Chương 79: Học Viện Hội - Ngày 2

"Có nhiều quái vật hơn bình thường...mình nghĩ vậy?"

Tôi tự mình nói điều này trong khi bị bao vây bởi lũ Hắc Ogre.

Đây là Tầng 29 của Tháp Zenith, Babel.

Không có nhiều học viên thám hiểm xung quanh vì Học Viện Hội.

Điều đó nói lên rằng, rất hiếm khi bị một đàn quái vật tấn công ngay sau khi vừa ra khỏi thang máy hầm ngục.

Tôi đã solo từ hôm qua và tôi đã ngẫu nhiên thám hiểm các tầng của Tháp Zenith.

Nguyên nhân là do yêu cầu của Hiệu trưởng.

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua.


◇◇

"Stampede ở Tháp Zenith...?" (Eugene)

Tôi đã học về nó trong các lớp học của Học viện.

Về cơ bản nó giống như Stampede thường được biết đến. Đó là một hiện tượng tự nhiên xảy ra vào thời điểm số lượng quái vật trong một lãnh thổ gia tăng quá nhiều.

Nó được gọi là tai họa hầm ngục.

"Umu, Tháp Zenith là một hầm ngục có rất nhiều mạo hiểm giả. Tuy nhiên, điều đó khó xảy ra hơn so với các hầm ngục khác." (Uther)

"Nếu tôi nhớ không lầm thì lần cuối cùng là hơn 10 năm trước phải không?" (Eugene)

"Đúng rồi. Ngoài ra, quy mô không có nhiều. Nhiều nhất chỉ có khoảng 2.000 quái vật trốn thoát khỏi Hầm Ngục Cuối Cùng." (Uther)

"Không phải có rất nhiều quái vật sao?" (Eugene)

"Có hàng ngàn mạo hiểm giả ở Thành phố Hầm Ngục này. Một con số như thế sẽ không gây ra mối đe dọa nào cả." (Uther)

"Đúng vậy." (Eugene)

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng Hiệu trưởng Uther trông không ổn chút nào.

"Có điều gì khiến ông lo lắng à?" (Eugene)

"...Sự biến đổi của thế giới trong chu kỳ 1.000 năm." (Uther)

"Hở?" (Eugene)

Tôi yêu cầu Hiệu trưởng nhắc lại điều đó.

"Các Thần Linh sống ở Thần Giới thỉnh thoảng đưa ra những thử thách cho thần dân Nhân Giới. Người ta nói rằng điều này xảy ra theo chu kỳ 1.000 năm." (Uther)

"Tôi biết về lời dạy của Vận Mệnh Nữ Thần-sama từ Giáo Hội Nữ Thần, nhưng... nó có liên quan đến chuyện này không?" (Eugene)

"Ở Tây Lục Địa, có Đại Ma Vương đã thống trị thế giới 1.000 năm trước và đang cố gắng hồi sinh; Nam Cực Lục Địa có Đại Ma Vật, Hắc Long Glasya Labolas đã không di chuyển trong 1.000 năm, giờ càng hoạt động nhiều hơn; Bắc Cực Lục Địa có các Stampede quy mô nhỏ thường xảy ra ở Abyss. Vậy thì sẽ không có gì lạ khi Tháp Zenith -cũng là Hầm Ngục Cuối Cùng- có điều gì đó kỳ lạ xảy ra." (Uther)

"......Đúng vậy." (Eugene)

Nếu có nhiều chuyện như vậy đang xảy ra ở khắp mọi nơi trên thế giới thì sẽ thật kỳ lạ nếu chỉ riêng Tháp Zenith lại êm ắng như thường lệ.

"Tôi muốn đến đó để điều tra với tư cách là Hiệu trưởng Học viện, nhưng tôi bị Hầm Ngục Chủ ghét nên điều đó thật khó khăn." (Uther)

"Hiện tại Anemoi-san là người cai trị hầm ngục phải không?" (Eugene)

Tôi nhớ đến cô bé mặc áo choàng đỏ ngày hôm nọ.

"...Sao cậu lại biết tên ngài ấy?" (Uther)

"Hôm nọ tôi đã gặp cô ấy." (Eugene)

"Cái gì?!" (Uther)

Thật hiếm khi thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của Hiệu trưởng Uther.

"Cậu vẫn ổn chứ?" (Uther)

"Chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường thôi." (Eugene)

"Tôi hiểu rồi... Tuy nhiên, ngài ấy sẽ cố giết tôi mà không cần hỏi han khi tôi bước vào Tháp Zenith." (Uther)

Đó là một vấn đề hết sức nguy hiểm.

"Ông có làm gì để khiêu khích Hầm Ngục Chủ không?" (Eugene)

"Có vẻ như ngài ấy không thích việc tôi thân thiết với Hầm Ngục Chủ trước đây." (Uther)

"Đó là tất cả á?" (Eugene)

"Hầm Ngục Chủ trước đây là một người nghiện rượu, vì vậy tôi sẽ gửi cho họ một ít như một khoản hối lộ để điều chỉnh độ khó của hầm ngục." (Uther)

"T-Thế có ổn không?" (Eugene)

"Ngoài ra, tôi đã cố gắng phá đảo Tháp Zenith từ bên ngoài." (Uther)

"Điều đó bị cấm bởi các quy tắc của Liên Minh Hầm Ngục, phải không?" (Eugene)

"Tôi đã bị đánh rơi bởi một 'sấm sét' từ Thần Giới. Lúc đó tôi tưởng mình chuyển sinh luôn rồi." (Uther)

"Tôi rất ấn tượng khi ông sống sót trở ra..." (Eugene)

"Tôi cũng đã thử mở một lỗ trên trần của Tháp Zenith để thông sàn..." (Uther)

"Đó là việc phá hủy hầm ngục rõ ràng!" (Eugene)

Lão già này đã phá vỡ mọi quy tắc do chính mình đặt ra?!

Không, nó là cách khác. Ông đã tự mình làm chúng và Thần Giới đã nổi giận nên đã biến chúng thành luật lệ à...

"Và vì vậy, đã có một 'cảnh báo' từ các Thiên Thần liên quan đến những nỗ lực trong quá khứ của tôi. Nhân tiện, lời nhắn là 'không có lần sau'." (Uther)

"...Uwaaa." (Eugene)

"Và cậu đã biết lý do tại sao Hầm Ngục Chủ và Thần Giới lại để mắt đến tôi. Tôi không thể di chuyển dễ dàng được." (Uther)

Bây giờ tôi đã hiểu lý do.

"Vậy tôi sẽ đi điều tra." (Eugene)

"Xin lỗi vì điều đó." (Uther)

"Dù sao thì tôi cũng chẳng có việc gì để làm." (Eugene)

Hãy trả nợ cho tôi khi tôi có thể.

"Vậy tôi nên điều tra cái gì đây?" (Eugene)

"Đúng vậy... Bất cứ điều gì không được phép, nhưng...tôi muốn cậu kiểm tra và báo cáo bất kỳ thay đổi nào về số lượng quái vật, sự hung dữ của chúng, và -nếu có thể- thì cả Boss Tầng. Tôi thường ở văn phòng Hiệu trưởng, nhưng nếu tôi không ở đó, cậu có thể báo cáo với giáo viên trong Học viện hoặc viên chức hầm ngục, để họ có thể báo cáo lại cho tôi." (Uther)

"Đã hiểu, Hiệu trưởng." (Eugene)

"Bây giờ tôi trông cậy vào cậu. Tôi sẽ tiếp tục điều tra từ bên ngoài." (Uther)

Cuối cùng, có vẻ như tôi sẽ điều tra.

Tôi chia tay Hiệu trưởng và bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thám hiểm.


◇◇


"Ở đây cũng không có gì bất thường cả." (Eugene)

Tôi đang nhảy ngẫu nhiên lên các tầng từ 1-99.

Điều khiến tôi bối rối nhất là khi một con Cockatrice và Basilisk tấn công tôi.

Chúng là những con quái vật được cho là ngay cả Long Tộc cũng phải sợ hãi vì chất độc chết người của chúng nhưng...

(Mình đã được cứu nhờ khả năng kháng độc tăng lên nhờ khế ước với Eri.) (Eugene)

Tôi bị hơi thở độc tấn công và thoát ra ngoài với cảm giác hơi ngứa trên da.

(Hãy biết ơn tôi đi nhá.) (Eri)

(Cô đang xem à?) (Eugene)

(Đúng hơn là tại sao anh lại thám hiểm các tầng thấp hơn vào thời điểm này?) (Eri)

(Hiệu trưởng nhờ tôi. Ông ấy nói rằng Stampede có thể xảy ra ở Tháp Zenith.) (Eugene)

(Aaa, đến lúc đó rồi nhỉ.) (Eri)

Những lời của Eri làm tôi khó chịu.

(Cô biết điều gì đó, Eri?) (Eugene)

(Hửm? Fufufu ~ , bí mật ☆. Tôi sẽ kể cho anh nếu anh đến gặp tôi.) (Eri)

(O-Oi!) (Eugene)

(Hẹn gặp nhau nhé ~ .) (Eri)

Cô đã kết thúc việc truyền suy nghĩ.

Không thể khác được.

Chúng ta hãy đến Âm Ngục Phong Ấn sau.

Tôi thở dài.

"Cuối cùng cũng không có gì bất thường lớn cả..." (Eugene)

Tôi đã vào cuộc và cố gắng hết sức trong cuộc điều tra nhưng không thu được kết quả gì lớn.

Thực ra có lẽ sẽ nhanh hơn nếu cứ đi hỏi Ma Vương.

Ngay khi tôi vừa quay lại thang máy hầm ngục...

"?"

Tôi cảm thấy một cái nhìn.

Nó không có tính thù địch.

Đôi mắt như đang quan sát tôi.

Tôi tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt đó và tìm thấy họ ngay sau đó.

Tóc trắng và áo choàng đỏ.

Một cô bé đang nhìn tôi.

"Cô..." (Eugene)

Hầm Ngục Chủ: Anemoi Babel.

Tại sao cô ấy ở đây?

Cô ấy biến mất mà không nói gì.

Khuôn mặt cô ấy hiện ra trong giây lát là khuôn mặt của một đứa trẻ tinh nghịch.


◇◇


"Ooi, Eugene-kun ~ ! Cuối cùng em đã tìm thấy anh ~ ."

Tên tôi được gọi khi tôi rời khỏi Tháp Zenith và quay trở lại Học viện.

Người đang chạy về phía tôi là một cô gái dễ thương với mái tóc nâu và bộ quần áo thám hiểm màu trắng tung bay.

Rõ ràng tôi biết cô là ai.

Đó là cộng sự của tôi.

"Sumire, công việc của em với Câu Lạc Bộ Võ Thuật đã xong chưa?" (Eugene)

"Hôm nay em được nghỉ buổi chiều! Quan trọng hơn, tại sao anh lại thám hiểm một mình?! Thật nguy hiểm!" (Sumire)

"Anh được Hiệu trưởng yêu cầu. Ông ấy bảo anh điều tra Tháp Zenith." (Eugene)

"Thật sao? Có chuyện gì đã xảy ra à?" (Sumire)

"Aaa, về chuyện đó..." (Eugene)

Tôi tóm tắt những gì Hiệu trưởng đã nói với tôi.

"Sau khi thám hiểm anh có phát hiện được điều gì không?" (Sumire)

"Hừmm, không hẳn." (Eugene)

Tôi trả lời thành thật.

"Hừmm, hôm nay anh bận à? Tuy nhiên, em đang nghĩ đến việc đi tham quan Học Viện Hội hôm nay nếu anh có thời gian..." (Sumire)

"Được rồi. Hãy cùng nhau đi loanh quanh sau khi anh báo cáo xong kết quả nhé." (Eugene)

"Okay! Yay ☆" (Sumire)

Sumire mỉm cười bám lấy cánh tay tôi.

Tôi nhờ một giáo viên đi tuần Học Viện Hội báo cáo Hiệu trưởng.

Sau đó tôi đã đi tham quan Học Viện Hội với Sumire.

Thực sự sẽ thú vị hơn khi đi loanh quanh với ai đó hơn là đi loanh quanh một mình.

Chúng tôi đi loanh quanh một lúc và thấy một đám đông.

Tôi nhìn thấy một vòng đấu ở trung tâm.

Có tấm biển ghi: 'Địa điểm diễn ra trận sơ loại lần thứ 5 của Giải Đấu Võ Thuật'.

"Eugene-kun muốn xem không?" (Sumire)

"Em có quan tâm không, Sumire?" (Eugene)

"Một số người quen ở Câu Lạc Bộ Võ Thuật cũng tham gia." (Sumire)

"Anh hiểu rồi. Vậy thì chúng ta hãy đi kiểm tra xem." (Eugene)

Sumire và tôi đến gần địa điểm diễn ra trận đấu sơ loại.

Nhưng đáng tiếc là các trận đấu đã kết thúc và họ đang công bố vị trí.

Chúng tôi quyết định ít nhất là xem kết quả và ở lại đó.

Tại thời điểm đó...

"Thí sinh Claude!! Chúc mừng đã vượt qua vòng sơ loại!"

Giọng nói rõ ràng của phát thanh viên sử dụng loa phóng thanh ma thuật vang lên.

Sumire và tôi nhìn nhau.

Tên của một người quen mà cả hai chúng tôi đều quen thuộc.

Chúng tôi hướng ánh mắt của mình vào vòng đấu sơ loại và...

"Yo, hai người!"

Một người cầm giáo cao đáp xuống trước mặt chúng tôi.

Có vẻ như anh ấy đã nhảy từ sàn đấu đến đây.

Một Long Hiệp Sĩ mặc áo giáp màu xanh da trời và cầm một ngọn giáo bạc sáng ngời.

Dũng Giả Tập Sự từ Khoa Anh Hùng, Claude.

"Chúc mừng cậu đã vượt qua vòng sơ loại, Claude-kun." (Sumire)

"Cảm ơn nhé, Sumire-chan." (Claude)

Chàng trai hào hoa này cười để lộ hàm răng trắng bóng.

"Vậy là cuối cùng mày đã quyết định tham gia Giải Đấu Võ Thuật, Claude." (Eugene)

"Đó là mệnh lệnh từ quê hương: 'Hãy để lại kết quả dù thế nào đi nữa'." (Claude)

"Quê hương... Vậy là một mệnh lệnh từ đất nước của các Long Hiệp Sĩ." (Eugene)

Đất nước Claude sinh sống.

Đó là một hòn đảo nhỏ được bao quanh bởi những vách đá, đây là một quốc gia nhỏ nơi con người và Phi Long cùng tồn tại.

Tuy nhỏ nhưng lại là một quốc gia hùng mạnh đứng đầu về sức mạnh quân sự trong Liên Bang Blue Waters.

"Mày vất vả rồi, Dũng Giả Tập Sự của quân đội quốc gia." (Eugene)

Đế Quốc cũng ở trong tình trạng tương tự. Tôi có thể thông cảm cho Claude, người đang gánh trên vai những kỳ vọng của đất nước mình.

"Chính xác. Thật đau vai mà. Nhờ đó mà tao lên kế hoạch hẹn hò với cô gái dễ thương mà tao gặp trong Học Viện Hội—woaa, Hoả Ma Pháp trên tay cậu để làm gì vậy, Sumire-chan?" (Claude)

"Mày..." (Eugene)

Sự đồng cảm của tôi không còn nữa.

"Leona-chan và Teresia-san nói rằng nếu cậu ngoại tình thì có thể ném Hoả Cầu vào cậu, Claude-kun ~☆." (Sumire)

"Đợi đợi đã! Kích thước đó không phải là Hoả Cầu cho dù có nhìn thế nào đi nữa! Eugene, xin hãy nói điều gì đó đi!" (Claude)

"Sumire, xin hãy kiềm chế thêm một chút." (Eugene)

"Không thể khác được ~ ." (Sumire)

"Oi, Eugene, làm ơn dừng cậu ấy lại đi!" (Claude)

"Đừng lo lắng. Tao sẽ chữa lành nếu mày bị bỏng." (Eugene)

"Eugene!" (Claude)

"Cháy đi." (Sumire)

"Bình tĩnh nào, Sumire-chan!" (Claude)

Chà, Sumire sẽ giữ lại mọi điều đã nói và Claude sẽ cố gắng tránh né...

"Ôi trời, Claude-sama, cậu đã ở đây à?"

Nhưng có ai đó đang nói chuyện với chúng tôi và đang làm ầm ĩ lên.

Khi tôi nhìn sang đó, có một cô gái trong bộ váy lộng lẫy.

Có những hiệp sĩ xếp hàng phía sau cô để làm vệ sĩ.

Áo giáp của các hiệp sĩ có màu xanh lam.

Có một tấm khiên màu vàng làm huy hiệu trên ngực họ.

Họ là hiệp sĩ của Liên Bang Blue Waters.

Cô ấy hẳn phải là một cô gái có địa vị xã hội khá cao nếu đi cùng họ.

Khuôn mặt của Claude co rúm lại một chút sau khi nhìn thấy cô ấy.

Cô gọi anh ấy bằng tên nên chắc là người quen.

Tôi có nên chào cô ấy không? -trong lúc tôi đang do dự về chuyện đó...

"Hân hạnh được gặp mọi người. Tên tôi là Tifania Crystal. Tôi đã đính hôn với chàng trai ở đó, Claude Percival-sama. Xin hãy đối xử tốt với tôi."

Cô gái thanh lịch này tự giới thiệu mình như thế với một nụ cười.


Phản Hồi Bình Luận:

>Giờ thì, liệu Eugene có thể tham gia Học Viện Hội với các cô gái không?

-Tôi muốn khắc họa anh đi khắp nơi cùng với các nữ chính nhiều nhất có thể...nhưng lần này, nó nghiêng về phía nhẹ nhàng.


Tác Note:

Tôi sẽ tập trung vào Light Novel một thời gian.

Tôi muốn đến Comiket...


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro