Chương 7: Sumire Tìm Hiểu Về Dị Giới
◇Sumire POV◇
"Vậy trước tiên, tôi sẽ hướng dẫn cô đến Học viện Lykeion, okay?" (Eugene)
"Okay! Tôi sẽ trông cậy vào anh, Eugene-san!" (Sumire)
Tôi lo lắng đi theo Eugene-san.
Tôi qua đêm trong phòng riêng của một bệnh viện lớn.
Tôi sẽ ở đó trong 7 ngày, dường như để quan sát thể trạng của tôi.
Mặc dù vậy, tôi thực sự không cảm thấy có gì đó không ổn trong cơ thể mình.
Rõ ràng là nó muốn nói với tôi về nhiều điều mà tôi phải nhận thức được trong lối sống dị giới của mình.
Đúng vậy, tôi -Sashiogi Sumire- đã chuyển sinh ở dị giới!
...Tôi đã nhớ họ của mình.
Nhưng ngoài cái tên ra, những ký ức khác của tôi đều mơ hồ.
Tôi nhớ rằng tôi là người Nhật, sinh ra và lớn lên ở Tokyo.
Nhà tôi ở thành phố Shinagawa và tôi có kỷ niệm chơi với em gái mình ở công viên gần con kênh.
Tôi lờ mờ nhớ được khuôn mặt của gia đình mình, nhưng khuôn mặt của bạn bè tôi...tôi thậm chí còn hầu như không nhớ được họ.
Và ký ức về kiếp trước của tôi đang dần mờ nhạt như thể đó là một giấc mơ.
(...Có lẽ ký ức về tiền kiếp của mình chỉ là ảo ảnh...?) (Sumire)
Tôi thậm chí còn nghĩ vậy.
Nhưng tôi không có thời gian để nhớ về kiếp trước của mình.
Cuộc sống dị giới của tôi thực sự rất bận rộn.
Rào cản ngôn ngữ bằng cách nào đó đã được giải quyết nhờ chiếc vòng tay ma thuật mà Đức Vua tặng cho tôi, nhưng mọi thứ khác đối với tôi đều là một cú sốc văn hóa.
Thức ăn, quần áo, lối sống, dụng cụ; Tôi phải học tất cả từ con số không.
Nhưng thật nhẹ nhõm khi họ chào đón tôi một cách lịch sự như vậy.
Đó là bởi vì tôi là một Dị Giới Nhân.
Các vị Thần của thế giới này rõ ràng đã bảo họ hãy trân trọng những Dị Giới Nhân.
Cảm ơn các vị Thần ạ!
"Sumire-san, ở đây." (Eugene)
"V-Vâng!" (Sumire)
Tôi quay trở lại thực tại sau lời nói của Eugene-san.
Tôi đang nhận được lời giải thích về cơ sở vật chất của Học Viện Ma Thuật từ Eugene-san.
"Đây sẽ là lớp học của cô, Sumire-san. Nó được gọi là Lớp Học Đặc Biệt và cô sẽ học các bài học cá nhân từ giáo viên trong một thời gian. Nếu tôi nhớ không nhầm thì người phụ trách là Rin-sensei. Tôi sẽ giới thiệu giáo viên sau." (Eugene)
"Đây là quán ăn tự phục vụ. Nó mở cửa từ 8:00 đến 20:00, vì vậy cô có thể sử dụng bất cứ lúc nào muốn. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô sẽ nhận được một khoản trợ cấp để trang trải chi phí hàng ngày vì cô là Dị Giới Nhân, phải không?" (Eugene)
"Đây là sân tập. Các chiến binh và Pháp Sư sử dụng nơi này. Tôi á? ...Tôi không đến đây nhiều với tư cách là một Kết Giới Sư." (Eugene)
Eugene-san vui lòng giải thích cho tôi.
Tôi viết ra để khỏi quên.
"Đây là phòng nhân viên. À, Rin-sensei tới rồi. Tôi sẽ đi gọi cô ấy." (Eugene)
Nói xong, Eugene-san bước đến chỗ của một sensei tai cáo xinh đẹp đang ở.
Đôi tai cáo đó...là thật phải không?
Thế giới này có những người được gọi là Thú Nhân, và có những người có tai mèo và tai chó.
Có vẻ như người phụ trách tôi là sensei Thú Nhân tai cáo.
Sensei đã đến chỗ tôi.
"Vậy ra cô là Dị Giới Nhân được đồn đại. Tôi là Rin, người sẽ dạy cô. Nếu có gì không hiểu hãy hỏi tôi. Tuy nhiên tôi nghe nói rằng cô sẽ phải ở lại bệnh viện một thời gian..." (Rin)
"Vâng, tên tôi là Sashiogi Sumire! Rất vui được gặp cô! Tôi được yêu cầu phải vào ký túc xá của Học viện sau 1 tuần nằm viện." (Sumire)
"Tốt. Có thể cô đã biết điều này nhưng Hiệu trưởng Học viện đã chỉ định Eugene làm người giám hộ của cô. Về mặt kỹ thuật, tôi sẽ là trợ lý trong việc đó. Nếu có điều gì khiến cô cảm thấy khó tư vấn với con trai, đừng ngần ngại đến gặp tôi." (Rin)
"V-Vâng...Tôi sẽ trông cậy vào cô." (Sumire)
"Yup, tin tưởng vào tôi nhé." (Rin)
Rin-sensei là một nữ giáo viên nhưng cách nói chuyện của cô lại giống đàn ông.
Thật là một sensei tuyệt vời.
Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy hỏi ý kiến cô ấy.
Nhưng người giám hộ của tôi chỉ có mỗi Eugene-san.
Bởi vì đó là mệnh lệnh của Đức Vua.
Eugene-san là người giám hộ của tôi dù còn là học viên nhưng tôi cảm thấy hơi hoang mang.
Nhưng bạn được coi là người lớn trên thế giới này khi bạn đủ 15 tuổi.
Anh là một người trưởng thành ở tuổi 17.
Rin-sensei chắc hẳn đang bận nên cô ấy nhanh chóng quay lại chỗ ngồi.
Người hướng dẫn tôi lần nữa là Eugene-san.
"Eugene-san, tôi sẽ lại làm phiền anh nữa." (Sumire)
Tôi nói điều này một cách đáng xấu hổ và anh cười khúc khích.
"Đó là mệnh lệnh trực tiếp từ Đức Vua và là người đứng đầu Học viện. Đó là một vinh dự. Ngoài ra, mức lương cũng khá tốt." (Eugene)
Vì vậy, có vẻ như vậy.
Công việc... Công việc à.
Những lời đó khiến trái tim tôi thắt lại một chút.
Một cảm giác khó diễn tả.
Liệu anh có không liên quan đến tôi nếu đó không phải là công việc của anh nữa không...?
Không không!
Đừng trở nên ảm đạm như thế!
Tôi đẩy những suy nghĩ kỳ lạ đó vào một góc trong đầu.
Tôi đã được dạy về cơ sở vật chất chính của Học viện trong khoảng một giờ.
"Vậy là chúng ta đã đi vòng quanh xong các cơ sở chính rồi, nhưng còn nơi nào khác mà cô muốn khám phá không? Học viện rất lớn nên tôi nghĩ sẽ không thể ghi nhớ tất cả chúng trong một lần, nhưng có nơi nào khơi gợi sự quan tâm của cô không?" (Eugene)
Eugene-san quay lại và hỏi tôi.
"Ừm, tôi muốn đi thêm một vòng nữa để không bị lạc." (Sumire)
"Hiểu rồi. Vậy thì hãy đi vòng quanh toàn bộ Học viện trong khi nhìn vào bản đồ nhé." (Eugene)
Eugene-san không hề tỏ ra khó chịu và làm theo yêu cầu của tôi.
Thật là một quý ông.
Tôi nhìn theo bóng lưng Eugene-san khi anh giải thích về Học viện với thái độ bình tĩnh trong khi nhớ lại lần gặp anh.
—Bên trong ngọn lửa địa ngục.
Anh đưa tay ra một cách tử tế về phía tôi trong khi mỉm cười.
Nắm lấy tay tôi và...
Chỉ nhớ đến điều đó thôi cũng khiến mặt tôi nóng bừng.
(Eugene-san...lúc đó thật tuyệt.) (Sumire)
Anh phải rất nổi tiếng.
"À, nói mới nhớ, vừa rồi tôi đã hỏi Rin-sensei, nhưng có vẻ như sổ tay học viên và thẻ học viên của cô đã sẵn sàng rồi, vậy chúng ta hãy đến bộ phận công tác học thuật để lấy nhé." (Eugene)
"Okay." (Sumire)
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
"Ngoài ra, có phòng hội học sinh gần khu học thuật nên tôi sẽ hướng dẫn cô đến đó." (Eugene)
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hội học sinh là một tổ chức cực kỳ lớn phải không?" (Sumire)
Tôi đã nghe điều đó từ Sensei.
Vậy là ngay cả dị giới cũng có hội học sinh. Nó thật thú vị! -là những gì tôi nghĩ.
"Ừm, hội học sinh được coi như một câu lạc bộ, nhưng nó là một trong những phe phái mạnh nhất Học viện. Một phe lớn khác là câu lạc bộ kiếm thuật." (Eugene)
"Tôi hiểu rùi ~ ." (Sumire)
Vậy hai nhóm đó là những phe vô song.
Câu lạc bộ kiếm thuật... Nghe có vẻ giống dị giới thật.
"Không có câu lạc bộ nào dành cho Pháp Sư á?" (Sumire)
"Tất nhiên là có. Nhưng xét cho cùng thì ma thuật hoàn toàn khác tùy thuộc vào nguyên tố." (Eugene)
Các câu lạc bộ rõ ràng được phân tách rõ ràng bởi các nguyên tố.
Hơn nữa, các nguyên tố tương ứng không hòa hợp với nhau lắm...
"Có vẻ phức tạp." (Sumire)
"Ừm, dần dần cô sẽ quen thôi." (Eugene)
Tôi được dạy nhiều thứ khác nữa, nhưng có quá nhiều thứ tôi không thể nhớ hết được.
"Nhân tiện, Eugene-san, anh tham gia câu lạc bộ nào vậy?" (Sumire)
"...Câu Lạc Bộ Sinh Vật." (Eugene)
"Câu Lạc Bộ Sinh Vật!" (Sumire)
Điều đó khác với ấn tượng của tôi về Eugene-san, và nó thật dễ thương.
Đây là dị giới, vậy có lẽ sẽ có những thứ như tiên và kỳ lân chăng?
"Tôi có thể xem nó sau được không?" (Sumire)
"Chà, tôi ổn với điều đó..." (Eugene)
"?"
Anh có vẻ không thích lắm.
Có điều gì mà anh không muốn người khác nhìn thấy chăng?
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Eugene-san bước vào tòa nhà phụ trách học thuật.
Tôi theo sau anh.
Tôi nhận được thẻ học viên và sổ tay học viên từ bà lão ở quầy.
Tôi đã làm vậy, nhưng...
"Eugene-san, sổ tay học viên to quá." (Sumire)
Anh gọi nó là sổ tay nên tôi tưởng tượng nó nhỏ nhưng nặng như một cuốn sách bìa cứng.
Nó đủ nặng để cần hai tay để mang nó.
Tôi không muốn mang cái này đi khắp nơi.
"Sumire-san, thử nói 'Đóng Sách' trong khi cầm cuốn sổ tay học viên xem." (Eugene)
"Ờm...Đ-Đóng Sách...?" (Sumire)
Khoảnh khắc tiếp theo, cuốn sổ tay học viên biến mất không một tiếng động.
"Eeeh?! Eugene-san, sổ tay học viên của tôi biến mất rồi!" (Sumire)
"Tiếp theo, hãy thử nói 'Mở Sách'." (Eugene)
"Mở Sách...?" (Sumire)
Lần này, cuốn sổ tay học viên bỗng nhiên xuất hiện trên tay tôi!
"Wawawa!" (Sumire)
"Và vì vậy, cô có thể mang nó ra bất cứ lúc nào như thế." (Eugene)
W-Wow!
Điều này làm cho nó dễ dàng để mang theo.
"Sổ tay học viên của Học Viện Ma Thuật cũng đóng vai trò là ID cá nhân và nó là một tài liệu quan trọng thể hiện thông tin cá nhân, trạng thái và kỹ năng của cô. Hãy đảm bảo không để nó ở ngoài trời suốt thời gian đó và cất nó bằng Đóng Sách." (Eugene)
"H-Hiểu rồi! ...Đóng Sách!" (Sumire)
"Giờ thì, hãy kiểm tra phòng hội học sinh." (Eugene)
Nói xong, Eugene-san đi đến tòa nhà 3 tầng lớn gần đó.
Đây có phải là tòa nhà nơi chúng ta sẽ tìm thấy phòng hội học sinh không?
"Eugene-san, tòa nhà này là gì vậy?" (Sumire)
"Đây là phòng hội học sinh." (Eugene)
"...Hở?" (Sumire)
Đ-Đây?
Đây không phải là một căn phòng mà là cả một tòa nhà...
"Trong Học viện này, hoạt động của câu lạc bộ rất quan trọng và những câu lạc bộ có thành tích sẽ được tặng những tòa nhà. Hội học sinh là một tổ chức nổi bật ngay cả trong Học viện, nên phòng câu lạc bộ của họ cũng rất lớn." (Eugene)
"Tôi hiểu rùi ~ ." (Sumire)
Đúng là các phòng câu lạc bộ trong thế giới của tôi cũng sẽ lớn hơn tùy thuộc vào quy mô của câu lạc bộ, nhưng...có cả một tòa nhà cho riêng mình thật là ấn tượng.
Quy mô của dị giới rất lớn.
"Cô có thể tự do ra vào tầng 1 của tòa nhà hội học sinh. Thậm chí còn có cửa sổ tư vấn cho những người lo lắng về các hoạt động và lớp học của câu lạc bộ. Cô đã có Rin-sensei rồi, nên tôi không nghĩ cô sẽ cần thứ đó đâu." (Eugene)
"Tôi cũng có anh mà, Eugene." (Sumire)
"U-Ừm. Đúng vậy." (Eugene)
Khi tôi nói điều này, Eugene mỉm cười như thể có chút xấu hổ về điều đó.
Nếu có điều gì lo lắng, tôi đang nghĩ đến việc hỏi ý kiến Eugene-san.
Rốt cuộc thì anh thực sự rất dễ nói chuyện.
Nhưng...
(Eugene-san có bạn gái không nhỉ?) (Sumire)
Nếu anh có, cô ấy có thể tức giận vì tôi đã độc chiếm anh ấy suốt thời gian qua.
Nhưng không có bóng dáng của một người phụ nữ nào trong cách nói chuyện của Eugene-san.
Sẽ thật tuyệt nếu anh không có.
K-Không, không có ý nghĩa sâu xa nào trong đó cả đâu nhé!
"Ôi trời, đó không phải là Eugene-kun sao? Thật hiếm thấy."
Một nữ sinh nói chuyện với chúng tôi ở tầng 1 của tòa nhà hội học sinh.
Dựa vào chiếc băng tay của cô ấy, có vẻ như cô ấy đến từ hội học sinh.
"Xin chào. Chúng tôi có gây phiền phức không?" (Eugene)
"Không đời nào. Cậu luôn luôn được chào đón. Nhân tiện, cô gái ở đó là ai vậy?"
"Sashiogi Sumire-san. Một học sinh chuyển trường." (Eugene)
'Người được đồn là đến từ thế giới khác á?! Tôi rất vinh dự được gặp cô. Tôi là Teresia phụ trách công việc chung của hội học sinh. Hân hạnh được gặp cô!" (Teresia)
"V-Vâng...Tôi là Sashiogi Sumire. Hân hạnh được gặp cô." (Sumire)
Đánh giá từ phản ứng của cô ấy, tên tuổi của tôi chắc hẳn đã được lan truyền khá rộng rãi trong Học viện.
Đó là một chút xấu hổ.
"Teresia phụ trách cửa sổ tư vấn mà tôi vừa nói với cô. Nếu có điều gì làm phiền, cô có thể hỏi ý kiến cô ấy." (Eugene)
"Fufufu, có thể đến bất cứ lúc nào. Tôi sẽ mang trà và bánh ngọt ngon ra." (Teresia)
Hơi hấp dẫn đấy.
Teresia-san thực sự mang lại cảm giác rất dễ nói chuyện.
"Vậy thì đã đến lúc chúng ta phải đi rồi Sumire-san." (Eugene)
"Okay. Teresia-san, xin lỗi vì đã làm phiền." (Sumire)
Eugene-san và tôi cúi chào và chuẩn bị rời đi.
Nhưng Teresia-san trông như muốn nói điều gì đó.
"Eugene-kun, cậu không đi gặp Hội trưởng à?" (Teresia)
"Nó sẽ chỉ gây rắc rối thôi." (Eugene)
"Tôi...không nghĩ là như vậy." (Teresia)
"Xin hãy gửi lời chào dùm tôi nhé." (Eugene)
Có vẻ như có một số tình huống cơ bản.
Nó làm phiền tôi một chút, nhưng thật khó để hỏi.
Có lẽ tôi nên thử hỏi sau.
Đúng lúc đó, có một số nam sinh từ lối vào đi vào.
Mọi người đều có thể chất tốt và có vũ khí treo ở thắt lưng.
Họ có vẻ giống như những võ sư.
Wow, nó thực sự có cảm giác giống dị giới!
Họ mang theo vũ khí như bình thường!
Họ dường như đang trò chuyện, nhưng khi họ chú ý đến chúng tôi, biểu cảm của họ thay đổi.
Đôi mắt của họ trở nên sắc bén và họ tiếp cận chúng tôi.
C-Cái gì vậy?
"Oi, Eugene, tên sai vặt ở Câu Lạc Bộ Sinh Vật đang làm gì ở đây vậy?"
"Có lẽ nào mày vẫn bám đuôi Hội trưởng à?"
"Mày không được liên quan gì đến Hội trưởng đâu, Eugene!"
"Này, dừng lại đi." (Teresia)
Teresia-san ngăn những nam sinh đang làm phiền chúng tôi lại.
"Đi thôi, Sumire-san." (Eugene)
"O-Okay..." (Sumire)
Eugene-san phớt lờ họ.
Nhưng những người đàn ông đó đã di chuyển và chặn đường chúng tôi.
"Oi, đừng phớt lờ tụi tao, Eugene."
"Ồ, mày đang mang theo một cô gái dễ thương đấy."
"Này em gái, hãy đến chơi với bọn anh thay vì tên này nào."
Một người đàn ông cố gắng đặt tay lên vai tôi.
(Eh?!) (Sumire)
Tôi nhăn mặt mà không thể làm gì được.
*Vồ lấy!*
Nhưng Eugene-san đã tóm lấy cánh tay của người đàn ông đó.
"Anh không thấy là cô ấy không thích điều này sao? Dừng lại đi." (Eugene)
"Hah?! Mày đang chơi trò gì thú vị ở đây vậy?! Buông ra!"
Người đàn ông cố gắng giằng mình ra khỏi vòng tay của anh, nhưng Eugene-san không nhúc nhích lấy một inch.
"M-Mẹ kiếp! Tao không thể di chuyển!"
Eugene-san cuối cùng cũng buông tay và người đàn ông cuối cùng cũng rời đi.
"Mày...đang gây chiến với bọn tao à?!"
Thường thức là như này sao?!
Chính các người là người gây chuyện!
Nhưng các nam sinh đã vây quanh chúng tôi.
"E-Eugene-san...chúng ta nên làm gì đây?" (Sumire)
"Thật rắc rối." (Eugene)
Vẻ mặt của anh khi nói điều này...
(Eh...? Anh ấy có vẻ không gặp rắc rối gì cả...?) (Sumire)
Tôi nhận thấy theo bản năng.
Eugene-san ở đây cực kỳ bình tĩnh.
Anh không lo lắng chút nào ở đây.
Vậy thì tôi không cần phải lo lắng nữa nhỉ?
Thực sự ở đây chính là các nam sinh không bình tĩnh.
"Oi, nhỡ cậu ta bị thương thì sao?!"
Anh chàng ở bên cạnh người bị nắm lấy tay phàn nàn.
"Muốn tôi sử dụng Hồi Phục Ma Pháp cho hắn ta không?" (Eugene)
"Đó không phải là điều tao muốn nói!"
...Eugene-san có thể nào là...đồ ngốc không?
"Ở đây khá ồn ào. Có chuyện gì đã xảy ra à?"
Đúng lúc đó, một nữ sinh cao ráo, mảnh khảnh và xinh đẹp từ cầu thang bước xuống.
"Hội trưởng!" (Teresia)
Tôi nghe thấy giọng nói của Teresia-san.
Cùng lúc chuyện này xảy ra, những người ở tư thế chiến đấu ngay lập tức giữ khoảng cách với chúng tôi.
Nếu phải làm vậy, tôi sẽ miêu tả cô ấy như một bông hoa ngọt ngào và đáng yêu.
Mái tóc bạc lấp lánh và đôi mắt ngọc lưu ly.
Cách đi đứng, tư thế, cách nói chuyện của cô ấy đều mang vẻ tao nhã.
Có vẻ như cô ấy là Hội trưởng Hội học sinh của Học Viện Ma Thuật.
"Tại sao lại có tiếng ồn ào ở đây?"
Lời nói của cô gái đó khiến những người đang làm phiền Eugene-san im lặng.
Họ đang tránh giao tiếp bằng mắt một cách lúng túng.
Thái độ đó là sao vậy?!
Điều đó hoàn toàn khác với chỉ vài giây trước!
Hội trưởng Hội học sinh sau đó hướng ánh mắt về phía chúng tôi.
Và rồi, biểu hiện của cô ấy đột nhiên thay đổi.
Cô ấy tỏ ra ngạc nhiên trong giây lát rồi nở một nụ cười thật tươi.
"Eugene?! Cậu đến gặp tớ phải không?!"
Nói xong, cô ấy nhảy vào ngực Eugene-san.
E-Eeeeeeh?!!!
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro