Chương 3: cảnh tượng vui
Violet ngồi trên chiếc xe đạp, giỏ xe chở đầy những bó hoa tươi đủ sắc màu. Trên đầu, cô đội một chiếc mũ được đính những bông hoa nhỏ xinh, làm tôn lên nét rạng rỡ của cô. Với vẻ mặt tươi vui, Violet đi giao hoa đến từng nhà.
Khi đến cổng biệt thự nhà Gabriel, người hầu riêng của Gabriel, Ethan, bước ra để nhận hoa. Anh lịch sự cúi chào, lấy bó hoa từ tay Violet, rồi nhanh chóng quay vào bên trong.
Ethan mang bó hoa đến phòng làm việc của Gabriel và bắt đầu cắm chúng vào chiếc bình bông lớn trên bàn. Gabriel, đang chăm chú xem tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn thấy hoa liền cất tiếng:
"Hoa đẹp đấy. Lần này vẫn lấy ở cửa hàng cũ à? Trông có vẻ tươi hơn mấy lần trước."
Ethan khẽ lắc đầu, trả lời:
"Không phải đâu, cậu chủ. Lần này tôi đặt từ cô Violet. Nếu cậu chủ thích, lần sau tôi sẽ tiếp tục đặt ở chỗ cô ấy."
Nghe vậy, Gabriel khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. Anh ngắt một bông hoa, đưa lên mũi hít hương thơm dịu nhẹ, rồi trầm ngâm nói:
"Violet, cô ta vừa giao ở đây à? Được rồi. Chuẩn bị xe, chúng ta ra ngoài dạo quanh thị trấn một chút."
Ethan cúi đầu nhận lệnh, nhanh chóng rời đi để chuẩn bị. Gabriel khẽ vuốt nhẹ cánh hoa, nụ cười trên môi như ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển qua những con đường trong thị trấn, Gabriel ngồi trong xe, mắt chăm chú nhìn ra ngoài, như đang tìm kiếm điều gì đó. Đột nhiên, từ xa, anh thấy bóng dáng quen thuộc của Violet. Anh lập tức ra hiệu cho Ethan dừng xe lại.
Ngồi yên trong xe, Gabriel âm thầm quan sát Violet. Dưới bóng cây râm mát, cô đang ngồi nghỉ trên một băng ghế gỗ, vui vẻ rải những mẩu bánh vụn cho bầy chim bồ câu xung quanh. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua kẽ lá, khiến khung cảnh trở nên yên bình và dịu dàng lạ thường.
Bỗng nhiên, một cô bé cầm bong bóng chạy qua, vô tình vấp ngã và bật khóc. Violet lập tức đứng dậy, chạy lại đỡ cô bé. Sau khi an ủi, cô nhẹ nhàng tặng cô bé một bông hoa. Tuy nhiên, cô bé vẫn thút thít, đôi mắt ướt lệ nói:
"Nhưng... bóng của em bay lên trời mất rồi."
Violet khẽ xoa đầu cô bé, đôi mắt sáng lên khi nảy ra một ý tưởng. Cô nhẹ nhàng dẫn cô bé trở lại băng ghế, lấy từ trong túi áo một tờ giấy nhỏ và tỉ mỉ xếp thành một chiếc máy bay giấy. Sau khi hoàn thành, Violet mỉm cười, đưa chiếc máy bay cho cô bé và nói:
"Em nhìn xem, chiếc máy bay giấy này có được không? Nó cũng biết bay mà!"
Cô bé mở to đôi mắt lấp lánh, háo hức nhận lấy chiếc máy bay. Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt bé nhỏ:
"Em cảm ơn chị! Em thích lắm!"
Cô bé cười khúc khích, vẫy tay chào tạm biệt Violet rồi chạy đi chơi với chiếc máy bay giấy.
Ngồi trong xe, Gabriel đã quan sát mọi thứ. Nhìn thấy cách Violet dịu dàng chăm sóc cô bé, một nụ cười thích thú hiện lên trên môi anh. Trong giây phút ấy, ánh mắt của Gabriel chứa đựng sự tò mò lẫn ngưỡng mộ đối với cô gái giản dị nhưng đầy ấm áp này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro