ khắc nghiệt hơn kỷ luật của Quân Đội Đế Quốc.
"Vâng, đó là lý do tại sao tớ có thể yên tâm vì không có ai để mắt tới trong Học Viện Ma Thuật." (Sara)
Sara duỗi cơ thể với một tiếng 'hnn' sảng khoái.
Tôi ghen tị với Sara đó.
"Cố lên! Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra ở quê hương của cậu, nhưng cậu có thể quên đi những lo lắng của mình nếu vận động cơ thể!" (Sara)
Cô đập vào vai tôi, tạo ra một tiếng *pang!* lớn.
Tôi không nói nhiều về bản thân mình khi chúng tôi ở trong một tổ đội.
Tôi rất biết ơn vì Sara đã không hỏi tôi bất cứ điều gì.
"Vâng...cảm ơn nhé." (Eugene)
Tôi đã được Sara động viên rất nhiều trong năm nhất.
Đã một thời gian kể từ khi tôi nhớ điều đó.
Bây giờ cô là một Paladin trong Khoa Anh Hùng.
Cô là một trong những học viên được chú ý nhiều nhất tại Học Viện Ma Thuật Lykeion.
Họ tìm kiếm sự hoàn hảo tuyệt đối trong hành vi của cô.
Đó có thể là điều đúng đắn với tư cách là một ứng cử viên Thánh Nữ, nhưng nó hẳn khiến Sara cảm thấy ngột ngạt.
(Có lẽ em ấy có thể hành động xa cách tạm thời như trước đây nếu đến Đế Quốc chứ...?) (Eugene)
Tôi lơ đãng nghĩ đến điều này và tỉnh dậy.
Ánh nắng chiếu vào từ khe hở của tấm rèm.
Hôm nay tôi đã ngủ quên.
Có vẻ như sức chịu đựng của tôi cũng đã bị hao mòn vì đến quá gần Đại Ma Vật.
Tôi bối rối trước khung cảnh phản chiếu trong đôi mắt ngái ngủ của mình.
(Hửm?......Sara?) (Eugene)
Khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của Sara hiện ngay trước mắt tôi.
Mái tóc dài của cô xõa ngang tầm mắt tôi.
Có phải tôi vẫn đang mơ?
Nhưng đây là phòng riêng của tôi dù tôi có nhìn thế nào đi nữa.
Ngoài ra, khung cảnh khá rõ ràng cho một giấc mơ.
Tiếng bước chân đến gần vang lên.
Và rồi, sau tiếng gõ cửa của ai đó...
"Chào buổi sáng, Eugene-kun. Thật hiếm khi anh ngủ quên—hở?"
Sumire sững người sau khi mở cửa -nhìn thấy tôi và Sara nằm trên cùng một giường.
"T-T-T-T-T-T-Tạ...Tại sao...? Eugene-kun!!!!" (Sumire)
"X-Xin hãy đợi đã! Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!" (Eugene)
Mana của Sumire đang tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
Cảm giác như thể nó sẽ nổ tung vào khoảnh khắc tiếp theo.
"Fuwaaa... Hửm? Mặc dù em đến đây để đánh thức Eugene nhưng cuối cùng em lại ngủ cùng anh lun ☆." (Sara)
Sara tỉnh dậy.
Bây giờ tôi nhìn kỹ hơn, cô vẫn đang mặc bộ đồ du hành.
Vậy là cô đã đến nhà tôi ngay lúc này.
Và rồi Hana-san chắc chắn đã bảo cô đánh thức tôi dậy.
"Sara-chan, đồ phản bội! Đồ mèo vụn trộm!" (Sumire)
"Không phải chỉ một chút thôi cũng được sao?! Cậu còn cố lẻn vào giường anh ấy vào ban đêm mà!" (Sara)
"Tớ không làm thế! Cậu đã nói rằng việc đánh lén là bị cấm mà!" (Sumire)
"Hở? Cậu thực sự không làm gì cả á?" (Sara)
"...Cậu không tin tớ à?" (Sumire)
"Không bao giờ." (Sara)
""......""
Sumire đang trừng mắt nhìn Sara.
Không thể nào khác được.
Sara, em là ứng cử viên Thánh Nữ nên ít nhất hãy tin vào con người.
Không, chính xác là vì em là ứng cử viên Thánh Nữ nên không thể chăng?
Tin đồn rằng Bát Thánh Nữ của Caldia đều là một lũ cáo quỷ quyệt sinh sôi nảy nở trong Quân Đội Đế Quốc.
"Sara, cảm ơn vì đã đến đây nhé." (Eugene)
Tôi đã ở giữa hai người.
"Xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian, Eugene. Vậy người cha kính yêu của anh ở đâu?! Em phải xin phép ông ấy để Eugene được kết hôn ở Thánh Quốc." (Sara)
"Bình tĩnh lại, Sara. Cha sẽ bận công việc một thời gian nên không thể quay lại được." (Eugene)
"Eee, thật sao?" (Sara)
"Sara-chan, cậu ra ngoài với tớ một lát nhé?" (Sumire)
"Tay của cậu không phải đang bốc cháy sao, Sumire-chan?! Cậu có thể đừng chạm vào tớ bằng thứ đó được không?! Nóng quá!" (Sara)
Nó trở nên ồn ào trong một lần.
◇◇
2 ngày sau đó.
Tôi dẫn Sumire và Sara đi vòng quanh Vương đô.
Tôi tưởng mình sẽ được gọi đến một cuộc họp liên quan đến việc phong ấn lại Đại Ma Vật, nhưng không có cuộc gọi nào từ Quân Đội Đế Quốc.
Chà, Kết Giới Ma Pháp mà tôi chuyên về là phạm vi ngắn.
Tôi không thể sử dụng Kết Giới Ma Pháp quy mô lớn như của Đại Ma Vật và không có kinh nghiệm về nó.
Tôi đã nói điều đó với Pháp Sư Hoàng Gia-san rồi.
(Mình có thể không được gọi vào lúc này...) (Eugene)
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào vì điều này, nhưng vì tôi nghĩ mình có thể giúp đỡ trong cơn khủng hoảng của đất nước mình nên tôi hơi buồn một chút.
Buổi sáng ngày thứ 3.
Cha trở về nhà trông có vẻ mệt mỏi.
Ông đã thay quần áo rồi.
Có vẻ như ông đã tham dự các cuộc họp của quân đội suốt thời gian đó.
"Làm tốt lắm, cha. Hôm nay cha có ở nhà không?" (Eugene)
Tôi hỏi ông câu hỏi này vì tôi nghĩ mình phải giới thiệu Sara.
Nhưng câu trả lời là một điều bất ngờ.
"Eugene, chúng ta sẽ đi thăm mộ mẹ con." (Jubei)
■Phản Hồi Bình Luận:
>Tôi có cảm giác như mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn nếu Thánh Nữ xuất hiện.
-Nó có.
>Nguồn gốc của Haagenti là từ mẹ của dê đen con phải không?
-Ừm, là thế đó.
■Tác Note:
Minh họa Vol 1 nhìn đẹp quá.
Xin vui lòng cho tôi một chút thời gian trước khi tôi thực sự có thể cho mọi người xem.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro