Untitled Part 19
Một lần nữa, anh lại bước qua cánh cổng trường, nhưng lần này, thế giới xung quanh anh có vẻ khác biệt. Anh nhìn thấy bạn bè cũ, những người đã khuất, và những thay đổi mà anh không ngờ tới. Tuy nhiên, điều khiến anh khó khăn nhất chính là việc gặp lại Severus Snape – người anh đã yêu nhưng không dám bày tỏ tình cảm, người mà anh luôn cảm thấy một sự kết nối không thể lý giải.
Khi Remus Lupin tỉnh dậy trong cơ thể của chính mình lúc 11 tuổi, cảm giác kỳ lạ và bối rối bao trùm tâm trí anh. Những ký ức của cuộc sống đã qua, của những trận chiến và mất mát, đều mờ ảo nhưng vẫn vẹn nguyên. Thế nhưng, anh không thể hiểu nổi tại sao mình lại có thể trở lại thời thơ ấu, ngay tại thời điểm mà mọi thứ chưa diễn ra, khi mà tình bạn, tình yêu, và những quyết định quan trọng vẫn còn ở trước mắt.
Anh đang ở trong một thế giới mà mọi thứ có thể thay đổi, và chính điều đó khiến anh phải đối mặt với một cảm giác vừa lo lắng, vừa hy vọng. Một điều làm anh bối rối hơn hết chính là khi gặp lại Snape – người mà anh đã từng nghi ngờ, căm ghét, và yêu thương trong suốt cuộc đời mình.
Ngày đầu tiên gặp lại Snape trong trường, Remus không thể không cảm thấy rối loạn trong lòng. Snape không còn là người đàn ông đượm nỗi buồn và phức tạp như trong quá khứ, mà là một cậu bé mảnh mai, nhút nhát, và đầy sự nghiêm nghị, không giống như người anh đã từng quen. Lần đầu tiên họ gặp nhau trong hành lang, ánh mắt của Snape không giấu nổi vẻ dò xét và bất an khi đối diện với Remus.
Remus biết mình phải làm gì – phải thật cẩn thận, không để cảm xúc của quá khứ ảnh hưởng đến hành động của mình. Anh muốn gần gũi Snape, muốn hiểu cậu ấy hơn, muốn thay đổi những sai lầm trong quá khứ, nhưng mỗi lần tiến lại gần, lại có một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng anh, như thể cậu ấy luôn là một bí ẩn mà anh không thể giải mã.
"Thế nào, Lupin, lần này lại có ý định gì?" Snape lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén nhưng không hề có sự thù địch.
Lupin nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh trước ánh mắt đó. "Chỉ là... tôi muốn làm bạn," Remus nói, lời nói ngập ngừng nhưng thật lòng. "Chúng ta có thể làm bạn, phải không?"
Snape nhìn anh một lúc lâu, như thể đang đoán xem Remus có thật sự chân thành hay không, trước khi trả lời bằng một nụ cười mỏng, không rõ là sự đồng ý hay châm biếm. "Có lẽ, Lupin. Nhưng bạn đừng hy vọng quá nhiều."
Mặc dù những lời của Snape nghe có vẻ lạnh lùng, Remus cảm thấy một sự thay đổi trong mối quan hệ giữa họ. Cậu ấy không còn là đối thủ của anh, không còn là người anh phải dè chừng. Nhưng điều đó cũng không dễ dàng. Mối quan hệ giữa họ chưa bao giờ là dễ dàng, ngay cả khi họ bằng tuổi nhau, điều đó vẫn đúng.
Và mỗi ngày trôi qua, Remus nhận ra rằng mối liên kết kỳ lạ giữa anh và Snape vẫn tồn tại, dù không phải theo cách anh từng hình dung. Cậu ấy vẫn mang trong mình những vết thương sâu sắc, nhưng Remus không còn cảm thấy chỉ là người ngoài cuộc nữa. Anh đã quyết tâm, lần này, sẽ không để cậu ấy đơn độc nữa.
Bạn đã nói:tiếpChatGPT đã nói:
Những ngày tiếp theo, Remus cảm thấy mình như đang đi trên một sợi dây mỏng, nơi mỗi hành động, mỗi lời nói đều phải được tính toán cẩn thận. Mối quan hệ giữa anh và Snape bắt đầu có những bước đi chậm rãi nhưng không kém phần căng thẳng. Snape, mặc dù không dễ dàng mở lòng, nhưng cũng không có thái độ lạnh lùng và xua đuổi như những lần trước.
Remus cố gắng làm quen với cậu, không phải bằng cách tiếp cận theo cách thông thường mà anh đã làm với những người bạn khác, mà là một cách từ từ, dịu dàng, như thể không muốn làm Snape hoảng sợ trước sự thay đổi đột ngột của mình. Mỗi lần Snape nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, Remus chỉ im lặng, nhưng một cảm giác ấm áp lại dâng lên trong lòng khi cậu ấy không lảng tránh nữa.
Một buổi sáng, khi họ tình cờ ngồi cùng nhau trong Thư viện, Remus nhìn vào cuốn sách mà Snape đang chăm chú đọc. Không khí xung quanh họ im lặng, chỉ có tiếng lật trang sách và tiếng bút mực cọ xát với giấy. Thời gian như ngừng lại, và Remus không thể không nghĩ về quá khứ, về những nỗi đau và những cuộc chia tay, nhưng điều kỳ lạ là, trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy một sự an yên lạ thường.
Snape là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. "Lupin, tôi biết bạn không phải là người dễ dàng tin tưởng. Nhưng nếu bạn có ý định làm bạn với tôi, tôi sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên, tôi không dễ dàng mở lòng như những người khác."
Remus ngạc nhiên trước lời nói của Snape, nhưng cũng cảm thấy một niềm vui nhỏ dâng lên. "Tôi hiểu. Tôi không muốn làm bạn trở nên khó chịu, nhưng tôi thực sự muốn cố gắng."
Cả hai người im lặng trong một khoảnh khắc, nhưng lần này, không khí giữa họ dường như nhẹ nhàng hơn. Snape không có vẻ khó chịu như mọi khi, mà ngược lại, có một cái gì đó rất tự nhiên giữa họ.
Ngày qua ngày, họ tiếp tục tiếp xúc, dù có lúc vẫn còn những khoảng cách không thể lấp đầy. Remus nhận ra rằng Snape luôn giữ một phần mình lại, không hoàn toàn trao đi mọi thứ. Nhưng anh hiểu, rằng đó là một điều cần thời gian, và anh sẵn sàng chờ đợi.
Một buổi chiều, khi lớp học cuối cùng kết thúc, Snape đã rời khỏi phòng học một mình. Remus đi theo cậu, một lần nữa không thể cản nổi cảm xúc mình. Anh bước nhanh, quyết định nói ra những điều mà mình đã giấu kín trong lòng suốt bao lâu.
"Snape," Remus gọi, giọng anh hơi run.
Snape quay lại, ánh mắt của cậu lúc này không còn sắc lạnh, nhưng vẫn đầy vẻ đề phòng. "Có chuyện gì?"
"Cảm ơn cậu," Remus nói, ngừng lại một chút để tìm đúng từ ngữ. "Vì đã không xua đuổi tôi. Vì đã cho tôi cơ hội để làm bạn. Tôi không biết sẽ ra sao nếu tôi không thể làm điều này..."
Snape nhìn anh một lúc lâu, không nói gì, nhưng một cảm giác gì đó mềm mại hơn chợt lóe lên trong ánh mắt cậu. Rồi, không nói gì thêm, Snape chỉ gật đầu một cái.
"Chúng ta còn nhiều thời gian," Snape nói, giọng trầm và nhẹ nhàng hơn thường lệ. "Đừng nghĩ rằng một lời cảm ơn là đủ. Nhưng tôi sẽ không xua đuổi bạn."
Remus mỉm cười, và một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng. Dù những điều chưa nói vẫn còn nhiều, nhưng anh hiểu rằng đây là sự bắt đầu của một cái gì đó mới mẻ, và có thể, cuối cùng, giữa anh và Snape sẽ có một mối quan hệ bình yên và đầy hy vọng.
Bước ra ngoài, Remus nhìn lên bầu trời đang nhuộm một màu tím nhạt của hoàng hôn. Anh không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, nhưng ít nhất lúc này, anh cảm thấy rằng mình đã làm đúng, và anh sẽ không để mất Snape lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro