Chương 6: Eugene Gặp Gỡ Người Đến Từ Thế Giới Khác

Một người chuyển sinh ở dị giới.

Đó là thuật ngữ chung mà chúng tôi đặt cho những Dị Giới Nhân.

Đặc điểm của họ là khi đến thế giới này, các vị Thần thường sẽ ban cho họ những phước lành quá mức hoặc họ sẽ tái sinh thành những chủng tộc đặc biệt.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người, và gần như đây cũng sẽ là lần đầu tiên đối với những người có mặt trong phòng xử án.

"Fufufu, đã lâu rồi chúng ta mới có một vị khách đến từ thế giới khác. Ta đang mong chờ những gì cô nói." (Uther)

Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên Hiệu trưởng Uther làm vậy.

Chà, tôi không biết ông ấy bao nhiêu tuổi, nhưng có vẻ như ông đã là Hiệu trưởng Học viện hơn 200 năm.

Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được ông có bao nhiêu thông tin.

"Vui lòng chờ đã! Người đầu tiên tìm thấy cô ấy là một mạo hiểm giả đến từ Liên Bang Blue Waters! Quyền sở hữu của cô ấy không thuộc về chúng tôi sao?!"

Liên bang đang bị kích động ở đây.

Không phải vừa nãy ngài đã nói sẽ biến cô ấy thành chuột lang sao?

Cô gái tên Sumire trốn đằng sau tôi với vẻ khó chịu.

"Hừmmm, những người đầu tiên tìm thấy cô ấy, ý ngài là những kẻ sắp tấn công Sumire-kun? Hoặc có thể là những người đã bắn mũi tên vào cô ấy? Đúng là họ có vẻ giống những mạo hiểm giả đến từ Liên Bang Blue Waters, nhưng ngài có thực sự gọi đó là 'tìm thấy' không? (Uther)

"C-Chuyện đó..."

"Ngoài ra, nếu ngài định đưa cô ấy vào, ngài sẽ phải bồi thường cho những thiệt hại do vụ cháy ở tầng 5 gây ra... Bao nhiêu ấy nhỉ?" (Uther)

Hiệu trưởng Uther hỏi người phụ nữ đứng bên cạnh, người có vẻ là thư ký của ông.

"Hiện tại đây chỉ là ước tính sơ bộ, nhưng nó xấp xỉ 5 tỷ G."

"5 t-tỷ?!"

"Chúng tôi đang có các Thượng Cấp Pháp Sư trở lên trong Thành Phố Hầm Ngục đều đang nỗ lực phục hồi. Trả cho họ tổng số tiền thưởng lớn như vậy sẽ là điều hợp lý nhất nên làm."

"Vì thế?" (Uther)

"......Chúng tôi sẽ không."

Người của Liên bang rên rỉ.

"Vua Uther, ngài sẽ làm gì với tội ác phá hủy hầm ngục?! Tội phá hủy công trình của Thánh Thần không hề nhẹ!"

Người tiếp theo phàn nàn là thành viên bồi thẩm đoàn của Liên Minh Thiêng Liêng.

"Ngài đã quên rồi à? 'Du khách đến từ thế giới khác phải được bảo vệ', có phải lời dạy của không ai khác ngoài các Thánh Thần không?" (Uther)

"T-Tôi biết điều đó, nhưng..."

"Cô ấy không phải là một ác quỷ độc ác mà mọi người lo lắng. Cô ấy là tái sinh của một cư dân cổ xưa, một Ifrit. Hơn nữa, cô ấy mới đến thế giới này, thiếu kiến thức nên đã gây ra sự cố đáng tiếc. May mắn thay, không có thương vong nào trong các mạo hiểm giả. Chẳng phải việc thể hiện một trái tim rộng mở ở đây có phù hợp với lời dạy của các Thánh Thần không?" (Uther)

"...Đã hiểu."

Người của Liên Minh Thiêng Liêng cũng đã rút lui.

"......Không...thương vong?" (Sumire)

Sumire-san lẩm bẩm.

"Có gì sai không?" (Eugene)

"K-Không, không có gì đâu." (Sumire)

Cô lắc đầu sang một bên khi tôi hỏi.

Có điều gì đó đang làm phiền cô à?

"Bệ hạ, Eugene Santafield đến từ Đế quốc. Nếu Eugene là người đã đưa cô ấy trở lại, chẳng phải nhiệm vụ che chở cho cô ấy sẽ rơi vào tay Đế quốc sao?"

Người cuối cùng lên tiếng là giáo viên của Học viện đã im lặng suốt thời gian qua và đến từ Đế quốc.

—Cư dân của Đế quốc sẽ luôn có tâm huyết hành động theo những cách giúp Đế quốc thịnh vượng.

Xuất thân thầy có câu trích dẫn như thế nếu tôi nhớ không lầm.

Ban đầu anh ấy dường như không có nhiều hứng thú, nhưng có vẻ như anh ấy không thể để cô ở lại sau khi biết rằng cô là một Dị Giới Nhân và một Ifrit.

Nghe vậy, Hiệu trưởng vuốt râu như đang nghĩ tới điều gì đó.

"Ngài có lý. Vậy hãy để Eugene từ Đế quốc được chỉ định làm người giám hộ cho Sumire-kun. Sau đó, bản thân cô ấy có thể quyết định phải làm gì. Thế còn chuyện đó thì sao?" (Uther)

"Không có phản đối."

Giáo viên không chần chừ và đồng ý.

Trong Thành Phố Hầm Ngục, lời nói của Vua Uther là tuyệt đối.

Không có người nào có thể chống lại ông ta.

...Tôi, một người giám hộ?

Người giám hộ của cô ấy á?

Tôi nhìn sang bên cạnh mình, và người chuyển sinh Sumire cũng đang nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau mà không để ý.

Đôi mắt to của cô đang nhìn tôi căng thẳng.

"Vậy thì, Eugene, bây giờ mọi chuyện tùy thuộc vào cậu. Đừng lo lắng. Nếu cậu gặp rắc rối về bất cứ điều gì, hãy đến tham khảo ý kiến của tôi. Tất nhiên, tôi sẽ cung cấp một khoản trợ cấp thỏa đáng!"

"O-Okay..." (Eugene)

Tôi gật đầu trước lời nói của Hiệu trưởng.

Điều này đang ngày càng tiến triển hơn nữa.

Tôi một lần nữa hướng ánh mắt của mình về phía cô gái bên cạnh.

Trái tim tôi ngừng đập.

Cho đến bây giờ tôi đã không để ý vì mọi thứ quá bận rộn nhưng cô xinh đẹp đến khó tin.

Mái tóc vàng nhạt bóng mượt, đôi mắt to tròn và đôi môi hồng hào.

Làn da có thể nhìn thấy qua khe hở của chiếc áo choàng có màu trắng như lụa.

Tôi cảm thấy điều này khi lần đầu tiên tôi gặp cô trong hầm ngục , nhưng...

(Cô ấy thực sự là một cô gái xinh đẹp...) (Eugene)

Có phải vì cô là người chuyển sinh ở dị giới không? Bởi vì cô  là một chủng tộc đặc biệt như Ifrit? Hoặc có thể vì bản thân cô rất đặc biệt?

Không, đừng nghĩ những điều không cần thiết.

Trước tiên hãy đối mặt với cô một cách đàng hoàng.

"Hân hạnh được gặp cô, tên tôi là Eugene Santafield." (Eugene)

"Tôi là...Sumire. Cũng hân hạnh được gặp anh." (Sumire)

Sumire lo lắng nắm lấy bàn tay tôi đưa cho cô.

Và bằng cách này, một công việc nữa đã được thêm vào cho tôi dưới hình thức trở thành người giám hộ của người chuyển sinh Ifrit, Sumire.

◇◇

"Và vì anh quá bận chăm sóc cô gái đến từ thế giới khác nên anh đã đến chỗ tôi muộn phải không?"

Ma Vương Erinyes đang trừng mắt nhìn thẳng vào tôi.

Eri đang nằm uể oải trên giường với bộ đồ lót thật gợi cảm.

Nó là chất độc cho mắt.

Tôi trả lời cô trong khi cố gắng không nhìn quá nhiều về phía đó.

"Xin lỗi vì điều đó. Tuần này thực sự rất bận rộn." (Eugene)

Tôi chắp hai tay lại và cúi đầu nhìn Eri.

"Hừmm tôi hiểu. Đang chăm sóc một cô gái à." (Eri)

"Có vẻ như cô muốn nói điều gì đó..." (Eugene)

"Anh đã chạm tay vào cô ấy chưa?" (Eri)

Cô đã nói điều gì đó quá đáng.

"Như thể tôi sẽ làm vậy ấy!" (Eugene)

"Hooh ~ , điều đó có đúng không?" (Eri)

Nói rồi, Eri đưa mặt lại gần cổ tôi.

"Tôi ngửi thấy mùi hương của một người phụ nữ khác từ anh, Eugene. Có vẻ như hai người đã dính khá gần nhau." (Eri)

"...Dù sao thì tôi cũng là người giám hộ của cô ấy." (Eugene)

"Nói thẳng ra đi! Sự thật là anh đã làm chuyện đó với cô ấy rồi phải không?!" (Eri)

"Như tôi đã nói, tôi chưa làm gì cả!" (Eugene)

Tôi cảm thấy như thể mình đang bị nghi ngờ về tội ngoại tình.

Tôi không phải bạn trai của Eri và tôi cũng chưa làm gì Sumire cả.

Tôi thở dài và tiếp tục trả lời câu hỏi của Eri.

Ma Vương Eri ngày đó thực sự rất kiên trì.

Tôi thề sẽ không nói về Sumire với Eri trong tương lai.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro