Chương 5: chiếc khăn tay
Sau khi phát hiện mất chiếc khăn tay, Violet lo lắng tìm kiếm khắp mọi nơi trong nhà nhưng vẫn không thấy. Cô buồn bã kể lại với mẹ. Mẹ dịu dàng an ủi:
“Không sao đâu, con yêu. Nếu mất rồi, mẹ sẽ thêu cho con một cái mới. Không cần phải tốn sức tìm kiếm hoài đâu.”
Violet cảm thấy có lỗi, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm:
“Con sẽ tìm được mà! Con nghĩ mình còn một chỗ chưa tìm…”
Cô chúc mẹ ngủ ngon rồi lên phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Violet tiếp tục công việc giao hoa của mình. Khi giao đến biệt thự nhà Gabriel, Ethan – quản gia – bước ra nhận hoa. Violet nhân cơ hội hỏi:
“Anh có thể cho tôi gặp Gabriel được không? Tôi cần hỏi anh ấy một chút chuyện.”
Ethan lịch sự đáp:
“Xin cô chờ một chút.”
Anh rời đi, tiến vào phòng làm việc của Gabriel, nơi anh đang tập trung bên bàn giấy tờ. Ethan khẽ cúi người:
“Thưa cậu chủ, cô Violet muốn gặp cậu để hỏi chút chuyện.”
Nghe đến tên Violet, vẻ mệt mỏi trên gương mặt Gabriel tan biến. Anh nhếch môi cười đầy thích thú:
“Được rồi, hãy mời cô ấy vào.”
Ethan nhanh chóng quay lại dẫn Violet vào phòng. Gabriel đứng dậy, nở nụ cười nhã nhặn:
“Chào thỏ con, mời cô ngồi. Chẳng hay cô có chuyện gì muốn hỏi tôi?”
Violet ngồi xuống, ánh mắt đầy nghi ngờ:
“Tôi muốn hỏi... Sau khi tôi rời khỏi đây hôm trước, anh có tình cờ thấy một chiếc khăn tay nào không? Nếu có, anh có thể trả lại cho tôi được chứ?”
Gabriel không trả lời ngay mà đứng dậy, bước đến phía sau ghế của cô. Anh nghiêng người, thì thầm vào tai Violet:
“Cô đang nói về chiếc khăn tay được thêu rất tinh tế, có chữ Violet... phải không?”
Lời nói của anh khiến cô giật mình, rùng mình nhẹ.
“Đúng vậy! Chiếc khăn đó là của tôi. Anh có thể trả lại không?”
Gabriel cười đầy ẩn ý:
“Nào thỏ con, nếu cô muốn lấy lại chiếc khăn ấy, thì phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” – Violet hỏi, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Cô sẽ phải dọn dẹp biệt thự này cho tôi, và đổi lại, tôi sẽ trả khăn cho cô. Thêm nữa, cô sẽ nhận được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Sao nào, thỏ nhỏ?”
Violet ngần ngừ một lúc. Dù không thoải mái với yêu cầu của Gabriel, nhưng cô nghĩ đến khoản tiền có thể giúp mẹ giảm bớt chi phí trong nhà. Cuối cùng, cô miễn cưỡng đồng ý:
“Được rồi… Tôi đồng ý.”
Violet bắt đầu công việc dọn dẹp biệt thự. Cô làm việc miệt mài, từ phủi bụi ở thư viện, lau chùi các kiến trúc trong nhà, quét dọn các hành lang dài, đến chăm sóc những chú cún con đáng yêu.
Khi đang tập trung làm việc, cô nghe thấy tiếng động cơ của một chiếc xe sang trọng tiến vào biệt thự. Từ cửa xe, một người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài quyền quý bước xuống. Bà toát lên phong thái mạnh mẽ nhưng vẫn dịu dàng.
Violet vừa làm vừa tò mò quan sát. Ethan và Gabriel nhanh chóng ra tiếp đón người phụ nữ ấy. Gabriel bước lại gần, cúi đầu cung kính:
“Thưa mẹ, chào mừng mẹ trở về. Con tự hỏi chuyến du lịch ở nước láng giềng có khiến mẹ hài lòng không?”
Phu nhân Eleanor mỉm cười nhẹ nhàng:
“Ổn cả, phong cảnh rất đẹp. Nhưng mẹ chỉ có thể ở đây thăm con trong hai ngày. Nghe nói công việc của con đang tiến triển tốt, mẹ rất mừng.”
Gabriel gật đầu, đôi mắt lấp lánh sự vui mừng:
“Mẹ đã đi một chặng đường xa đến đây, hẳn là mẹ mệt rồi. Con sẽ cho người chuẩn bị bữa tối. Mẹ hãy lên phòng nghỉ ngơi trước ạ.”
Phu nhân Eleanor gật đầu đồng ý và bước lên tầng. Khi mở cửa phòng, bà cảm nhận ngay được mùi hương dịu dàng của hoa oải hương lan tỏa khắp căn phòng. Hương thơm dễ chịu kết hợp với không gian sạch sẽ khiến bà hài lòng. Với vẻ mặt mãn nguyện, phu nhân gọi Ethan:
“Phòng này ai là người phụ trách dọn dẹp vậy?”
Ethan cúi người đáp:
“Thưa phu nhân, đó là Violet – người đang làm theo lệnh của cậu chủ. Nếu phu nhân cần gì, tôi sẽ mời cô ấy đến.”
Phu nhân Eleanor nhẹ gật đầu, sau đó yêu cầu chuẩn bị bàn trà với các loại bánh ngọt để tiếp đón Violet.
Một lúc sau, Violet xuất hiện, gương mặt có chút lo lắng. Cô rụt rè hỏi:
“Thưa phu nhân, có điều gì cần căn dặn tôi không ạ?”
Phu nhân Eleanor mỉm cười hiền hậu, ra hiệu mời Violet ngồi xuống:
“Không có gì đâu, cô đừng lo. Tôi rất hài lòng với cách cô dọn dẹp phòng của tôi. Đặc biệt, mùi hương trong phòng thật dễ chịu, nó khiến tôi nhớ đến con gái nhỏ của tôi – Katerina…”
Nụ cười của bà thoáng chút buồn, đôi mắt dịu dàng nhưng chất chứa ký ức đau thương. Violet vội trả lời, giọng nhẹ nhàng:
“Thưa phu nhân, đó là mùi hoa oải hương ạ. Dù con chỉ làm ở đây một ngày, nhưng nếu phu nhân thích, con sẽ mang thật nhiều hoa với hương thơm dịu dàng đến cho phu nhân.”
Ánh mắt phu nhân Eleanor rạng rỡ. Bà cười nhẹ, nhìn Violet với vẻ yêu thích:
“Cô thật chu đáo, Violet. Cảm ơn cô rất nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro