Chương 7
Phản ứng của Văn Văn với Thẩm Quân thực sự là niềm vui ngoài ý muốn. Thẩm Quân ôm chặt người trong ngực, nói: "Văn Văn của anh thật đáng yêu."
Sau đó người trong ngực lại rúc sâu hơn.
Thẩm Quân cười khẽ kéo cậu ra ngoài: "Trốn đi đâu hử, ngẩng đầu lên thở một chút kẻo lát nữa thiếu khí."
Tô Văn bị Thẩm Quân ôm trong lồng ngực, vẫn cúi thấp đầu.
"Có cái gì muốn hỏi anh không?"
【Điện thoại di động 】
Thẩm Quân cầm điện thoại di động của Tô Văn ở đầu giường đưa cho cậu.
Tô Văn gõ gõ mấy chữ vào mục ghi nhớ:
【Buổi chiều chị gái kia tỏ tình với anh sao?】
"Ừm."
【Thế anh... Trả lời như thế nào?】
Thẩm Quân cố ý yên lặng vài giây, dọa Tô Văn ngẩng đầu chớp mắt đối diện với hắn, mới nói tiếp: "Từ chối rồi, anh sợ cô dâu nuôi từ bé của anh ~ buồn lòng~~."
【Anh Quân, anh nói thích em, có thật không? 】
Lần này Thẩm Quân không cố ý đùa cậu, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, nghiêm túc nói: "Thật."
"Cho nên, cô dâu nuôi từ bé của anh à, em có đồng ý yêu đương với anh không?"
Tô Văn nghiêm túc gật đầu một cái, mặc dù cậu vẫn ngại đỏ cả mặt nhưng vẫn kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt Thẩm Quân, muốn nói cho hắn biết mình rất đồng ý. Suy nghĩ một chút, cậu nhanh chóng hôn một cái lên môi Thẩm Yến Quân.
Cậu gõ gõ mấy chữ:
【Em đánh dấu rồi!】
"Văn Văn, em còn như thế nữa, anh sẽ bắt nạt em đấy."
Tô Văn không hiểu ý tứ trong lời này.
【Anh Quân sẽ không bắt nạt em.】
Thẩm Quân chỉ cười cười, ngón tay vuốt nhẹ mũi Tô Văn
"Được rồi, không còn sớm nữa, dậy rửa mặt rồi đi ngủ thôi."
Tô Văn vòng hai tay qua cổ Thẩm Quân, lắc lắc đầu.
"Anh ôm em đi rửa mặt?"
Tô Văn vẫn lắc đầu. Cậu cầm điện thoại muốn gõ gì đó nhưng lại thả xuống, nghĩ ngợi một chút, lại cầm điện thoại lên:
【Anh Quân, hôm nay anh có thể ở lại ngủ cùng em không? 】
Thẩm Quân cười ra tiếng.
Tô Văn chợt nghĩ câu nói này thực ra có thể bị lý giải thành nghĩa khác. Mặt cậu đỏ bừng, nhanh chóng gõ thêm một dòng:
【Giống như khi còn bé ấy! Lúc em gặp ác mộng anh Quân sẽ ngủ cùng em.】
【Em sợ lắm. Em sợ ngày mai thức dậy, tất cả chỉ là giấc mơ. Anh không thích em, anh sẽ đồng ý yêu người khác.】
Thẩm Quân ôm Tô Văn đứng dậy, Lục Gia Ninh giật mình bám chặt lấy cổ hắn, dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi hắn định làm gì.
"Ôm cô dâu nuôi từ bé của đi rửa mặt, sau đó đi ngủ, để người nào đó không nghĩ linh tinh nữa."
Tô Văn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Thẩm Quân, mãi đến khi tới bồn rửa mặt, Thẩm Quân mới thả cậu xuống: "Muốn anh giúp em rửa mặt không?"
Tô Văn lắc đầu, mở vòi nước tung lên mặt, Thẩm Quân cầm khăn khô nhẹ nhàng lau mặt giúp cậu.
【 Em tự làm được mà.】
"Ừm, nhưng anh vẫn muốn giúp em."
Tô Văn kéo góc áo Thẩm Quân, kéo hắn về phòng ngủ, đi tới trước giường mới buông ra, sau đó ngoan ngoãn nằm một bên giường đợi hắn.
Thẩm Quân đỡ trán thở dài 'tha cho anh đi, cái này thực sự quá khó đỡ rồi!'
Thấy Thẩm Quân không nằm xuống, Tô Văn chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, không hiểu anh đang suy nghĩ gì.
Thẩm Quân nằm ở rìa ngoài, tắt đèn, chúc Tô Văn nói ngủ ngon. Người bên cạnh lại có động tĩnh, Thẩm Quân cảm giác được Tô Văn nhích về phía hắn, dường như sợ hắn chạy mất mà nắm lấy góc áo hắn rồi mới làm khẩu hình chúc ngủ ngon.
Tô Văn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Thẩm Quân không ngủ được, hắn sợ đánh thức đứa nhỏ bên cạnh, rón rén cầm điện thoại di động, chỉnh báo thức thành chế độ rung lúc 6 giờ rồi lại rón rén đặt xuống, sau đó nhắm mắt cố ngủ.
Sáng hôm sau, điện thoại vừa rung thì hắn cũng mở mắt, thay vì nói tỉnh dậy đúng giờ thì chính xác là hắn cả đêm không ngủ. Hắn đã từng mơ cảnh mình bắt nạt Tô Văn đến khóc, bây giờ người thật lại nằm ngay bên cạnh hắn, làm sao hắn ngủ được. Quân tử đến mấy thì hắn cũng chỉ là đàn ông bình thường thôi mà!
Thẩm Quân nhẹ nhàng đứng dậy định về phòng đi rửa mặt, nhưng hắn mới vừa đứng dậy người bên cạnh đã tỉnh theo, đôi mắt mơ mơ màng màng không mở ra được, hắn cúi đầu hôn lên trán Tô Văn: "Ngủ thêm một chút đi, vẫn còn sớm. Lát nữa chú Lý tới gọi em, anh về trước đây, sáng nay anh có tiết."
Tô Văn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro