Tuổi thơ và hiểu lầm
Severus Snape, từ nhỏ, đã sống trong một thế giới đầy bóng tối. Mái nhà của cậu không phải là nơi bình yên mà là một chiến trường của sự thờ ơ và lạnh lùng. Cha cậu, một người thô bạo và xa cách, không bao giờ dành cho cậu một lời động viên hay yêu thương. Mẹ cậu, mặc dù có một trái tim dịu dàng, nhưng cũng chẳng thể tạo ra một tổ ấm. Chính trong sự cô đơn ấy, Snape đã phải trưởng thành sớm, tự lo liệu cho chính mình. Cậu không được yêu thương, không được chăm sóc, và vì thế, Snape đã tự xây dựng cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, một tấm lá chắn chống lại thế giới.
Khi bước chân vào Hogwarts, Snape gặp Lily Evans. Cô gái ấy, với nụ cười tươi sáng và ánh mắt đầy hi vọng, như một tia sáng trong bóng tối của cậu. Lily không chỉ đẹp mà còn là biểu tượng của sự hạnh phúc mà Snape chưa bao giờ có. Cậu nhìn cô, không chỉ là một người bạn, mà là hình mẫu mà cậu khao khát trở thành. Mỗi lần thấy Lily cười, một cảm giác ghen tị âm ỉ trong lòng Snape. Cậu ao ước được giống như cô, có được sự yêu thương và một cuộc sống không đầy rẫy nỗi cô đơn như của mình.
Nhưng, dần dần, Snape nhận ra rằng những cảm xúc mà cậu dành cho Lily không phải là tình yêu đích thực. Đó chỉ là sự mến mộ, là ghen tị với hạnh phúc mà cô có. Cậu không yêu Lily vì chính bản thân cô, mà vì cậu khao khát những điều mà Lily có: sự chăm sóc, tình yêu và những nụ cười không bao giờ vướng bận nỗi đau. Và khi Snape nhận ra điều đó, tình cảm của cậu đã chuyển hướng. Phép thuật, thứ duy nhất có thể đem lại cho cậu một cảm giác an ủi và hy vọng, trở thành tình yêu duy nhất trong cuộc sống cậu. Không phải vì phép thuật mang lại quyền lực, mà vì nó là thứ duy nhất không bao giờ từ bỏ cậu.
Dù đã đắm chìm trong phép thuật, Snape không nhận ra rằng vẫn có những người yêu thương mình chân thành. Regulus Black, cậu nhóc kém Snape một tuổi, luôn nhìn Snape như một hình mẫu. Regulus không nói ra, nhưng cậu luôn âm thầm quan tâm, bảo vệ Snape trong mọi tình huống. Tuy nhiên, Snape không nhận ra tình cảm ấy. Cậu quá mải mê với phép thuật, đến mức không nhận ra rằng Regulus luôn đứng sau lưng cậu, sẵn sàng là người bạn, người em trai mà cậu cần.
Lucius và Narcissa Malfoy, dù lớn hơn Snape hai tuổi, cũng là những người bạn trung thành. Lucius, với vẻ ngoài kiêu hãnh và sự sắc bén, luôn nhìn thấy điều gì đó đặc biệt trong Snape. Dù không bao giờ thổ lộ ra, Lucius vẫn luôn lo lắng và bảo vệ cậu, vì cậu nhìn thấy trong Snape một sự kiên cường mà không ai có được. Narcissa, người vợ dịu dàng của Lucius, luôn dành sự quan tâm đến Snape, dù không thể trực tiếp bày tỏ, nhưng trong ánh mắt của cô, Snape không hề đơn độc.
Tuy nhiên, Snape không nhận ra sự quan tâm đó. Phép thuật đã chiếm lấy trái tim cậu, và cậu không còn để ý đến những người luôn yêu thương mình. Cậu mải mê với những phép thuật, với những hy vọng mà chúng mang lại, nhưng lại quên mất rằng tình yêu không chỉ có ở những điều huyền bí. Tình yêu thực sự là những người ở bên cạnh cậu, sẵn sàng chăm sóc và bảo vệ, dù cậu có nhận ra hay không.
Một ngày nọ, khi mọi thứ đã lắng xuống, Snape đứng một mình trong phòng làm việc, lặng lẽ nhìn vào tấm gương. Trong ánh sáng mờ ảo, cậu nhận ra rằng phép thuật không thể lấp đầy tất cả những khoảng trống trong lòng mình. Và trong một khoảnh khắc hiếm hoi, cậu nhớ đến những người bạn, những người đã ở bên cậu từ lâu, mặc dù cậu đã không nhận ra. Regulus, Lucius, Narcissa... tất cả họ đều có tình yêu và sự quan tâm dành cho cậu, nhưng cậu đã để phép thuật che khuất tất cả.
Giờ đây, Snape hiểu rằng tình yêu không chỉ đến từ phép thuật. Nó cũng đến từ những người xung quanh, những người luôn ở đó, sẵn sàng yêu thương, mặc dù cậu không thể nhận ra điều đó trong suốt một thời gian dài. Cậu chỉ có thể hy vọng rằng, dù quá muộn, Snape có thể một ngày nào đó, nhìn nhận lại tình yêu ấy, trước khi quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro